Ngày thứ hai thu lương thực bằng trận máu tanh, một tin tức bất ngờ đã làm chấn động cả huyện Tấn Lăng. Thứ sử Thường Châu đại nhân không ngờ một giấc ngủ mà chết không tỉnh lại. Lục Thất nghe tin liền đến Châu Nha, gặp Bạch Tùng đã nhiều năm xa cách.
Năm nay, Bạch Tùng 30 tuổi là một nhân vật hào hoa, phong nhã, phong thái đoan chính, làn da trắng nõn khiến người khách có một cảm giác yếu đuối. Cũng là thực sự yếu đuối, làm quan Châu nhiều năm như vậy rồi mà vẫn là một con dối không hề tạo dựng cho mình một chút thế lực nào.
Chủ yếu là cho Tiêu Thị quản thúc ông ta rất nghiêm. Thuộc cấp của ông ta tất cả đều do Tiêu phủ sắp xếp, đến nô tỳ cũng là của Tiêu phủ Thường Châu. Ông ta yếu đuối cùng phải chịu nhiều thiệt thòi, cho nên Tiêu phủ Thường Châu vẫn luôn rất hài lòng với ông ta, còn chủ động tính mưu cho ông ta thăng quan, cuộc sống bình thường cũng khá đầy đủ. Ông ta chính là vị quan quân bài mà Tiêu phủ Thường Châu nuôi dưỡng.
Hai người gặp mặt, hai bên tỏ ra xa lạ mà thân thiết, thậm chí Bạch Tùng còn e lệ khiến Lục Thất thấy không được tự nhiên, cùng may chỉ là hắn thích em gái của Bạch Tùng.
Đương nhiên là hai người giả vờ không quen biết nhau. Nhưng Bạch Tùng không thể biết Thứ sử Thường Châu bị giết. Ông ta biết Lục Thất ở Thường Châu là kết của của việc Tân Cầm Nhi chủ động đi thăm hỏi. Bạch Tùng vừa nghe thấy thành tựu hiện tại của Lục Thất thì vô cùng cảm thán và vui mừng. Năm đó, ông ta có chơi thân với Lục Thiên Hoa cũng hi vọng có thể trở thành thân thích của Lục Gia.
Chỉ là Bạch phụ không thích Lục Thất là người luyện võ, cùng là có suy nghĩ con nhà võ thì thường nhiều thói xấu. Nhưng sau khi Lục Thất đi thì Bạch phụ đã hối hận. Nguyên nhân chính là con gái bị Triệu huyện thừa thèm muốn, ông ta muốn trèo cao nhưng cũng không muốn con gái gả cho Triệu huyện thừa. Sau đó Tiêu Phủ chọn trúng Bạch Linh Nhi thì Bạch phụ lập tức đồng ý bán con gái.
Châu nha hiện giờ chỉ còn lại trên dưới 100 người, bốn ngỗ tác dĩ nhiên đã khám nghiệm tử thi. Áp Ti cũng đã hỏi người nhà và nô tì. Kết quả cuối cùng chính là hôm qua Thứ sử đại nhân lên cơn thịnh nộ rồi đột tử mà chết.
Lục Thất và Bạch Tùng vẫn chưa xem thi thể, sau khi nghe xong kết quả Bạch Tùng có hỏi Thứ sử phu nhân nên làm thế nào? Nếu như có ý kiến vậy thì đưa quan tài đến Hình Ty ở kinh thành. Còn nếu như không có ý kiến gì thì ký tên tán thành. Sau khi xử lý gia sự, an ủi Thứ sử phu nhân đau thương… Lục Thất chiếu theo tình hình lập tức phủi mông bỏ của chạy lấy người.
Huyện Tấn Lăng không ai nghi ngờ Thứ sử là bị mưu sát, thủ pháp giết người là Tân Cẩm Nhi dạy Dực Vệ, dùng châm nhỏ đâm vào tử huyệt tạo nên hiện tượng độ tử giả. Thứ sử Thường Châu đã hơn 50 tuổi, qua nhiều biến cố điều quân của huyện Tấn Lăng, chuyện người cửa hàng gạo bị giết khiến ông ta tức giận uất ức à chết cũng là hợp lẽ thường.
Sau hôm Thứ sử Thường Châu chết, thánh chỉ đến kinh thành khiến rất nhiều người bất ngờ. Lục Thất được thăng làm Thiên Ngưu tướng quân, vệ úy tự Võ Lâm Lang Tướng, thống lĩnh một ngàn Võ Lâm hữu vệ Ngô Thành Công chúa phủ, quy thuộc quân hệ Nam Đô, đều chịu sự tiết chế của Nam Đô.
Chức quan Ngô Thành Trung Phủ sứ trở thành chính quan triều đình, phẩm cấp Ngũ phẩm, chức quyền giống với Đoàn luyện sứ, quản hạt Ngô Thành Trung Phủ dũng, thuộc quyền quản lý của Ngô Thành Quân. Một ngàn Võ Lâm Trung Vệ khác thuộc Ngô Thành phủ công chúa không thuộc tiết chế của Ngô Thành Quân, nhưng trú ở Thường Châu cho tiện dời đi, chịu sự tiết chế của Vệ úy.
