Một khi bị bao vây, ngược lại lại đúng ý của Lục Thất, khiến hắn có lý do chính đáng để chiêu mộ binh lính, phải biết rằng đa số dân chúng sợ hãi chiến tranh, ra nhập làm công có thể, nhưng đáp ứng chiêu mộ binh lính thì lại sợ hãi đấy, nếu Lục Thất cưỡng chế chiêu mộ binh lính, vậy hình tượng vị quan tốt sẽ bị phá hủy.
Nhưng có thể lấy lý do vì bảo vệ quốc gia để che đậy, việc Lục Thất chiêu mộ binh lính biến thành việc bình thường, nửa ngày sau, hai vạn binh lính đã được chiêu mộ. Lục Thất không có lòng tham, gần tứ vạn tráng đinh đã thành quân, mà lựa chọn tráng đinh thành quân, còn có quan tướng của binh lính, đa số là phạm nhân tạo phản trước đây.
Sau khi hai vạn binh lính được chiêu mộ xong, tráng đinh còn lại được phân làm công dũng, Lục Thất thu gom lại vũ khí trong huyện Lâm Xuyên, võ trang cho hai vạn binh lính, để cho binh lính ít nhất cũng có côn và dao làm bếp, nhưng cũng có ba nghìn binh lính được trang bị như quan binh.
Lục Thất sau khi xây dựng quân đội xong cũng không vội vàng xuất chiến, hắn phải đợi tin tức ở các nơi, trước khi Phủ Châu thay đổi, hắn đã tạo ra nơi chuyên do thám gồm hai trăm người, do Nam Ưng vệ đứng đầu, công dũng phạm nhân làm thuộc hạ, tản ra ngoài tra xét tin tức.
Lục Thất cảm thấy nếu Chiêu Võ quân đã tạo phản, vậy Sở quốc có khả năng cũng đã xuất quân, hắn đương nhiên chú ý nhất chính là chiến sự nơi Thanh Nguyên quân, chỉ khi biết được thắng bại ở chiến sự chỗ Thanh Nguyên quân, hắn mới có thể ra quyết định xuất quân ở huyện Lâm Xuyên như nào.
Nhoáng cái đã bốn ngày trôi qua, Lục Thất ngày ngày ở trong thành luyện quân, hắn lý do ở bên ngoài chính là đang đợi mệnh lệnh ở Nam Đô, quan viên Phủ Châu đương nhiên không dám nói gì, chỉ có thể nghe theo Lục Thất. Mà mười nghìn quân ở ngoài thành cũng không tiến công, dường như chỉ muốn bao vây lấy thị trấn Lâm Xuyên, bởi vì lương thực còn tồn lại của thị trấn Lâm Xuyên có hạn. Gạo Tô Châu của Lục Thất cũng không có vận chuyển đến thị trấn Lâm Xuyên, chiếu theo tiêu chuẩn được ăn no, Lục Thất cũng biết, trong thành gần một trăm nghìn nhân khẩu, lương thực còn tồn lại cũng chỉ chống đỡ được mười ngày.
Nhưng Lục Thất không sợ cạn lương thực, cạn lương thực ngược lại là lúc hắn có thể mượn đề để nói chuyện của mình. Hắn ở bên ngoài bố trí mật thám, một khi phát hiện có nhiều quân địch đến hơn, mật thám sẽ cưỡi ngựa quay lại hồi báo. Người dưới thành gửi tiễn thư thông báo, nếu quả thật lại có thêm mười nghìn quân đến, Lục Thất sẽ không do dự xuất quân phá vòng vây trốn đi. Trên thực tế, Lục Thất đang chờ, nên chọn đường nào để thu thập tin tức.
Ngày thứ năm, gần trưa, Lục Thất đột nhiên nhận được tin tức chờ đợi đã lâu, ngoài tường nam thành, người đưa tin báo danh muốn gặp Lục Thất. Lục Thất vội chạy đến tường thành, vừa đi xuống, thấy kị binh giống như thổ dân, kỵ binh trên tay có cung tiễn đang nhìn lên.
Kị binh kia vừa nhìn thấy Lục Thất lập tức hô lớn:
- Tướng quân đại nhân, thuộc hạ là Hổ Khâu, phụng mệnh truyền tin, mời tướng quân nhận thư.
Kị binh kia hô xong liền bắn một mũi tên lên, mũi tên phi vào trong thành, trong thành có binh lính nhanh chóng nhặt lên đưa cho Lục Thất, Lục Thất nhận tiễn tin, giật xuống một cái ống trúc nhỏ bóp nát lấy ra thư mở ra xem.
