Quan Xung nhíu mày nhìn về phía xa, Lục Thất quay đầu lại nhìn Triệu Lâm, mỉm cười nói:
- Triệu tướng quân, lần này ở lại nhé.
- Vâng!
Triệu Lâm không hề do dự hành quân lễ đồng ý.
Lục Thất gật đầu, lại nhìn về phía Vương Kiếm nói:
- Vương tướng quân cũng ở lại nhé, có thể đi Tô Châu quy thuận Cố tướng quân.
Vương Kiếm nhìn Lục Thất kinh ngạc, bất ngờ nói:
- Cố tướng quân, Cố tướng quân quy thuận Tấn quốc sao?
- Cố tướng quân không quy thuận Tấn quốc, nhưng Cố tướng quân đã nói rồi, y là thần của Ngô Thành.
Lục Thất bình thản đáp.
Vương Kiếm sững người gật đầu, chần chừ nhíu mày, Lục Thất lại nói:
- Tới quy thuận Cố tướng quân đi, bên phía quân Trấn Nam quả thực không thích hợp với ngươi.
Vương Kiếm liếc nhìn Lục Thất, cúi mặt im lặng gật đầu. Lục Thất mỉm cười nhìn Quan Xung, nói:
- Ta thực sự hy vọng Quan đại ca có thể ở lại.
Quan Xung quay đầu nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Ta phải tới Tây Bộ.
Lục Thất im lặng, lát sau mới lên tiếng:
- Ta sẽ đưa Quan đại ca rời khỏi đây, nhưng Cứu quan tướng trong quân của Quan đại ca chỉ có thể ở lại.
Quan Xung không chút do dự đáp:
- Có thể.
Lục Thất vui vẻ nói:
- Ta tiễn Quan đại ca.
Kết thúc cuộc nói chuyện, mọi người đã xuống thành, Quan Xung gọi Chu Vân Hoa, xuất thành trở về quân doanh.
Thấy Quan Xung đi rồi, Lục Thất mới quay người nói:
- Triệu Lâm, ngươi tới Chương Châu được chứ?
Triệu Lâm sững người, nhưng rất nhanh hành quân lễ nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta là đang hỏi ngươi có muốn đi không? Bên phía Chương Châu là tiền tuyến của nước Sở. Bởi vì cách đây rất xa, ta lo là ngươi và thuộc hạ của ngươi không muốn đi đóng quân ở nơi xa như vậy.
Triệu Lâm chần chừ một lát, gật đầu nói:
- Thuộc hạ thì có thể, chỉ là quân tùy tùng có lẽ sẽ có mâu thuẫn. Song, thuộc hạ có thể dẫn theo tướng sỹ bằng lòng đi, đi trấn thủ Chương Châu, tướng sỹ không muốn đi, Chủ thượng có thể quy thuận quân đóng ở đây.
Lục Thất gật đầu, lại quay sang nhìn Vương Kiếm, nói:
- Vương tướng quân trước tiên cứ đóng quân ở đây, chờ quân lực Hổ Bí trở về phòng ngự Mục Châu, Vương tướng quân có thể theo Tô Châu quân tới Tô Châu.
Vương Kiếm chần chừ một chút, nói:
- Lục đại nhân, ta có thể đi Chương Châu không?
Lục Thất nghe mà thấy bất ngờ, nhìn Vương Kiếm ngạc nhiên nói:
- Vương tướng quân bằng lòng đi Chương Châu?
Vương Kiếm gật đầu, nói:
- Thuộc hạ muốn đi xa một chút, không muốn bị Đường quốc biết.
- Đi Tô Châu cũng rất khó bị Đường quốc biết.
Lục Thất bình thản đáp.
- Thuộc hạ không muốn đi Tô Châu. Quy thuộc của thuộc hạ là quyết định của mình, không liên quan tới Cố tướng quân. Thuộc hạ không muốn cho người ta biết là thuộc về Cố tướng quân. Chuyện đó cũng không tốt cho danh tiếng của Cố tướng quân.
Vương Kiếm giải thích.
Lục Thất gật đầu hiểu ý, Vương Kiếm có lẽ là rất hiểu tâm thái của Cố tướng quân. Cố tướng quân cũng đã từng nói, chỉ cần tự thân vô cấu. Điều đó có nghĩa chính là muốn giữ lại danh tiếng của trung thần.
- Được rồi, ngươi và Triệu lâm đều đi Chương Châu quy thuận Long Nguyên quân phủ. Nhưng đều là tạm tời, cũng có thể không được bao lâu, các ngươi sẽ có thể dẫn quân đi chinh chiến.
Lục Thất đáp.
- Vâng! Thuộc hạ bái kiến Chủ thượng.