Anh Vương Phủ Quân dời khỏi Thường Châu, tiếp tục phụ trách đi diệt phỉ, nguyên Anh Vương Phủ quân Tả Đô úy Trình Diễm điều nhiệm làm Giang Âm quân đô Ngu Hầu kiêm nhiệm Giang Âm quân nha quân hữu doanh đô úy, chưởng quản quân nhu Giang Âm quân. Một người khác nhậm chức Vệ úy tự Võ Lâm Lang tướng, thống lĩnh một ngàn Võ Lâm Tả Vệ Ngô Thành công chúa phủ nhưng trú ở Thường Châu cho tiện dời đi, chịu sự khống chế của Vệ úy.
Tiết độ Phó sứ Ninh Quốc Quân Cố Viêm Vũ đoạt đất giành được công lớn, chuyển nhiệm Tiết độ sứ Giang Âm quân. Ở Thường Châu biến thành Giang Âm quân, ở huyện Tấn Lăng tiếp nhận Giang Âm nha quân, cho phép tổ chức bố trí biên chế, tiếp tục trách nhiệm gìn giữ đất đai, khống chế cả quân lực Thường Châu.
Lục Thiên Phong thôi chức Đô Ngu Hầu Ninh Quốc Quân đi nhậm chức doanh tướng Anh Vương Phủ quân, gia ân chức Thái Thường thừa, bởi vì nước mà chịu thương nặng, đồng ý lĩnh quân đi Mao Sơn tĩnh dưỡng, gia ân phong Mao Sơn Chân Nhân, vết thương lành lại về kinh báo cáo công tác, đi nhậm chức.
Chức quan còn thiếu của Anh Vương Phủ quân, được bổ nhiệm theo công lao, ba ngàn Võ Lâm Vệ của phủ Công Chúa do Trung Phủ Dũng lựa chọn, mỗi một vệ thiết lập Võ Lâm Lang tướng thống quân, Ung Dương Lang tướng phụ lĩnh, ở dưới lại bố trí Ngũ Lữ Soái, Đội trưởng, Đội phó, mỗi đội có 50 binh chế.
Lục Thất nghe nội dung thánh chỉ xong vừa bực mình lại vừa buồn cười. Không ngờ Đường Hoàng lại phong hắn làm Mao Sơn Chân Nhân, còn cấp thêm quan chức Thái Thường thừa. Hắn biết Thái Thường Thừa là chức quan quản lý tế tực hoàng tộc, chắc là một chức quan nhàn tản. Còn bảo hắn đi Mao Sơn dưỡng thương thực ra chính là bảo hắn rời khỏi Thường Châu, hơn nữa đem hắn quy thuộc quân hệ Nam Đô cách Thường Châu rất xa.
Nhưng việc giao chính quan cho Ngô Thành trung phủ sứ cùng quản hạt Trung Phủ dũng và Võ Lâm Vệ Công chúa phủ cũng là điều khiến người khác rất không ngờ tới. Nhưng Lục Thất cũng hiểu, vậy chắc là Đường Hoàng đã bắt đầu phân giải quân tù binh, cẩn thận mưu đồ từng chút một.
Nhận được thánh chỉ, Anh Vương Phủ quân ngăn chặn Việt quân đổ bộ lên bờ Thái Hồ. Hôm đó rời khỏi Thái Hồ, Lục Thất đã thầm mắng Đường Hoàng ngu xuẩn, đang yên đang lành điều Anh Vương Phủ quân làm gì? Sự ủng hộ của Anh Vương Phủ quân đối với chiến sự không chiếm phần quan trọng nhưng rút lui cũng sẽ làm ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của Thường Châu quân.
Cũng may Cố lão tướng quân mới đến nhậm chức Tiết Độ Sứ Giang Âm quân, Anh Vương Phủ quân mới rút lui ngay lập tức điều 2 đoàn quân, 6 ngàn người đến cản ở Thái Hồ. Quân lực tuần kích bên Thái Hồ nhiều gấp đôi cũng tránh hậu quả làm dao động lòng quân.
Lục Thất hiểu, thánh chỉ vừa đến mình nên biết điều mà dời khỏi Thường Châu. Hơn nữa, càng nhanh càng tốt. Qúy Ngũ Thúc cũng mang tin tức của Trương Hồng Ba về. Trương Hồng Ma chỉ có khả năng để cho mấy người lẫn vào Giang Âm quân, thủy quân đến có thể đưa mấy người đi Việt Quốc cứu người. Sau đó đi tiếp ứng, thủy Giang Âm quân rời khỏi bến đều đi thành đội, thuyền đi đơn lẻ một đoạn sông cũng dễ gặp phải chuyện không may.
Lục Thấy lại phải đối mặt với sự lựa chọn, thánh chỉ của Đường Hoàng đã đến khiến cho giá trị lợi dụng của Ngư Hoa Hiên bị giảm đi. Vì là Tân Cầm Nhi trực tiếp quản lý Trung Phủ Dũng, Vạn Bân và Chu Vũ chỉ có quyền tiết chế.
