- Trên thực tế, không phải Thanh Nguyên quân đột kích Mân quốc, mà do quân lực Thường Châu của ta, hiện giờ, Mân quốc dĩ nhiên bị ta chiếm cứ, nhưng lại thiếu thống lĩnh tướng soái, ta rất tin tưởng ca ca, cho nên Hưng Hóa quân không còn như trước, ta muốn thỉnh cầu ca ca, âm thầm đến Kiến Châu trợ giúp ta.
- Lục huynh đệ, ngươi có phải đang tạo phản hay không?
- Phải mà cũng không phải, ta vẫn còn là thần tử của Đường quốc, ta sau khi chiếm cứ Mân quốc, lại dùng danh nghĩa Thanh Nguyên quân lập nên Tấn quốc, sau lại dâng sớ nhận sắc phong, hiện giờ triều đình dĩ nhiên thừa nhận Tấn quốc là nước phụ thuộc, cho nên ca ca nếu đến Kiến Châu, kia cũng được coi là tướng soái của Đường quốc, chẳng qua là trực tiếp nằm dưới trướng của Tấn vương thôi.
- Ta đã nói sự thật cho ca ca biết, vậy ca ca có nguyện ý giúp đỡ ta?
Yến Khôi Sơn ngẩn người, nhưng rất nhanh gật đầu nói:
- Có thể giúp sức cho Lục huynh đệ, ta rất nguyện ý, tuy nhiên, chỉ mình ta thôi sao? Tống đô úy cũng rất nguyện ý, Trương Kích cũng muốn giúp sức cho Lục huynh đệ.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lão Thanh tạm thời không thể đến Kiến Châu, Trương đại ca nếu nguyện ý đi, ta đương nhiên sẽ đích thân đến thỉnh cầu.
Yến Khôi Sơn hiểu rõ, gật đầu nói:
- Được, ta dẫn ngươi đến gặp Trương Kích.
Cùng nhau đến doanh trướng của Trương Kích, Trương Kích bây giờ nằm dưới trướng của Mã tướng quân, nghe xong thỉnh cầu của Lục Thất, Trương Kích sửng sốt hồi lâu, dưới dự thúc giục của Yến Khôi Sơn đã tỏ rõ thái độ nguyện ý giúp sức, tuy nhiên, y lại muốn biết rõ tình hình của Tấn quốc hiện nay, Lục Thất nhất nhất nói rõ.
Yến Khôi Sơn và Trương Kích nghe đến nơi gọi là Tấn quốc, thật không ngờ sẽ có hơn hai mươi vạn đại quân, bọn họ ai cũng kinh hãi không thể tin nổi, Lục Thất cũng nói cho bọn họ biết, đến Tấn quốc cũng chỉ có thể trở thành tướng soái của một vạn quân, ngày sau mới có thể luận công thăng chức, mặt khác không thể tiết lộ Tấn vương chính là Lục Thiên Phong hắn.
Lục Thất lặng lẽ rời khỏi huyện Dư Can, chỉ để lại hai hộ vệ âm thầm nghe ngóng tin tức, hắn lần này mạo hiểm đến đây để đoạt tướng tài, đã tạo nên một cách ứng đối tích cực với nguy cơ của Tấn quốc, hắn chủ yếu là muốn mời Yến Khôi Sơn đến Tấn quốc, Yến Khôi Sơn là người Kiến Châu, có thể giảm bớt lòng căm thù của dân địa phương Kiến Châu.
Mặt khác cướp tướng tài là muốn bồi đắp quan tướng cho đại quân, Lục Thất sẽ không nguyện ý một lần nữa đề bạt tướng lĩnh của Việt quốc tới trợ giúp, vì tình thế trong quân đội rất dễ kết bè kết phái, hắn cần phải tạo nên tình trạng e dè lẫn nhau.
Sau khi tam đại quân đóng giữ ở Tấn quốc, tướng soái xuất thân từ Hưng Hóa quân, tướng soái xuất thân từ Tô Châu, tướng soái xuất thân từ binh lính huyện Thạch Đại sẽ xen kẽ hình thành các binh đoàn, không thể để mấy vạn binh sĩ đều xuất thân từ một nơi, Lý quốc chủ tại sao phải hủy đi Hưng Hóa quân, chính là một phái vỡ bè phái trong quân đội, vì bè phái này rất dễ phản.
Hôm sau vào giờ ngọ, một hộ vệ của Lục Thất phi ngựa trở về, nói cho Lục Thất một tin tức ngoài ý muốn, quân đội đóng giữ huyện Dư Can đêm qua đột nhiên xảy ra trận binh biến lớn, sau nửa đêm, hơn một vạn tướng sĩ xuất quân, đều là từ chính doanh, phương hướng hình như là đến Tín Châu.
Lục Thất nghe xong liền nhíu mày kinh ngạc, hắn chỉ là muốn dụ dỗ Yến Khôi Sơn và Trương Kích, không nghĩ sẽ gây ra cuộc binh biến lớn như vậy, mười ngàn quân đến Tấn quốc, vậy căn bản không thể lừa được Đường quốc, hậu quả khó lường, Trương Kích và Yến Khôi Sơn sao có thể dẫn theo mười ngàn quân phản thành mà rời khỏi như vậy?