Vương Kiếm hành quân lễ cung kính bái kiến, chính thức bày tỏ quy thuận.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu, quay sang nhìn Lý Xuyên, thân mật nói:
- Thúc thúc cũng ở lại đây đi, quy thuận Hổ Bí quân phủ.
- Vâng!
Lý Xuyên cung kính hành quân lễ đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đi tôi, chúng ta đi bố trí tù binh.
Lát sau, Chu Vân Hoa bỗng quay về gặp, nói Quan Xung đã đi rồi, nhưng chỉ dẫn theo tướng sỹ tả doanh. Đó là quân doanh vẫn luôn sát cánh bên Quan Xung. Hơn hai nghìn tướng sỹ khác, Quan Xung lệnh quy về sự thống lĩnh của Chu Vân Hoa, ở lại. Quan Xung còn nhắn lại, y sẽ nói là không biết lai lịch của mấy vạn đại quân phục kích, khiến mười nghìnmười nghìn đại quân đại bại.
Lục Thất nghe xong trong lòng thầm cảm kích, hắn cam lòng mạo nhận nguy hiểm tiết lộ bí mật rất lớn, hứa để Quan Xung ra đi, còn Quan Xung cũng đã biết cách hồi báo cho hắn rồi. Quan Xung chỉ dẫn theo quân doanh thân tín, vậy chuyện quân Ninh Quốc tham gia chiến sự Mục Châu sẽ không thể bị tiết lộ. Về bí mật Lục Thiên Phong hắn là vua của Tấn quốc cũng chỉ có Quan Xung biết. Quan Xung có lẽ sẽ không thể nói cho quân lực thuộc hạ biết được. Đó là một người đàn ông chấp nhất mà lại trọng nghĩa.
Tiếp theo, Lục Thất lại rơi vào việc chỉnh đốn quân vụ nặng nề, năm mươi nghìn tù binh Võ Thắng quân, trước tiên ban cho ngân khế quan áp, sau đó chia ra các quân khác nhau.
Lục Thất đương nhiên không thể để Trương Kích một mình ở Vụ Châu được, đã lệnh cho bốn mươi nghìnbốn mươi nghìn Hổ Bí quân trực tiếp tới Đinh Châu, cùng sáu mươi nghìnsáu mươi nghìn Long Nguyên quân hợp lại tấn công ba mươi nghìn Chiêu Võ quân. Sau khi đánh bại Chiêu Võ quân, Long Nguyên quân phủ có thể giữ lại ba mươi nghìn tiếp tục trấn giữ hộ môn Chương Châu, chia Hổ Bí quân ra thành ba mươi nghìn và bốn mươi nghìn quân cùng đi Cán Châu chi viện phòng ngự.
Đương nhiên, điều quân chi viện tới Cán Châu đều là đóng tạm thời, sau này sẽ hợp nhất phần lớn tù binh Võ Thắng quân, xuất phát đi Cán Châu quy thuận quân lực thường trú. Còn ở Cán Châu sẽ lập lên quan phủ Quảng Xương, tiết chế chư quân.
Khi quân Sở rút lui qua núi Võ Di, Ngư Hoa Hiên liền dẫn theo 70000 quân lực quay lại Mục Châu. Vừa quay trở lại, ba mươi nghìn Tấn An quân liền phụng mệnh tiếp tục đi tiến chiếm Đài Châu, mà sau khi Việt quốc bị tiêu diệt Võ Thắng quân, không ngờ lại không lập tức phát quân phản công.
Điều đó cũng đã cho thấy lời của Ngư Hoa Hiên trước đây, tiêu diệt Võ Thắng quân, đại quân thiện chiến thực sự của Việt quốc chỉ còn lại 50000 Y Cẩm quân, sáu mươi nghìn quân lực của Gia Hưng, còn có ba mươi nghìn quân Trấn Tây cũng coi là quân có khả năng chiến đấu. Nhưng, sau khi rút lui qua Việt Châu, lại không có dấu hiệu phản công nào. Đối với phòng ngực của quân Tấn ở Tây Bộ, Việt quốc nghiễm nhiên là rơi vào trạng thái không phải là sợ hãi do suy yếu.
Phản công chậm chạp của Việt quốc, đối với Tấn quốc mà nói là cơ hội trời ban, khiến cho Lục Thất có thể sách quy thuận lợi tù binh thành quân. 5 ngày sau, ở Tấn quốc đã xảy ra sự điều động và bố phòng quân lực quy mô lớn.
Lục Thất định lập quân phủ Quảng Xương ở Cán Châu, Trương Kích sẽ là đại soái quân phủ, tiết độ quân lực hai mươi nghìn. Ngoài ba mươi nghìn Chương Võ quân của Trương Kích ra, còn có ba mươi nghìn Nam Khang quân, ba mươi nghìn An Viễn quân và ba mươi nghìn Tây Sơn quân. Việc phân công tướng soái đều chiếu theo quân công mà đề cử, nhưng cũng có cắm thêm xuất thân ẩn.
