- Ngươi nói cho Ngô Thành, bảo nàng tiếp tục cấp dưỡng cho chiến sự Thường Châu và Ninh Quốc quân. Ngày sau, trẫm sẽ phong con trai nàng làm Trung Ngô quận vương, kế thừa toàn bộ phủ Công chúa. Hy vọng nàng sau này có thể chủ động đón mẫu thân của Phò mã đến kinh thành phụng hiếu.
- Nô tì sẽ lập tức đi thông báo.
Hạ đại nhân cung kính đáp lời.
- Nói với Ngô Thành, hai ngàn Vũ Lâm Vệ tại Thường Châu, có thể cho nàng mượn chuyển tới Thường Châu làm việc. Nhưng không được điều động quá nhiều, để tránh xảy ra tai họa binh biến.
Đường Hoàng còn nói thêm.
Hạ đại nhân cung kính vâng dạ. Đường Hoàng khẽ thở ra một hơi, nói:
- Trẫm biết Hữu tướng lo lắng quyền hành của Ngô Thành quân quá nặng, cho nên Trẫm phê chuẩn dùng Nữ quan của phủ Công chúa kềm chế. Trẫm cũng lo sợ tù binh quân phản bội, cho nên chỉ đành từ từ phân chia thôi.
- Bệ hạ thánh minh.
Hạ đại nhân vuốt mông ngựa nói.
- Từ xưa đến nay Thường Châu được biết là nơi có vựa lúa khổng lồ. Nếu Ngô Thành kịp thời chiếm được, Trẫm tin nàng sẽ có thể làm cho Thường Châu trở thành kho lương thực của Đường quốc. Có kho lương rồi, Trẫm cũng không còn phải e ngại chiến tranh nữa.
Đường Hoàng lại nói.
- Bệ hạ, nô tì cảm thấy, cho bọn họ quá nhiều quyền tự do hành động cũng không nên, không bằng cử người đến đảm nhiệm quan chức địa phương kiềm chế.
Hạ đại nhân đề nghị.
Đường Hoàng lắc đầu, nói:
- Thế cục Thường Châu bây giờ không cho phép trộn lẫn. Nếu người được cử đi có bối cảnh là Vinh thị hoặc Vũ Văn thị, chỉ sợ sẽ cố ý dẫn phát tù bình quân phản bội. Còn Ngô Thành dù sao cũng là Hoàng tộc, sở hữu của nàng, cũng có thể nói là sở hữu của Hoàng tộc. Cho nên tạm thời không nên can thiệp mới thích hợp, chờ chiến sự bình ổn rồi, Trẫm lại dùng người tới kiềm chế.
Hạ đại nhân gật đầu, ông ta hiểu được nỗi lo của Hoàng đế là chính xác. Tây bộ thế gia tuyệt đối sẽ không hy vọng Thường Châu trở thành kho lương thực của Đường quốc. Nếu như triều đình cử người đi Thường Châu, không biết chừng có thể chính là tay sai của thế gia đối nghịch. Dù cho không phải, sau khi đến Thường Châu, cũng có khả năng sẽ bị thế gia thu mua.
Lại nghe Hoàng Đế nói:
- Lệnh cho Hàn Lâm Viện biểu dương công trạng của Anh Vương, cho phép Anh Vương Phủ quân tăng cường quân lực lên đến sáu ngàn coi như phần thưởng, phân thành hai quân tả hữu. Hữu quân tiếp tục nhiệm vụ tiêu diệt phỉ. Tả quân sẽ do Tư Mã của phủ Anh Vương thống lĩnh quân trú đóng ở đồn điền huyện Cú Dung. Ban đất đai huyện Cú Dung làm đất phong cho Anh Vương, lệnh Anh Vương cũng dùng phương pháp ban hành ngân khế thay thế khế đất để thưởng công.
- Truyền dụ cho Từ khanh, bổ nhiệm tân khoa tiến sĩ Lục Thiên Hoa nhậm chức Lễ Bộ Viên Ngoại Lang.
*****
Lục Thất có chút nhàm chán, thương thế của hắn đã tốt lắm rồi, nhưng cũng không thể không tiếp tục nằm ở trong quân trướng giả bộ. Cũng may có Quý Ngũ thúc và Diêu Tùng thay phiên mang về tin tức cho hắn.
Anh Vương Phủ quân sau lần giằng co với Giang Âm quân đã bị Cố tướng quân điều đi huyện Vô Tích. Ngô Thành quân cũng bị điều đi hai ngàn quân, do Vương Bình và Ngu Sơn Kỳ mang quân đi. Vạn Bân và Chu Vũ thì ở lại trông coi Trung Phủ dũng. Lục Thất hiểu rõ Vạn Bân làm Chủ soái nhưng lại không thân chinh tiền tuyến, nguyên nhân kỳ thực là vì phải chòng chọc theo dõi Chu Vũ. Khi Chu Vũ đến thăm hắn, đã nói ra tâm tư của Vạn Bân.
Huyện Vô Tích đã bắt đầu chịu sự phản công của Việt quốc, hơn nữa còn hết sức kịch liệt, có điều vị Cố tướng quân kia rất giỏi về mặt phòng thủ. Ngay sau khi chiếm được huyện Vô Tích, lập tức lựa chọn những vị trí có lợi để làm chuẩn bị phòng ngự trước chiến tranh. Cung tiễn thu được trong đại chiến Thường Châu có hơn phân nửa đã bị Cố tướng quân tập hợp lại mang đi. Vừa công vừa thủ khiến cho Việt quân thương vong trầm trọng. Còn bốn vạn Trung Ngô quân vì lối đánh lỗ mãng cho nên không phá được trận tuyến của hơn một vạn quân Đường quốc. Hai bên cứng rắn đối đầu gây nên thương vong thảm trọng, hôm nay số lượng Đường quân chiến đấu đã giảm xuống chỉ còn năm ngàn, có thể nói là thảm thiết.
Mà Cố tướng quân điều động Anh Vương Phủ quân và Ngô Thành quân không phải là để tham dự đối chiến, mà là tập kích Việt quân đổ bộ trên Thái Hồ. Nhiệm vụ chính là giám sát bờ Thái Hồ, phát hiện ra Việt quân đổ bộ sẽ lập tức tấn công. Cố tướng quân tàn nhẫn nói, nếu hai quân để cho Việt quân ở Thái Hồ mở được đường thoát, ông ta sẽ giết tất cả quan tướng của hai quân, bao gồm hỏa trưởng. Cho nên, trận chiến ngăn chặn đổ bộ cũng diễn ra vô cùng thảm thiết. Lục Thất buồn chán là vì không thề theo hỗ trợ.
Chỗ của Lục Thất là trong quân doanh ở hậu phương, cách nơi đóng quân của Trung Phủ dũng rất xa. Huyện Nghi Hưng trên cơ bản coi như là tiền tuyến, trong quân doanh hầu như đều là thương binh, có gần hai ngàn người. Tin tức về chiến sự ở tiền tuyến bị phong tỏa không để lọt vào tai Trung Phủ dũng, chỉ nói với Trung Phủ dũng là hai quân sau vài lần đánh nhau liền lâm vào giằng co. Cũng nói như vậy với đội quân trú đóng ở huyện Tấn Lăng càng ở hậu phương phía sau.