- Đây là phía bắc hồ Trường Đãng, các ngươi hành quân từ đây đi tụ hợp với Ngô Thành Quân, sau đó cùng Ngô Thành Quân tấn công quân Việt của huyện Nghi Hưng.
- Đại soái, Đô Ngu Hầu Chu Vũ của Ngô Thành Quân để chung ta chờ thông báo.
Triệu Lâm cung kính nói.
Dương Côn gật đầu, nói:
- Chu Vũ để các người chờ thông báo, đó là hắn ta không muốn kinh sợ thoái lui quân Việt. Sách lược vốn có của hắn ta chính là khi quân Việt tới tập kích, dụ dỗ quân Việt truy kích, sau đó thông báo cho các người xuất binh phục kích.
A! Lập tức có người thất thanh, nói:
- Chu Vũ là có ý muốn dụ dỗ quân Việt tấn công.
- Đúng mà cũng không đúng. Hắn ta không hy vọng bị tập kích, nhưng vì biết chúng ta phụng thánh chỉ, có ba đoàn quân thuộc Tiết độ Vạn Bân đại nhân, cho nên đã làm chuẩn bị này. Song, hắn ta có lẽ đã không ngờ, Việt quốc đã tập kết được ba vạn đại quân muốn tiêu diệt Ngô Thành Quân. Còn sách lược của bổn quân, trên thực tế là Hoàng đế điện hạ điều quân. Việc điều quân của Bệ hạ chính là không muốn mất đi Thường Châu.
Dương Côn giải thích.
Các quan tướng im lặng, Dương Côn lại nói:
- Tình hình bây giờ đã khác rồi, quân Việt đã tập kết ở huyện Nghi Hưng rồi, cho nên chúng ta sẽ phải chủ động xuất kích. Sau khi các ngươi xuất kích, nhất định phải cắm xuống hướng đông nam, đi thẳng hướng Vô Tích, nhất định phải chặn quân Việt bỏ chạy về Vô Tích.
Các quan tướng nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ còn chặn quân Việt bỏ trốn, cho dù có thêm Ngô Thành Quân cũng chỉ có thể bằng nửa phần binh lực của quân Việt. ba vạn quân Việt có lẽ không phải là đám quân ô hợp.
Tai nghe Dương Côn nói:
- Nam huyện Nghi Hưng sát Thái Hồ. Binh lực của các ngươi chặn lấy phía đông, khi đó Tiết độ phó sứ đại nhân sẽ dẫn ba vạn đại quân tập kích quân Việt ở phía tây.
A! Tiếng hô ngạc nhiên, Tiết độ phó sứ đã thống lính ba vạn đại quân tập kích ở phía tây, đó chính là nói quân lực Ninh Quốc biên chế sáu vạn, không ngờ lại cách xa phòng tuyến. Đại đa số đã chạy tới chinh chiến Thường Châu rồi. Trời ơi, vậy chẳng khác gì phòng tuyến ngàn dặm gần như không thể phòng ngực được. Một khi đại quân cẩm ý tiến công, vậy thì sẽ xuyên qua áo của Đường quốc, sẽ chia đôi Đường quốc ra.
Điên rồi, tên Dương Côn này đúng là điên rồi. Các quan tướng kinh ngạc nhìn Dương Côn. Dương Côn điềm nhiên, nói:
- Không sai, bổn quân lấy danh nghĩa tập kết diễn võ, đã thực thi kế thành không và tập kích bất ngờ. Mục đích là tiêu diệt ba vạn đại quân Việt quốc, thu phục vùng đất cũ của Thường Châu.
Các quan tướng im lặng nhìn Dương Côn, đa số ánh mắt đều có chút kính nể, nhưng cũng có người bày tỏ sự bất mãn. Đó có lẽ là cảm thấy Dương Côn đang đùa với lửa, cũng có người thể hiện sự lo lắng.
- Các vị, giữa Ninh Quốc quân và Y Cẩm quân, an nhàn đã lâu quá rồi, ngay cả trinh sát lâu cũng đều là ứng phó lẫn nhau. Bây giờ bổn quân để Ninh Quốc quân tới trấn động thiên hạ, lưu danh sử xanh. Ninh Quốc quân không phải là quân an nhàn, không thua kém gì quân mạnh của Hưng Hóa quân.
Dương Côn uy nghiêm diễn thuyết.
Các quan tướng im lặng, bỗng Quan Xung giơ tay phải lên, nhìn Dương Côn, nói:
- Ôi, ôi, ôi ……….
- Ôi, ôi, ôi …….
Các quan tướng đều giơ tay phải lên, trong miệng phát ra âm của chiến sỹ. Tướng sỹ vòng ngoài cũng theo đó giơ binh, ôi hô, rất nhanh thanh thế binh uy vang trời.
