Thoáng chốc đã 3 ngày trôi qua, Anh Vương Phủ Quân lại đóng quân ở huyện Lật Dương bất động. Diêu Tùng đi truyền lời nhắn hai ngày đã trở về rồi, mang tin về cho Lục Thất biết tình hình của Thường Châu quả đúng như Địch Bình đã nói. Ngô Thành Quân đã đóng trại về phía tây thị trấn Tấn Lăng 50 dặm, cùng với đại doanh Tiết độ sứ Nha quân Giang Âm phía đông thị trấn, tạo thành một cơ giác.
Chu Vũ sau khi được Lục Thất suy đoán nhắc nhở, tỏ ý sẽ sai quân do thám thâm nhập sâu vào giám sát địa vực Việt quốc, tránh Việt quốc điều đại quân đánh úp Ngô Thành Quân, đồng thời cũng cảm ơn Lục Thất đã chuyển quân dụng tới cấp bách.
Quân dụng vừa tới nơi, lòng quân của Ngô Thành Quân phấn chấn hẳn lên, còn Chu Vũ cũng thấy bình tĩnh hơn, phân nửa đã được chia đều cho vệ doanh tả hữu, phân nửa chia đều cho bốn thượng doanh. Tuy nhiên, hắn ta cũng đã yêu cầu các doanh trại chỉ có thể diễn võ để đạt được quân dụng, lại nhận được sự ủng hộ của Vạn Bân, hơn nữa còn đích thân tới đôn đốc, giám sát diễn võ, đích thân phát quân dụng cho người thắng cuộc.
Lục Thất đã tin Vạn Bân là một soái tài, dù sao cũng có thể vứt bỏ được sự thiên vị thân sơ nhằm lung lạc của lòng quân. Chuyện trong quân không công bằng đã quá nhiều rồi, thường là cấu kết với các quan. Quan trên lung lạc quan dưới là cách thường thấy, chính là quyền phân phối quân dụng. Cách làm của Vạn Bân sẽ khiến cho doanh tướng bất mãn, nhưng lại nâng cao được khả năng tập trung của Ngô Thành Quân.
Diêu Tùng nói xong chuyện Thường Châu, còn nói Chu Vũ để hắn ta vào thành bái kiến Trung phủ sứ. Sau khi gặp mặt, Trung phủ sứ đã nói chuyện với hắn ta rất lâu, đặc biệt là rất hứng thú nói về Lục Thất. Hiện tại Trung phủ sứ ở trong thị trấn Tấn Lăng mua được 20 cửa hàng. Trung phủ sứ nói cửa hàng của Thường Châu giá rất rẻ, tổng cộng mới chi một vạn lượng bạc. Trung phủ sứ còn nói phải mua thêm đất đai, đặc biệt là khế đất và khế cửa hàng của huyện Võ Tiến và huyện Nghị Hưng, thậm chí là huyện Vô Tích, có chút ngân lượng là có thể mua được.
Lục Thất nghe mà thấy sững người, Thường Châu là vùng đất loạn lạc, cửa hàng và đất đai đương nhiên là rẻ rồi. Mua cửa hàng ở thị trấn Tấn Lăng còn có lý, mua bất động sản ở huyện Võ Tiến và Nghị Hưng đó chẳng phải là ném bạc đi rồi ư?
Nhưng sau đó lại nghe Diêu Tùng nói tiếp, để hắn hiểu rõ hơn, Vương Cầm Nhi nói vùng đất Thường Châu vốn là nơi cá gạo dồi dào, đáng để lấy nhỏ đổi lớn. Nếu Ngô Thành Quân đã đóng ở Thường Châu, vậy sau này sẽ có thể quân Đường nam tiến, cướp được huyện Nghị Hưng. Một khi quân Đường đã chiếm được huyện Nghị Hưng, vậy thì cửa chiếm được đã đạt được giá lên tới mấy trăm ngàn bạc. Ngược lại, tổn thất cũng không lớn lắm.
Diêu Tùng còn nói về chuyện của Vân Nga và Tiêu Hương Lan. Trung phủ sứ đã giải thích cặn kẽ, dưới sự chứng nhận của quan, các nàng đã hoàn toàn thoát ly quan hệ với nhà chồng trước, sau đó lại cùng với gia tộc của Vân Nga và Tiêu Hương Lan, lập lên hôn thú. Bây giờ hai người phụ nữ đã là thiếp thất hợp pháp của Lục gia, chỉ là Tiêu gia yêu cầu là chính thiếp, Trung phủ sứ đã đồng ý rồi, còn hứa sẽ là địa vị cung nhân nhất đẳng phủ Công chúa.
