Vạn Bân mang sắc mặt âm trầm ngồi một mình trong trướng. Hắn đang tức giận, e ngại, kiêng kị cùng bất đắc dĩ. Nguyên nhân là vì vị Trung Phủ Sử kia vừa dẫn theo một ngàn Trung Phủ dũng đi huyện Vũ Tiến thuyết phục thu nạp tù binh.
Hắn tức giận không phải là vì chuyện một ngàn Trung Phủ dũng bị mang đi, mà là choáng váng trước lòng tham của Trung Phủ Sử và Chu Vũ. Không ngờ bọn họ lại dám tiếp tục đi thu nạp tù binh vào trong quân, như vậy sẽ được bao nhiêu Trung Phủ dũng đây. Một khi số lượng tù binh quân tăng lên quá nhiều thì đơn giản là tự tìm đường chết. Cho nên hắn không thể không can thiệp, không cho phép tù binh mặc giáp và cung tiễn, chỉ phân phát binh khí. Chu Vũ chấp nhận lời yêu cầu của Vạn Bân.
- Đại nhân, chúng ta có hai lựa chọn. Một là sử dùng quyền điều động của ngài, cho người đi triệu hồi Ninh Quốc quân trở về. Hai là chúng ta dẫn theo toàn bộ quân đội đi chấn nhiếp, chúng ta cũng có hơn một vạn đại quân mà.
- Điều Ninh Quốc quân trở về khẳng định là không được. Ninh Quốc quân dùng kế không thành đánh vào phía đông Thường Châu, nhỡ mà Y Cẩm quân biết được, tất sẽ thẹn quá hóa giận xuất quân tấn công Đường quốc. Hơn nữa đội quân Ninh Quốc quân trên đường về bản doanh phòng thủ vừa phải trải qua đại chiến, dù có triệu hồi về đây quân binh cũng đều đã mỏi mệt. Cho nên có ra mệnh lệnh điều động, bọn họ cũng sẽ chỉ lấy bản doanh làm trọng.
Vạn Bân nói.
Chu Vũ lặng lẽ gật đầu, y đương nhiên biết không thể triệu hồi Ninh Quốc quân đã đi trở về được, cho dù có truyền lệnh điều động tới cũng chưa chắc có tác dụng. Ninh Quốc quân không đi thì không được rồi, bởi vì biên phòng của Ninh Quốc quân trống rỗng, cần lực lượng lập tức trở về phòng thủ, nhiều lắm cũng chỉ có thể phân ra một vạn quân tới đây. Nhưng một khi đã đi thì khẳng định là đi không trở lại.
- Chu tướng quân, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc những tù binh này sẽ không phản bội?
Vạn Bân lo lắng hỏi.
- Nếu không chiến thì ta có mười phần nắm chắc. Bởi vì tất cả tù binh quân đều là binh lính phổ thông, bọn họ căn bản không biết việc Giang Âm quân và Việt quốc cấu kết với nhau. Nhưng nếu khai chiến, sẽ có khả năng xảy ra chuyện khiến cho quân doanh tan vỡ.
Chu Vũ hồi đáp.
Vạn Bân gật đầu, dứt khoát nói:
- Tốt, nhổ trại xuất quân, chúng ta chủ động đi xem.
Chu Vũ hành quân lễ đáp lại mệnh lệnh, thầm nghĩ thật hợp ý mình, nhưng y cũng biết Vạn Bân chủ động xuất quân là một hành động chính xác. Chủ động xuất kích, trên phương diện ý chí chiến đấu sẽ không dễ dàng rơi xuống hạ phong. Nếu chờ cho kẻ địch tìm tới tận cửa, như vậy sẽ rất yếu thế.
- Đại nhân, nên mời Phủ quân của Anh Vương theo cùng.
Chu Vũ còn nói thêm.
Vạn Bân chần chừ một chút gật đầu. Hắn không muốn dính líu tới Anh Vương, tuy nhiên tình hình trước mắt cần có binh lực đi uy hiếp, chỉ có thể từ trong hai cái hại lựa chọn cái hại nhẹ mà thôi.
*****
Trong Giang Âm quân, Trương Hồng Ba đứng lặng ngoài trướng vải, dõi mắt về phương xa như đang suy tư. Nhiều ngày qua trong lòng y vô cùng mâu thuẫn, nội bộ Trương thị xuất hiện tình trạng phân liệt.