Dương Côn giơ tay lên ngừng nói, khoanh tay uy nghiêm nói:
- Các tướng nghe lệnh, lần này sau khi tiêu diệt quân Việt, Tiết độ phó sứ đại nhân sẽ thống lĩnh hai vạn quân thu phục huyện Vô Tích, những người còn lại lập tức trở về bổn doanh Ninh Quốc. Bổn quân lập tức trở về bổn doanh trấn thủ, nếu kẻ địch tới, bổn quân sẽ tử chiến tạ tội, xuất binh.
- Vâng!
Các quan tướng tề ứng theo quân lễ, tiếng hô vang trời.
Dương Côn xua tay với quan tướng, để ba chủ soái và Tư mã hành quân tới, nói:
- Các ngươi đi lần này nhất định phải đề phòng Giang Âm quân. Một khi Giang Âm quân tấn công các ngươi, các ngươi phải lập tức lui quân.
- Cái gì? Giang Âm quân sẽ tấn công chúng tôi, lẽ nào Giang Âm quân phản bội Việt quốc ư?
Vương Kiếm kinh ngạc nói. Hắn ta vốn là quan tướng của Ninh Quốc quân, không biết chuyện của Giang Âm quân.
Dương Côn nói:
- Nếu Việt quốc đã tiêu diệt Ngô Thành Quân, công hãm huyện Tấn Lăng, vậy thì Giang Âm quân có thể sẽ phản bội. Cho nên, bổn quân cam lòng nguy hiểm dùng kế thành trống, chỉ cần Thường Châu không bị mất, quân Việt đại bại, Giang Âm quân sẽ không dám phản lại Việt quốc. Còn một khi Thường Châu bị mất, Giang Âm quân một khi phản bội, vậy thì tất nhiên sẽ có thể quân tiên phòng vào Nhuận Châu trực chỉ kinh thành. Nếu là hậu quả đó, bổn quân tất nhiên sẽ bỏ biên phòng, xuất quân cứu viện kinh thành. Cho nên, chi bằng lúc này hành động trước để kiềm chế đối phương.
Các quan tướng gật đầu, Dương Côn lại nhìn Vương Kiếm, nói:
- Chuyện của Giang Âm quân, sau này bổn quân sẽ nói cho ngươi biết. Bổn quân lại có chuyện dạy ngươi.
Vương Kiếm ngẩn người ra, lễ phép nói:
- Đại soái xin nói.
- Vương tướng quân có thể cẩn tuân mệnh lệnh của bổn quân, bổn quân rất vui. Nhưng, Vương tướng quân thân là chủ soái, nếu có làm việc theo cảm giác, chuyện chiến tranh đa biến, cho nên tướng ở ngoài, trong trường hợp không lầm quân lệnh, không cần làm việc cố chấp. Ví dụ bổn quân mệnh lệnh tiến tới huyện Kim Đàn, là hạ lệnh, nhưng không hạn chế thời gian, cho nên một khi gặp địch bất ngờ, có lẽ là vì chuyện đã biến báo. Bổn quân đây là nói lời tận đáy lòng, Vương tướng quân chớ trách.
Dương Côn ôn tồn nói.
Vương Kiếm nghe xong nghi ngờ, kỳ thực sở dĩ hắn ta từ chối quân lệnh của Lục Thất là vì nghe nói Dương Côn có oán với Lục Thất, cho nên mới cố ý không để ý tới quân lệnh của Lục Thất. Khi đó, Quan Xung cản lại, hắn ta liền thuận thế dừng lại, có lẽ Dương Côn hôm nay nói lại là hắn làm không đúng.
- Vâng, thuộc hạ thụ giáo.
Vương Kiếm rất nhanh cung kính đáp lời.
- Được rồi, các vị kỳ khai đắc thắng.
Dương Côn mỉm cười chúc, các tướng quân hành lễ từ biệt, lần lượt dẫn quân xuất chinh.
Thấy một vạn đại quân rời đi, một vệ quan bên cạnh Dương Côn nói:
- Đại nhân, sau không để Ngô Thành Quân liều mạng một trận? Quân Việt xuất binh dĩ nhiên là nhanh rồi.
- Lão Phan chớ nói lung tung, đại nhân chính là muốn bảo vệ Ngô Thành Quân.
Một vệ quan khác nói, lại là một người đàn ông dung mạo cương nghị. Vệ quan nói ban đầu ồ lên một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Dương Côn mỉm cười, giống như nhủ:
- Ta rất khâm phục Lục Thất huynh đệ, có dũng khí phá được thế cục đó, cho nên ta cũng cố lấy dũng khí để phá thế cục.
- Phá thế cục? Đại nhân muốn phá thế cục gì?
Vệ quan không hiểu hỏi lại.
- Thế cục nhân sinh, nhân sinh của ta hoặc là cầu an tầm thường vô vị, hoặc là làm một danh tướng.
Dương Côn thản nhiên đáp.
Im lặng hồi lâu, vệ quan nói:
- Phá thế cục của đại nhân chỉ e là phải trả giá đấy.