Lục Thất nghe xong trong lòng cảm thấy vui mừng. Hắn biết Vương Cầm Nhi đi Thường Châu đưa quân nhu, mục đích quan trọng khác lại là mưu cầu sự phát triển của Thường Châu, cho nên liên hôn của Tiêu Hương Lan và Vân Nga sẽ trở thành bước đệm để bước vào Thường Châu. Sức ảnh hưởng của đại tộc đứng đầu có thể làm giảm được rất nhiều trở ngại và phiền phức.
Quan niệm địa phương là trở ngại vô cùng lớn. Giả dụ Vương Cầm Nhi mua được nhiều cửa hàng như vậy, nếu không có sự chấp nhận của người địa phương, thì căn bản không thể kinh doanh bình thường được. Điều này cũng giống như hắn mua cửa hàng ở huyện Thanh Dương, không có ai tới cửa mua bán, vậy thì còn kinh doanh cái gì chứ? Chỉ có thể đóng cửa là tốt rồi.
Ngày tháng trôi qua, buổi trưa hôm nay bỗng có hàng trăm tướng sỹ tới phía ngoài doanh Lục Thất cầu kiến Đô Ngu Hầu Lục đại nhân. Lục Thất sau khi nghe tin báo kinh ngạc ra nhìn, vừa nhìn thấy liền bất ngờ, không ngờ là Triệu Lâm và Lý Xuyên cuả Ninh Quốc Quân.
Triệu Lâm bây giờ, thân mặc minh quang soái giáp, lá giáp mạ vàng sáng lấp lánh, giống như hộ pháp thần nhân, dáng vẻ cũng uy nghiêm anh tuấn, lộ rõ khí chất của người bề trên. Lý Xuyên đứng phía sau bên trái Triệu Lâm, thân mặc giáp tướng Đô úy, mỉm cười nhìn Lục Thất.
- Bái kiến Đô ngu hầu đại nhân.
Triệu Lâm gặp Lục Thất, cung kính cúi đầu hành lễ, tướng sỹ theo sau y cũng lần lượt cúi đầu hành lễ, tất cả đã hiện lên vẻ trang nghiêm.
Lục Thất giật mình, gần đó còn có rất nhiều người hiếu kỳ đứng xem, cũng đều rất ngạc nhiên. Phải, biết trăm kỵ binh này tới đột ngột vốn chính là kỵ binh binh giáp chỉnh tề, hơn nữa khí thế rõ ràng còn mạnh hơn Anh Vương Phủ quân rất nhiều. Lúc này, một quan soái kim giáp bỗng cung kính bái kiến một doanh tướng, quả thực là thế giới đảo lộn hết cả.
Lục Thất há hốc miệng, kinh ngạc muốn nói nhưng không nói thành lời, quay sang cười nói:
- Triệu đại nhân khách khí rồi, mời vào doanh trại một chút.
- Vâng.
Triệu Lâm cung kính đáp, sau đó ngẩng đầu dặn dò một tiếng, cùng Lý Xuyên đi vào quân doanh Lục Thất.
Lục Thất vừa đi vừa thấy lo lắng trong lòng. Triệu Lâm đường hoàng đến thăm như vậy, quả thực là muốn rước họa cho hắn, nhưng thấy tư thế của Triệu Lâm và còn có Lý Xuyên đi cùng, không phải là cố ý tới hãm hại hắn. Mặt khác, Triệu Lâm làm như vậy, đối với Triệu Lâm cũng là rước họa vào thân. Lẽ nào hắn ta không hiểu là đang gặp nguy hiểm? Không thể chứ.
Tướng sỹ trong doanh trại kinh ngạc cung kính nhìn vào, ba người Lục Thất đi vào trướng. Lục Thất mỉm cười sau khi nhường chỗ, nói:
- Triệu đại nhân và Lý Đô úy sao lại nhàn rỗi tới đây thế?
Triệu Lâm cung kính tới gặp, tự nhiên có dụng ý của Triệu Lâm. Y thấy Lục Thất từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, lộ rõ vẻ tự tin, không khom lưng bất loạn, lại khiến cho y lâm vào thế bí. Y đương nhiên đã hiểu tới bái kiến Lục Thất thế này, tám phần sẽ là rước họa vào thân, nhưng Vu tướng quân đã gửi cho y một bức mật thư.
Mật thư nói, Lục Thất đã trở thành quý nhân cấp Quận Vương, gần đây lại lộ rõ vẻ quân hùng tướng giỏi, và thủ đoạn quả cảm, nắm lấy thời cơ mà hành sự, diệt quan bá lấy giáp binh khổng lồ này, dụ phỉ Mao Sơn rời núi quyết tử chiến một phen, lấy 2000 binh yếu đánh bại gần 4000 ngàn quân phỉ Mao Sơn ngoan cố.