Có người có khuynh hướng đầu nhập vào Việt quốc, cũng có người kịch liệt phản đối. Mà y là bên thứ ba không muốn phản bội đầu quân cho Việt quốc, nhưng lại kịch liệt yêu cầu đi tiêu diệt Ngô Thành quân, sau đó hoàn toàn nắm giữ huyện Tấn Lăng, dùng vũ lực bức bách Đường Hoàng thỏa hiệp.
Hiện giờ Trương thị có thể kéo dài hơi tàn, đó là do đương kim Đường Hoàng yếu đuối vô năng, không dám làm liều phát động chiến sự. Mà Việt hoàng cũng thuộc loại giang dâm vô đạo, chẳng lo tăng cường quân lực làm một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất. Cho nên đối với Trương thị, đây chính là thời cơ tốt để đánh chiếm Thường Châu. Đáng hận mấy lão già ngoan cố bảo thủ trong Trương thị, đến cả tổ phụ là Giang Âm hầu cũng chẳng hề có hùng tâm, chỉ biết một lòng trông cậy vào Thái tử ngày sau che chở cho Trương thị. Thật sự là già rồi nên hồ đồ mà.
Trương Hồng ba phẫn nộ bất đắc dĩ. Mặc dù y ở Trương thị là một tướng tài rất được kỳ vọng, nhưng ở Giang Âm quân y chỉ là một gã Doanh tướng, hơn nữa y và cái tên thúc phụ làm Chủ soái quân đoàn coi nhau như kẻ thù. Cái tên thúc phụ kia trường kỳ cố ý chèn ép y, thấy người nào thân cận với y sẽ lập tức chỉnh người đó, làm cho chín tên Doanh tướng khác thấy y cũng không thèm nói chuyện, hoàn toàn cô lập y.
Trương thị sẽ chẳng được lâu dài rồi, Trương Hồng Ba bất đắc dĩ căm hận suy nghĩ. Trước đó y gặp người đưa tin của Lục Thiên Phong, đối với yêu cầu của Lục Thất không hiểu ra sao, nhưng lời hứa của Lục Thất cũng khiến cho y ý thức được Lục Thất hẳn là đang tính toán một đại sự gì đó. Y biết yêu cầu của Lục Thất rất có khả năng sẽ mang đến bất lợi cho Trương thị, nhưng y là một người trọng ân tình, cũng hiểu sâu sắc thanh danh giữ chữ tín của Lục Thất, cho nên y chỉ hơi chần chừ rồi liền đáp ứng. Nguyên nhân y đáp ứng có ba phần là bởi thất vọng với người cầm quyền của Trương thị.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng...
Tiếng trống tập hợp binh sĩ Giang Âm quân vang lên. Trương Hồng Ba hơi lắc đầu, y ở trong đội quân này nhiều năm, mặc dù bị cô lập, nhưng ở ngoài doanh cũng có những quan tướng tri kỷ. Trong Trương thị cũng có rất nhiều quan tướng bất mãn với hiện trạng, nhưng giống như Trương Hồng ba dám lên tiếng bác bỏ thì không có ai.
Giang Âm quân xuất động là do tình hình ép buộc. Theo thám báo trở về báo tin, Ninh Quốc quân sau khi tập kích tiêu diệt ba vạn đại quân của Việt quốc, nghỉ ngơi và chỉnh đốn một hồi, thình lình hướng mục tiêu tới Giang Âm. Hơn nữa trong quân còn có sự hiện hữu của Anh Vương.
Nhóm người cầm quyền Trương thị luống cuống. Tin tức của thám báo trước đại chiến đã một lần khiến cho bọn họ sửng sốt không thôi. Không ngờ lại có mấy vạn Ninh Quốc quân đánh vào phía Đông, một kích đã tiêu diệt ba vạn đại quân Việt quốc. Rất nhiều người ngây người khi nghe tin này, lúc ấy còn có người quát to mắng thám báo nói loạn, kết quả đó là sự thật. Cho nên bây giờ không ai dám quát mắng nữa mà lập tức tin tưởng, là bởi có Anh Vương dẫn theo đại quân tiến đến, hơn nữa trước đó Trương thị ngồi nhìn hổ đấu nhau, dĩ nhiên tâm thua thiệt có quỷ.