Lục Thất nhíu mày khó hiểu, hắn lại không biết lúc hắn đến cướp tướng tài, là thời điểm Hưng Hóa quân vô cùng phẫn uất bất bình, nếu Lý quốc chủ hủy đi chế độ quân này chính là dùng phương pháp đề bạt, vậy đối với tướng sĩ Hưng Hóa quân chính là chuyện vui thăng quan tiến chức, nhưng Lý quốc chủ lại cho các quan tướng nɠɵạı thành đảm nhiệm các chức vụ trong quân, để các tướng sĩ Hưng Hóa quân làm vật hy sinh, hậu quả tạo nên bất mãn cho các tướng sĩ, nhưng cái bất mãn này trong quân ngũ chỉ có thể nghẹn khuất nhẫn nhịn, nhưng một khi châm ngòi dễ dàng nổi loạn
Yến Khôi Sơn không giỏi ăn nói, nhưng Trương Kích là một người giao du rộng rãi, từng kết giao với rất nhiều binh lính Hưng Hóa, Trương Kích sau khi đáp ứng đầu nhập quân Lục Thất, đã hỏi qua tình hình Tấn quốc, biết được quân lực của Tấn quốc không ổn định, y tự nhiên muốn lôi kéo thêm nhiều người, nên hắn đã bàn bạc và nhất trí ý kiến với Yến Khôi Sơn.
Cách thuyết phục của Trương Kích chính là nói cho mọi người biết Tấn quốc là nước phụ thuộc được Đường quốc che chở, hiện nay Tấn quốc chiếm cứ Xử Châu, đó là một vùng đất giàu có tiếp giáp với Cù Châu và Vụ Châu, chỉ cần đầu nhập sẽ được chia ruộng đất, có thể trở thành thống lĩnh của binh tốt, tướng quan mộ binh, vì vậy nhiều người liền dao động, lại kéo theo nhiều hão hữu gia nhập, cuối cùng có tới hai vạn binh lính ra đi, đương nhiên hơn một nửa, đều là theo mệnh lệnh của quan tướng xuất quân rời khỏi.
Hơn một vạn tướng sĩ bỏ trốn, các tướng sĩ khác sẽ không biết gì sao? Đương nhiên biết, nhưng vẫn là giữ im lặng, sau khi biết được chỉ vụng trộm cười lạnh đứng xem náo nhiệt, đợi đến khi chủ soái biết được hơn một vạn tướng sĩ tự ý rời khỏi, chủ soái mới nhậm chức kinh sợ vô cùng, nhưng ban đêm nên không dám xuất binh truy đuổi, sợ sau khi có lệnh xuất binh sẽ xảy ra một trận binh biến, càng sợ gặp phải Sở quân.
Lục Thất tuyệt không ngờ được, lần đục khoét nền tảng này của hắn không chỉ kích động hơn một vạn tướng sĩ thiện chiến, mà còn gây ra chấn động mạnh đối với dã tâm của Đường quốc, hơn một vạn tướng sĩ tự ý rời khỏi so với Chiêu Võ quân phản loạn còn nghiêm trọng hơn, phản ứng đó của các tướng sĩ Đường quốc, làm cho Lý quốc chủ vô cùng hụt hẫng, thất vọng.
Trương Kích và Yến Khôi Sơn dẫn theo hơn một vạn tướng sĩ, thuận lợi vượt qua Tín Châu, tới Tấn An Phủ Kiến Châu, cầm bức thư của Lục Thất đến tiếp kiến Tân Cầm Nhi.
Tân Cầm Nhi hiển nhiên đã được thám báo cấp báo, nói có hơn một vạn quân lính áo giáp chỉnh tề tiến nhập Kiến Châu làm cho nàng vô cùng kinh hãi, hai vạn quân Tô Châu đã bị triều đình điều động đi cứu trợ, cái gọi là một trăm ngàn quân đóng giữ ở Tấn An Phủ căn bản không thể chống đỡ chiến sự, cũng may Trương Kích trước đã sai người đưa thư tiến của Lục Thất đến, Tân Cầm Nhi từ kinh hãi trở nên vui mừng.
Sau khi tiếp kiến, Tân Cầm Nhi dựa vào bức thư tiến cử của Lục Thất với Trương Kích, tự mình làm chủ, để cho một vạn hai ngàn quân sĩ Hưng Hóa hợp lại với mười vạn quân quân Kiến Châu, sửa lại chế độ, Yến Khôi Sơn thống lĩnh ba vạn Tấn An quân, chuyên trách trấn thủ Kiến Châu.