Bên phía Long Nguyên quân phủ sẽ đóng ba mươi nghìn quân. Vương Kiếm và Triệu Lâm mỗi người làm chủ soái mười nghìn quân. Đại soái quân phủ là chủ soái Côn Thừa quân Tô Châu vốn là Tân Cầm Nhi bổ nhiệm, xuất thân là dực vệ phủ Công chúa.
ba mươi nghìn Tấn An quân từ Đài Châu quay về đóng ở phủ Tấn An Kiến Châu. Quân Nam Bình điều hết về Hổ Bí quân phủ, ngoài ra còn tăng thêm sáu mươi nghìn quân tiên phong chủ soái, khiến cho biên chế Hổ Bí quân lên tới chín mươi nghìn quân.
Sau khi Lục Thất đã xác định được Tấn An quân, hạ lệnh cho mười nghìn0 Tô Châu quân tây chinh, sẽ chia ra thành mấy nhóm theo đường bộ và đường biển trở về Tô Châu. Nhưng cái gọi là mười nghìn0 Tô Châu quân quay về, có ba phần là quân binh dũng Tây Bộ, Lục Thất đã giữ lại rất nhiều quân tây chinh ở Tấn quốc. Tấn quốc cần tướng sỹ thuần thục làm nòng cốt chiến lực, mà tướng sỹ quân Trung Ngô trước đây có rất nhiều chính là quê Tây Bộ, là được chiêu mộ đi Tô Châu.
Sau trận chiến Mục Châu 7 ngày, Việt quốc mới có phản ứng, cử sứ thần tới Mục Châu. Bên phía Tấn quốc sớm đã chờ Việt quốc tới đàm phán, quả thực đã tới thật, tự nhiên do Trung phủ sứ Tân Cầm Nhi chủ trì đàm phán.
Sứ thần của Việt quốc là một vị quân văn trung niên nho nhã, thái độ rất nhún nhường, trực tiếp đưa ra đề nghị hòa nghị. Việt quốc chậm chạp 7 ngày mới có phản ứng, chính là nội bộ đã xảy ra cuộc tranh chấp kịch liệt. Phái chủ chiến và phái chủ hòa đã tranh luận liên tiếp. Sau cùng vì Tấn quốc đột ngột dừng tiến quân, khiến cho người theo khuynh hướng chủ hòa của Việt quốc thắng.
Điều kiện của Tấn quốc đã được thương lượng thỏa đáng. Một là Việt quốc xưng thần với Tấn quốc, sau này không được dùng cái gọi là quốc chủ ban phong của Chu quốc nữa, đổi thành Việt Vương.
Hai là Việt quốc không được có quân Tiết độ sứ. Y Cẩm quân phải trở thành quân Việt Vương Bắc Phủ. Quân Trấn Tây phải quy về quân Việt Vương Tây Phủ. Quân Gia Hưng phải trở thành quân Việt Vương Đông Phủ. Quân thủy sẽ trở thành quân Việt Vương Nam Phủ. Quân cao nhất của quân phủ chỉ có thể là Đô Ngu Hầu.
Ba là không được qua lại với Chu quốc nữa, chỉ có Tấn quốc mới có thể đại diện Việt quốc nɠɵạı giao. Hiện tại quân Chu đóng quân ở Việt quốc, phải đưa ra khỏi lãnh thổ.
Bốn là để bày tỏ thành ý nghị hòa, Việt quốc phải gả Quận Chúa Nhạn Tê cho vua Tấn. Vua Tấn hứa phong làm Tây Vương Phi. Lễ cưới của Việt quốc phải là 4 cung nữ xinh đẹp xuất thân ŧıểυ tư quan thần, trăm viên hạt châu lớn thượng phẩm, một nghìn hộ quân, mười nghìn lượng vàng.
Điều kiện lại là Ngư Hoa Hiên kiến nghị, Tân Cầm Nhi làm chủ cộng thêm cái gọi là đồ cưới. Mục đích là đả kích vào uy vọng của triều định Việt quốc mang tính thực chất, khiến cho người Việt quốc cảm thấy sự nhục nhã, từ đó càng thêm thất vọng đối với tầng lớp thống trị của Việt quốc.
Sứ thần Việt quốc mang điều kiện nghị hòa của Tấn quốc trở về, Tân Cầm Nhi uy hiếp đã nói, Tấn quốc chỉ cho nghị hòa trong thời gian 10 ngày. Sau 10 ngày không có hồi âm, sẽ phát binh tiếp tục đột kích Việt Châu và Minh Châu.