Cái gọi là quyền tiết chế, đó là đủ để ra lệnh cho Trung Phủ Dũng làm việc chứ không được can thiệt vào nội bộ của Trung Phủ Dũng. Chính là quân lệnh của Vạn Bân và Chu Vũ chỉ có thể truyền đạt mệnh lệnh cho Trung Phủ Sử, không có quyền vượt qua quyền quản lý của Trung Phủ Sử và mệnh lệnh của Trung Phủ Dũng. Từ thánh chỉ của Đường Hoàng có thể thấy được, Đường Hoàng đã cảnh giác với quyền binh quá nặng của chủ tướng Ngô Thành Quân. Cho nên đã giao cho Ngô Thành Trung Phủ Sử quyền thống quân, tức là khuynh hướng tín nhiệm Trung Phủ Sứ phủ công chúa.
Có thể Lục Thất không cần Ngư Hoa Hiên nhưng Ngư Hoa Hiên cũng ra điều kiện để quy hàng. Hơn nữa, tương lai sẽ thay đổi nhiều, dù sao Tân Cầm Nhi cũng là phụ nữ thiếu sự kính phục của lòng quân, còn quan tướng của Trung Phủ Dũng dù sao cũng là võ phu đảm nhiệm, chính là Dực vệ doanh tướng của Thống quân, cũng là cấp dưới của của Chu Vũ.
Quyết định cuối cùng của Lục Thất là đi cứu người thân của Ngư Hoa Viên. Hơn nữa hắn sẽ đích thân đi một chuyến, lý do của chuyến đi một nửa là cứu người, một nửa là tò mò về biển cả, tò mò chuyện buôn bán trên biển của Giang Âm quân. Hắn muốn có thêm kiến thức.
Giang Âm quân rời bến theo định kỳ. Trương Hồng Ba nói cứ 20 ngày là có một lần rời bến. Lục Thất cũng sắp xếp thời gian, hắn được đi Mao Sơn tĩnh dưỡng nhưng trước khi đi Mao Sơn, một ngàn Võ Lâm Vệ của hắn đã được định. Hắn đến đại lao của huyện Võ Tiến.
Đại lao của huyện Vũ Tiến giam giữ hơn 1 ngàn tù binh là quan tướng, do 200 Ngô Thành Quân trấn thủ. Không còn cách nào khác, quan quân của huyện Vũ Tiến vẫn chưa thành lập. Thứ sử Thường Châu lại không chịu có ý kiến phúc đáp phê duyệt phân công Huyện úy hộ quân. Huyện lệnh Vũ Tiến Châu Vân có hơn 40 người có thể tín nhiệm được, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Chủ yếu là việc phối hợp với quan áp ngân khế thưởng công. Ông ta phải ghi chép nhập hộ tịch, còn phải điều tra nhân khẩu hiện có.
Ngày Lục Thất nhận được thành chỉ liền rời khỏi việc tiếp quản thị trấn Tấn Lăng giao cho Tân Cầm Nhi. Vì Tân Cầm Nhi đã là cùng là Đoàn Luyện Sứ được triều đình tán thành. Nàng tiếp quản phòng ngựa huyện Tấn Lăng còn danh chính ngôn thuận hơn cả Lục Thất. Lục Thất thì phải mượn quân lệnh và thủ đoạn của Cố tướng quân mới được tiếp quản đến huyện thành Tấn Lăng được.
Lục Thất vào đại lao huyện Vũ Tiến, trong đại lao đã chật kín người nhưng các tù binh tướng quân không bị kỳ thị. Bọn họ được đối xử rất tử tế, Lục Thất đến khiến đại lao xôn xao.
Lục Thất bị thương đứng ngoài nhà lao, hắn đảo mắt nhìn toàn bộ nhà lao một lượt, sau đó lớn tiếng nói:
- Ta tên là Lục Thiên Phong, giống như các vị đều nhận lương bổng quân đội làm tướng quân hiệu mệnh của ta. Nếu ta chiến bại, cũng sẽ giống các vị, vận mệnh phụ thuộc vào người khác.
Ta đến chỗ này, rất đơn giản chính là muốn hòa hảo, chiêu mộ các ngươi cống hiến cho ta. Tất cả mọi người đều là quân tướng, không dông dài nữa, muốn lấy quân lương thì theo ta. Không muốn làm quân nhân nữa thì đợi ở chỗ này mà đợi vân mệnh giáng xuống lần nữa.
Đừng nghi ngờ lời ta nói, Lục Thiên Phong ta nói là làm. Các ngươi cũng đừng nuôi oán giận trong lòng. Thất bại của Việt quân không phải là hậu quả mà các ngươi phải gánh vác. Nếu các ngươi cảm thấy Việt Quốc mang đến cho bản thân nhiều lợi ích, Việt Quốc sẽ đối xử tử tế với người thân của các ngươi để các ngươi vô cùng áy náy, vậy thì cứ áy này, không cần phải ra khỏi nhà lao này.