Vu tướng quân cho Triệu Lâm biết, mình có thể để bạt y làm chủ soái đoàn quân, nhưng sau này lại khó giữ được lâu dài. Sau này rất dễ bị Đường Hoàng lấy xuống, hoặc sẽ bị quan tướng có bối cảnh quyền thần cướp mất, cho nên Triệu Lâm phải tìm tới một người có bối cảnh như ông ta mới có thể đảm bảo được hoặc có đường lui.
Vu tướng quân rất xem trọng Lục Thất, nói Lục Thất trọng nghĩa giữ chữ tín, lại có bối cảnh phủ Công chúa của Hoàng tộc. Nếu Triệu Lâm đầu phục Lục Thất, xem như Lục Thất không thể giữ được chủ soái đoàn quân của y, thì cũng có thể khi y bị mất đi sẽ chuyển sang đảm nhiệm chức quan của phủ Công chúa, sau này còn có ngày xuất ra làm soái.
Còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là Lý Xuyên sau khi nghe tin đồn Lục Thất đã tiêu diệt được phỉ Mao Sơn, lại còn nghe nói Tiễu Phỉ quân ở bên ngoài thị trấn Lật Dương, liền xin nghỉ phép tới gặp một chút. Nếu Lý Xuyên một mình tới gặp, thì không gặp Triệu Lâm, sau này muốn đầu phục Lục Thất, rõ ràng là thành ý không đủ, cho nên y dứt khoát cũng tới gặp, chỉ là trong lòng không phục, cố ý khoa trương tới gặp. Nếu Lục Thất biểu hiện sợ hãi sinh loạn, Triệu Lâm gã sẽ lập tức xóa hẳn ý nghĩ đầu phục Lục Thất. Y cần chính là một nhân vật bối cảnh dám đảm đương.
- Đại nhân, thuộc hạ dẫn quân đi qua Lật Dương, phụng quân lệnh đóng quân ở huyện Kim Đàn.
- Là phụng thánh chỉ đi, thánh chỉ lệnh cho ba đoàn quân mới lập đi đóng quân Kim Đàn, tạm thời chờ thống soái của Ngô Thành Quân, quân lệnh của tướng quân Vạn Bân tiết chế.
Triệu Lâm đáp.
Lục Thất nghe xong mà trong lòng rối bời. Đường Hoàng đã điều ba đoàn quân đi đóng quân ở huyện Kim Đàn, không ngờ sẽ quy thuộc tiết chế của Vạn Bân, cũng chính là nói Đường Hoàng cũng đang lo lắng Ngô Thành Quân bị tập kích, cho nên điều quân làm quân chi viện.
- Chúng tôi đều nghe nói đại nhân đã có hành động vĩ đại diệt phỉ Mao Sơn, cho nên tới bái kiến, bày tỏ thành ý.
Triệu Lâm thẳng thắn nói, y cũng không có sở trường nịnh nọt.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Hành động đó của ta là mạo hiểm, chính là chuyện xét nhà quan bá cũng đủ khiến cho ta bước vào đại lao Hình bộ rồi. Ngươi chớ có học theo ta, ta là dựa vào thân phận Phò mã, to gan đánh cược một trận.
Triệu Lâm tâm phục gật đầu. Y hiểu Lục Thất nói là dựa vào địa vị Phò mã, nhưng trên thực tế cũng đã có dũng cảm gan dạ đi làm, diệt phỉ thành công rồi. Địa vị Phò mã có thể bỏ, nếu thất bại, đó chính là đại tội khó thoát. Thân đã là quý nhân, càng dễ có dũng khí đập nồi dìm thuyền đó.
- Đại nhân, không biết sau này đại nhân trở thành Phò mã, thê thiếp của huyện Thạch Đại có địa vị gì?
Lý Xuyên liền hỏi.
Lục Thất giật mình, đáp:
- Bình thê Tân Vận Nhi của ta là địa vị quân huyện, chính thê là cung nhân bậc 1 của phủ Công chúa, tòng thiếp là cung nhân bậc 2.
Lý Xuyên gật đầu nói:
- Ồ, thuộc hạ biết rồi.
Lục Thất mỉm cười, cũng không nghĩ nhiều tới câu hỏi của Lý Xuyên, trong lòng lại nghĩ tới việc điều quân của Đường Hoàng sẽ khiến cho cục diện Thường Châu có biến động gì? Ba đoàn quân là một vạn đại quân. Nếu đóng quân ở huyện Kim Đàn, vậy rất có thể là để trinh sát quân Giang Âm và quân Việt. Điều này đối với Ngô Thành Quân mà nói, có thể sẽ được sống yên ổn.
- Triệu đại nhân, ngươi dẫn quân đi Kim Đàn, sẽ đóng quân ở đâu?