- Sông Ba ly thủy thuận lợi, đã lấy được mỏ muối, hợp với Hoàng Hà, dọa ba nghìn Chiêu Võ quân sợ trong lúc giằng co, sông đã chảy về hướng đông, ŧıểυ Cầm.
Lục Thất nhìn thư nhẹ nhàng thở ra, Tô Châu không ngờ điều tám vạn đại quân đi tập kích Thanh Nguyên quân, hơn nữa còn do Tân Cầm Nhi tự mình thống lĩnh. Xuất ra tám vạn đại quân, cũng tạo thành bất lợi đối với việc phòng ngự Tô Châu, nhưng xuất binh thì tồn tại cách đánh tốc chiến tốc thắng.
Lục Thất hồi âm:
- Có được mấy vạn tráng binh Phủ Châu, tới Kiến Châu hội hợp, Chiêu Võ quân đã phản bội đầu hàng Sở quốc, chú trọng đề phòng phía tây.
Sau khi bắn hồi âm xuống, người đưa tin chào theo nghi thức quân đội với Lục Thất, sau đó lên ngựa chạy đi, Lục Thất xuống khỏi tường thành, triệu tập mấy trăm quan tướng, bắt đầu công tác động viên.
- Vừa rồi thám báo báo lại, Chiêu Võ quân không ngờ đầu hàng Sở quốc, bây giờ ba vạn quân đang hỗ trợ Sở quốc đánh Nam Đô, một vạn quân ở đây bao vây chúng ta. Bây giờ lương thực của chúng ta còn lại không nhiều, cũng không trông cậy được vào Nam Đô tới cứu viện, cho nên nhất định phải phá vòng vây rời khỏi.
Nhóm quan tướng nghe xong, vẻ mặt đều hoảng loạn, Lục Thất uy nghiêm nhìn quét qua, lại nói:
- Sau khi phá vòng vây có ba lựa chọn, một là giải tán quân quay về nhà, các ngươi rất nhanh sẽ bị Sở quốc chiêu mộ làm quân nhân, bởi vì chiến sự giữa Đường quốc và Sở quốc là ở tại Phủ Châu, về sau không là quân Đường thì cũng là quân Sở.
Nhóm quan tướng sợ hãi giật mình nhìn nhau, chợt có người lớn tiếng nói:
- Nếu Sở quốc đánh tới, chúng tôi nguyện ý đi theo đại nhân.
- Đúng, chúng ta hãy đi theo đại nhân.
Có người dẫn đầu, lập tức các tướng quân đều tỏ thái độ.
Lục Thất bình thản gật đầu, xua tay yên tĩnh một chút, lại nói:
- Hai lựa chọn khác sau khi phá vòng vây, một là đi về phía Nhiêu Châu, một là đi về phía Kiến Châu, mà ta có ý đi hướng Kiến Châu.
- Kiến Châu? Đây không phải là địa phận của Mân quốc sao?
Lập tức có người nghi ngờ nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vốn là Mân quốc, kỳ thật Mân quốc chính là một bộ phận của Việt quốc, nhưng hiện giờ bị Hưng Hóa quân chiếm cứ.
A! Nhiều người bất ngờ thốt ra, Lục Thất lại nói:
- Chuyện xảy ra đều là ngoài ý muốn, mười hai vạn đại quân Hưng Hóa quân, phụng thánh chỉ của Hoàng đế tiến công Việt quốc. Nhưng tuyệt đối không thể tưởng được, Hưng Hóa quân đi Việt quốc chinh chiến, Chiêu Võ quân lại phản bội đầu hàng Sở quốc, ta vốn cho là phản bội đầu hàng Việt quốc đấy.
Lục Thất dừng một chút, các tướng quân hiểu được theo bản năng gật đầu, Lục Thất lại tiếp tục nói:
- Bây giờ Hưng Hóa thắng như chẻ tre, nguyên nhân chính là quân lực ở phía tây Việt quốc, một nửa bị điều đi tác chiến ở phía đông. Mà ta sở dĩ chọn đi Kiến Châu, nguyên nhân là ta vốn là quan tướng của Hưng Hóa quân, chủ soái bây giờ của Hưng Hóa quân chính là bạn của ta.
Sau khi ta đưa các ngươi đến Kiến Châu, có thể để cho các ngươi cởi bỏ quân phục làm dân, ở Kiến Châu sinh sống lâu dài. Bởi vì Hưng Hóa quân cần dân Đường đến chiếm cứ đất, các ngươi đi có thể có được đất vườn Kiến Châu, khế ước đất ở Phủ Châu các ngươi cũng phải giữ cẩn thận, chỉ cần một khi Phủ Châu vẫn là của Đường quốc, vậy vẫn là đất vườn của các ngươi.