Trương Kích cũng thống lĩnh ba vạn Chương Võ quân, trước cũng trấn thủ Kiến Châu, còn ba vạn Nam Bình quân sẽ do Ngư Hoa Hiên trở về thống soái, còn hai vạn quân điều về Thanh Nguyên quân, mặt khác quân chế cũng có nhiều thay đổi, chủ soái của ba ngàn quân trực thuộc sáu ngàn quân, hai vạn bốn ngàn quân sĩ còn lại chia làm tám quân đoàn, ba nghìn tướng sĩ một quân đoàn.
Quân chế thay đổi, một là tận lực để cho tướng sĩ Hưng Hóa quân vừa đầu nhập trở thành quan tướng, hai là không giáng chức những nguyên soái trước đây, thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, phân tán quân quyền, ở Tấn quốc cũng thi hành quân nha phủ quân, chẳng qua vương quyền quân phủ dưới danh nghĩa là quân phủ Tấn vương, quản lý quân phủ chính là Hồ Bí quân phủ của Xử Châu và Long Nguyên quân phủ của Chương châu.
Tân Cầm Nhi dựa theo những chỉ thị đại khái của Lục Thất, ba ngày sau liền thay đổi chế độ hợp quân, tiếp theo liền phát thưởng công điền cho hơn một vạn quân sĩ, toàn bộ đều định cư tại Xử Châu, cam đoan với các tướng sĩ, sẽ mau chóng dẫn các thân nhân của họ tới tiếp quản quân điền.
Được cấp quân điền, quân lương tới tay, quân thực sung túc, thực sự đã trở thành tướng quan lĩnh quân, khiến cho hơn một vạn Hưng Hóa quân an tâm, quân tâm yên ổn thì sĩ khí mới chấn hưng, từng bước chỉnh đốn một đám ô hợp.
Mười vạn đại quân ô hợp dĩ nhiên sẽ không chấp nhận người nɠɵạı tiếp quản, nhưng rất nhanh liền tâm phục khẩu phục, di binh tướng sĩ đến từ Phủ Châu vừa biết được Hưng Hóa quân đầu nhập quân mình, liền kính trọng phục tùng quân chế mới, Hưng Hóa quân rất nổi danh ở Tây bộ, đó là một đại quân thiện chiến, mà những tướng sĩ Hưng Hóa quân đến Tấn quốc đa số đều là những quan võ có bản lĩnh, chỉ có những tướng sĩ có bản lĩnh mới bất an đối với hiện trạng lúc này, trong Hưng Hóa quân có rất nhiều tướng sĩ bất mãn, không được trọng dụng.
Chỉ có năm ngày, mười vạn quân ô hợp liền có thay đổi lớn, đã không còn tản mạn và hỗn loạn, mặc dù phần lớn binh sĩ không mặc áo giáp, nhưng quân ngũ được chỉnh đốn, che giấu tình trạng suy yếu không chịu nổi một kích, Tân Cầm Nhi nhìn thấy sự thay đổi của quân lực, dĩ nhiên vô cùng vui mừng, nhưng theo đó cũng mang đến nỗi oán hận cho những binh lính khác, rất nhiều binh sĩ chính là những đầu bếp tay cầm dao hoặc cầm trúc thương, loại binh lính đó chỉ có thể đuổi về ruộng cày bừa.
Tân Cầm Nhi cũng không muốn nuôi dưỡng nhiều quân lực như vậy, hiện giờ chính là dựa vào tài sản, lương thực từ Tô Châu để chống đỡ, sáu châu của Tấn quốc, trên thực tế, Xử Châu đã thu hoạch, lương thực Kiến Châu vốn còn rất nhiều, nhưng hơn hai mươi vạn di dân và quân Tô châu tiến vào, lập tức làm cho lương thực trở nên thiếu thốn, cũng may có lương thực được vận chuyển từ Tô châu đến giải nguy, mà những người Mân quốc vì nhận được lương thực cứu tế, liền gió chiều nào theo chiều đó, nên rất ít kẻ tạo phản.
Tuy nên giải trừ quân tịch để làm dân thường, nhưng Tân Cầm Nhi nào dám giải trừ quân tịch, nàng nói cho các tướng lĩnh, rất nhanh sẽ có ba vạn vũ khí được vận chuyển tới, mà lúc trước Tân Cầm Nhi không có tính toán sẽ để binh tướng vận chuyển đến Tấn quốc, nguyên nhân chính là nàng thiếu lòng tin đối với việc Tấn quốc trường tồn không bại, cho nên chỉ nguyện ý vận chuyển lương thực đến trấn an lòng dân để dễ bề cai trị.
Sau khi hứa hẹn sẽ vận chuyển vũ khí đến, Tân Cầm Nhi cũng đề nghị thành lập Quân Khí Giám, lấy vài tướng sĩ chế tạo vũ khí lập thành nhóm, bắt đầu tinh luyện chế tạo vũ khí, khu vực sáu châu thật đúng là không thiếu tài nguyên khoáng sản, không lâu sau, Tiêu phủ tiến cử một số quan lại, thuyền vận chuyển lượng thực cũng đã tới Tấn quốc, sau khi Kế quân phủ phân chia cai quản, khiến cho chính quyền thống trị của Tấn quốc cũng đi vào quỹ đa͙σ.