Ngồi nhìn hổ đấu nhau là sách lược mà Trương thị miễn cưỡng nhất trí. Nhưng Trương Hồng Ba cũng hiểu được, đó căn bản không phải là ngồi nhìn hổ đấu, mà là biến thành đầu hàng Việt quốc. Có điều y thế yếu, lời nói bị xem nhẹ, buộc lòng im lặng tùy theo ý của trưởng giả Trương thị. Y đã thất vọng hoàn toàn rồi.
Gần hai vạn Giang Âm quân xuất phát, trùng trùng điệp điệp tiến công kháng chiến. Đối mặt với nguy cơ diệt tộc, toàn bộ Giang Âm quân hoàn toàn đồng lòng, xuất động tất cả quân lực, bao gồm cả quân đội ngầm vượt biên chế.
Trương Hồng Ba ở trong quân nhìn đại quân Trương thị quân giáp chỉnh tề, trong lòng vô cùng chua xót. Tuy rằng Giang Âm hầu già nua, nhưng vẫn hết sức coi trọng tố chất quân đội. Giang Âm quân đều được trang bị quân giáp đầy đủ, vũ khí hoàn mỹ, sức chiến đấu cực kỳ hùng mạnh. Theo Trương Hồng Ba tự phán đoán, bằng vào hai vạn Giang Âm quân đủ để đánh thắng ba vạn quân phòng thủ biên giới, thậm chí đối chiến với bốn vạn quân kinh thành cũng sẽ tất thắng không thể nghi ngờ. Quân kinh thành chỉ là một đám binh lính tính tình lão gia vừa thấy máu đã run như cầy sấy.
Anh Vương nhận được tin báo Giang Âm quân xuất động, cũng kinh hãi vẻ mặt biến đổi. Bởi vì nửa thời trước bốn vạn Ninh Quốc quân đã lui quân về bản doanh rồi, y cũng không có quyền đuổi theo triệu hồi về. Trước đó y đang cùng thuộc cấp tranh chấp về vấn đề nên xử trí Thế tử Việt quốc thế nào. Vì trước khi Ninh Quốc quân rút quân, đột nhiên đem tù binh Thế tử Việt quốc dâng tới, nói rằng chúng Soái tranh công với nhau, nhưng cuối cùng không đi đến kết quả. Hơn nữa đang khẩn cấp thu quân trở về phòng thủ, không thể trì hoãn được, cho nên đưa đến đây cho Anh Vương.
Trưởng sử của Anh Vương cực lực khuyên giải Anh Vương, bảo rằng công lao này không thể nhận. Nói rằng Anh Vương tham dự vào chiến sự Thường Châu đã là vi phạm quy định, nếu còn dẫn theo tù binh Thế tử trở về kinh thành, tất sẽ dấy lên sóng to gió lớn. Thế nhưng Anh Vương Tư mã cũng kiến nghị đem công lao bắt tù binh quy về cho Kinh quân đi theo hộ vệ, Anh Vương Trưởng sử phản đối.
Khiếp sợ trước tin tức vừa được đưa tới, bọn họ không còn tranh cãi nữa về vấn đề kia. Nhưng theo lời báo của người đưa tin, tranh chấp lần nữa nổi lên. Người đưa tin nói rõ mục tiêu Giang Âm quân xuất binh, có thể là muốn tiêu diệt Ngô Thành quân, hoặc là tới huyện Vô Tích đối phó với Ninh Quốc quân. Vạn Bân đề nghị Anh Vương điều động Phủ quân cùng với Giang Âm nha quân của huyện Tấn Lăng đi hội hợp với Ngô Thành quân chấn nhiếp Giang Âm quân. Cũng nói tới chuyện Ngô Thành quân đã thu phục tù binh làm Ngô Thành Trung Phủ dũng, hiện giờ Ngô Thành quân đã có thanh thế của một vạn quân.
Người đưa tin vừa nói xong, Anh Vương Trưởng sử lập tức đề nghị Anh Vương lui quân rời khỏi Thường Châu, nói Anh Vương không có quyền điều động Giang Âm nha quân, hơn nữa càng không nên đặt mình trong hiểm nguy. Anh Vương Tư mã phản bác lại, nói rằng nếu bây giờ Anh Vương rời đi thì thành cái gì. Cuối cùng Anh Vương khoát tay chặn lại, quyết định sẽ đi hội hợp với Ngô Thành quân. Cho dù có chạy cũng phải giáp mặt Giang Âm quân tiến công tới rồi mới đi, bằng không, sau này y sẽ mất sạch thanh danh.