Nếu ta đưa các ngươi đến Nhiêu Châu, vậy kết quả thật sự ta rất khó nói. Các ngươi sẽ bị Nam Đô giữ lại tiếp quản, mà ta không thể can thiệp vào quân vụ ở Nam Đô. Hơn nữa Tha Châu, Hồng Châu và Phủ Châu đều thiếu lương thực giống nhau, các ngươi đến, là binh lính còn có cơm ăn, người nhà cũng chỉ có thể chịu đói.
- Đại nhân, chúng ta đi Kiến Châu.
Lập tức có người bày tỏ thái độ, vì thế các tướng quân lập tức phụ họa.
Lục Thất gật đầu, lòng người ủng hộ hay phản đối vấn đề là phải làm đúng theo lí, nếu không sẽ mất đi lực ngưng tụ, cũng sẽ lưu lại rất nhiều hậu quả không tốt. Lục Thất chính là thuyết phục người đồng ý, mới có thể khiến cho người Phủ Châu, thay hắn đi chiếm cứ Mân quốc, đây chính là sau khi chiến tranh xong sẽ có người đến chiếm đất, là biện pháp tốt nhất để có thể nhanh chóng chiếm lấy được, nếu là Tô Châu tự di dân, một là mâu thuẫn quá lớn, hai là khí hậu không thuận rất dễ nhiễm bệnh.
- Đại nhân, Kiến Châu sẽ có lương thực sao?
Chợt có người hơi e sợ hỏi.
Lục Thất nhìn lại, thấy một người đàn ông khôi ngô, hắn mỉm cười nói:
- Cho dù thiếu lương thực, cũng sẽ nhiều hơn Tha Châu, hơn nữa ngươi yên tâm, Hưng Hóa quân có rất nhiều quân lương, ta có thể xin cho các ngươi vượt qua mùa đông. Nếu các ngươi thật sự có thể giúp Hưng Hóa quân ổn định Kiến Châu và Phúc Châu, cho lương thực cũng giống như trả thù lao.
Người đàn ông kia gật gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Còn có, lúc phá vòng vây, hễ là người hi sinh hoặc bị thương, nhất định phải nhớ kĩ, sau này tới Kiến Châu sẽ theo quân công trợ cấp thêm đất vườn và bạc.
A! Đa số quan tướng không ngờ hô ra tiếng, Lục Thất lại nói:
- Trên thực tế, lần này chúng ta đi Kiến Châu, chính là vì bao che cho Hưng Hóa quân, Hưng Hóa quân là đại quân mười hai vạn vô cùng thiện chiến, mà quân lực Hồng Châu không chỉ số lượng không bằng Hưng Hóa quân, mà là quân đội an nhàn nhiều năm, có thể nói, năng lực chiến đấu không bằng các ngươi.
Các tướng quân phấn chấn tinh thần, Lục Thất lại nói:
- Trở về chuẩn bị xuất kích, hai vạn quân chúng ta, đều từ một cửa thành đi ra, ta cũng không tin hai nghìn quân ở cửa thành, có thể chống lại mười nghìn quân của chúng ta, bản quan sẽ làm quân tiên phong, mang các ngươi đến chỗ sinh sống tốt hơn.
Các tướng quân đứng dậy chào theo nghi thức quân đội, quay về bắt đầu truyền lời của Lục Thất, Lục Thất cũng thay quang minh giáp, tự mình kiểm ra ngựa mang từ huyện Thạch Đại đến. Lúc này đây hắn phải dũng mãnh một chút, một là đề cao uy danh, hai là phải làm gương cho binh sĩ, bằng không hai vạn binh lính thêm hai vạn công dũng chỉ sợ lên trận rất nhanh sẽ sụp đổ.
- Hài, sớm biết như vậy sẽ cho Từ Minh đến đây.
Lục Thất tự giễu cười nói.
Hắn cũng không biết, Từ Minh đang xung phong trận tuyến rồi, Tân Cầm Nhi đích thân tới Mân quốc, sao có thể không mang theo chiến tướng mạnh nhất, chính là Ngư Hoa Hiên bị Tân Cầm Nhi để lại Trung quân làm quân sư. Mà Lục Thất bởi vì không ngờ tới phía tây sẽ có chiến sự, cho nên cho Ngư Hoa Hiên thống lĩnh tám trăm Nam Ưng, bảo vệ cho ŧıểυ Phức đi kinh thành, nhưng Ngư Hoa Hiên vừa đến kinh thành, đã bị Tân Cần Nhi viết thư điều đến Tô Châu.