- Ta biết, ta biết phá thế cục sẽ khiến ta mất đi thật không dễ dàng chút nào mới làm được lên tới vị soái cầm quân, nhưng ta không hối hận.
Dương Côn thản nhiên đáp.
- Nếu lần này đại nhân thành công, đó là công huân của đại nhân rồi, sao có thể bị bãi quan chứ?
Vệ quan cương nghị không hiểu nói.
- Bãi quan không đến mức, Tư mã hành quân của Ninh Quốc quân nhất định là không thể lâu dài rồi. Đương kim Bệ hạ là Hoàng đế rất lương thiện, người rất thích dung túng kẻ địch, chỉ thích võ thần là một đứa trẻ ngoan. Cho nên, hành động xằng bậy của ta cứ xem như là công hoaan có lớn hơn nữa cũng sẽ bị để đó không dùng, giống như Lục Thất huynh đệ, vì Bệ hạ hiểu được mối họa lớn như vậy, ngược lại sẽ gọt thành quan nhỏ dùng.
Dương Côn châm chọc nói.
Im lặng một hồi, Dương Côn ôn tồn nói:
- Lần này, có lẽ sẽ khuyết một số quan võ. Nếu các ngươi muốn có được cơ hội cầm quân, ta sẽ bố trí.
- Ta chỉ muốn đi theo đại nhân.
- Tôi cũng thế, tính khí của tôi không cầm được binh.
Hai người vệ quan lần lượt bày tỏ thái độ.
- Phan Vân, ngươi ở lại, đi thị trấn Tấn Lăng tìm tới Trung phủ sứ của phủ Công chúa, ngươi nói cho Trung phủ sứ biết, không nên tham lam, độc tham là họa, phải nhìn xa hơn một chút. Ngươi nói cho nàng ta biết, Ninh Quốc quân sẽ có tù binh, hy vọng nàng ta có thể dùng lý do vì nước thưởng công và lý do nhân lực trồng cấy của phủ Công chúa cần, dùng đất đai đổi lấy những tên tù binh này, sau này muốn đầu hàng trở thành tù binh của Ngô Thành Quân, có thể thu được một ít ruộng đất của Thường Châu. Nếu không muốn trở thành tù binh của quân nhân, chỉ có thể trở thành tá điền của phủ Công chúa. Nếu Trung phủ sứ bằng lòng, người sẽ đi tìm Tiết độ phó sứ, mời Tiết độ phó sứ sang mai kết giao dịch với phủ Công chúa.
Dương Côn dặn dò.
- Đại nhân, làm như vậy chỉ e là có hậu họa. Tù binh có lẽ là Binh bộ mới có quyền xứ lý.
Vệ quan Phan đáp.
- Nhiều chuyện thế rồi, nếu Binh Bộ can thiệp, vậy thì phủ Công chúa sẽ có thể thu hồi đất thưởng công. Sau này Binh bộ lấy gì mà thưởng công, cái gì cũng không cho sao? Ngươi nói với Tiết độ phó sứ, mời hắn ta sau khi kết giao dịch xong dâng tấu lên triều đình, nói là để khích lệ lòng quân, để tránh tù binh cắn trả, để ứng phó với sự phản công kịch liệt của Việt quốc, để phòng Giang Âm quân xâm phạm, chỉ có thể bố trí xử lý tù binh.
Dương Côn điềm nhiên nói.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.
Phan Vân cung kính đáp.
- Không, ngươi không cần để Trung phủ sứ, chủ động đi tìm Tiết độ phó sứ. Nếu Trung phủ sứ bằng lòng, ngươi đi tìm Tiết độ phó sứ, nói bổn quân đề nghị hắn ta cùng với phủ Công chúa Ngô Thành đạt thành giao dịch thưởng công của tù binh, do Tiết độ phó sứ thúc đẩy thành Ngô Thành Quân tiếp nhận tù binh mở rộng quân. Sau này để Ngô Thành Quân và Giang Âm quân hình thành kiếm chế, nếu không Giang Âm quân ở phía sau chém hắn ta một đao, đủ để đảo lộn tình hình Thường Châu.
Dương Côn dặn dò.
- Vâng, thuộc hạ ghi nhớ.
Phan Vân cung kính đáp.
- Còn nữa, ngươi nói với Tiết độ phó sứ, bổn quân tự tiện điều đại quân chinh chiến Thường Châu đã có tội. Bổn quân đề nghị chuyện tù binh là không muốn công bại sắp thành, cho nên xin hắn ta giữ miệng, tất cả xin hắn ta chủ động dâng tấu.
Dương Côn lại dặn dò, Phan Vân cung kính đáp lời.
- Đi đi, cẩn thận chút.
Dương Côn nói. Chờ sau khi Phan Vân cưỡi ngựa đi rồi mới cùng hơn trăm kỵ hộ vệ trở về đại bản doanh Ninh Quốc quân.