Quý Ngũ Thúc tự thừa nhận là khi tự thuật chiến sự huyện Cú Dung đã để lộ ra cung tên tư tàng, Lục Thất liền cười cho qua. Hắn không cần phải trách cứ Quý Ngũ Thúc nhiều, chiến sự huyện Cú Dung là vinh quang của hắn, khiến cho Chu Vũ biết Ngô Thành Quân đó tự nhiên cũng sẽ truyền ra. Nếu lại có thể tặng đi một số chiến lợi phẩm, điều đó sẽ có thể khiến cho tướng sỹ Ngô Thành Quân tin tưởng hoàn toàn.
Vấn đề là, hắn tặng cung tên giấu riêng cho Ngô Thành Quân, liệu có rước họa vào thân không? Dù sao Đường Hoàng cũng đã có lòng đố kỵ rồi, như vậy tặng cung tên sẽ trở thành một cái cớ hỏi tội. Tặng đường hoàng cũng không nên, tặng giấu lại không lòng quân kính trọng.
- Công tử, thuộc hạ nghĩ thế này, trợ cấp của Ngô Thành Quân sẽ do phủ Công chúa giải quyết, như vậy thương vong càng nhiều, tổn thất của phủ Công chúa cũng sẽ càng lớn. Còn phương pháp giảm thiểu tổn thất chính là nâng cao khả năng chiến đấu của Ngô Thành Quân lên.
Quý Ngũ Thúc nói.
- Ngũ Thúc nói ta đã hiểu rồi, nhưng tặng quân nhu riêng, có lẽ sẽ bị Đường Hoàng hỏi tội.
Lục Thất đáp.
- Công tử, giấu riêng cũng có thể biến thành hợp pháp. Đường Hoàng hạ lệnh cho Dực vệ phủ Công chúa xuất chiến, sau khi chiến đấu không những không luận công ban thưởng mà còn thu hồi quân nhu mượn dùng. Sự thực là khiến người ta chê cười. Nếu Đường Hoàng không thưởng công cho Dực vệ phủ Công chúa, vậy những thứ mà Dực vệ phủ Công chúa thu được khi diệt phỉ tự nhiên nên xem như sở hữu của phủ Công chúa chứ.
Quý Ngũ Thúc nói lên suy nghĩ của mình.
Lục Thất sững người ra, nói rất đúng, Dực vệ của phủ Công chúa là xuất chiến theo lệnh của Đường Hoàng. Nếu là xuất chiến hợp pháp, vậy thì có thể thu được chiến lợi phẩm. Mà sau cuộc chiến, Đường Hoàng lại không luận công cho Dực vệ phủ Công chúa, đã không luận công thì có nghĩa là ngầm cho phép phủ Công chúa luận công, phủ Công chúa luận công thế nào? Dĩ nhiên phải luận công bằng chiến lợi phẩm giao nộp. Phủ Công chúa dùng chiến lợi phẩm để thưởng công, vậy thì chiến lợi phẩm được tặng cho Ngô Thành Quân. Sau này Binh bộ sẽ không thể truy cứu tội, bởi vì phủ Công chúa đang làm chuyện công, về mặt đại nghĩa vì quốc mà chi trả.
Lục Thất để Quý Ngũ Thúc giấu riêng rất nhiều quân nhu. Vốn là để chuẩn bị dùng sau này, nhưng quân nhu giấu riêng lại rất nguy hiểm, cũng khó tránh khỏi bị kẻ khác nghi ngờ tố cáo. Dù sao quân nhu thu được và quân nhu thu nạp cũng có rất nhiều người để ý.
- Ngũ Thúc, ngươi đề nghị giao ra quân nhu giấu riêng, liệu có phải là có chút lo lắng hậu họa về sau?
Lục Thất bình tĩnh hỏi.
Quý Ngũ Thúc giật mình, gật đầu nói:
- Thuộc hạ là có chút lo lắng này, dù sao cũng đã có rất nhiều người chú ý rồi, hơn nữa công tử cất giấu quân nhu, nhiều hơn một chút người ta nhìn là sẽ biết đã ít đi rất nhiều rồi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Việc này không nên chậm chễ, ngươi lập tức đi tới huyện Cú Dung, đưa toàn bộ quân nhu tới ngoài kinh thành. Ta sẽ cho Diêu Tùng đi nói với ŧıểυ Phức sai người tới thu nhận nhập sổ, trở thành bằng chứng thưởng công cho Dực vệ tham chiến, sau này sẽ từ từ đưa người hộ tống tới Thường Châu.
- Gửi đi toàn bộ? Đó là 363 bộ binh giáp, có phân nửa là minh quang giáp, 350 cây mã tấu tốt nhất, 474 phổ cung, 54 trọng cung, chúng ta nên để lại một ít.
Quý Ngũ Thúc nói.
Lục Thất ngẩn người ra, nói:
- Ngươi đã giấu đi nhiều thế sao?
Quý Ngũ Thúc mỉm cười gật đầu, Lục Thất nói để y chọn một ít quân nhu tốt giấu đi. Y liền giấu đi nhiều như vậy, sau này lại cảm thấy có chút không thỏa đáng. Khi đi gặp Chu Vũ, thấy vũ khí của Ngô Thành Quân không sắc bén, liền muốn xuất ra một nửa.
Lục Thất gật đầu, trong lòng lại bắt đầu lo nghĩ. Hắn để Quý Ngũ Thúc chọn ra một ít tốt giấu đi, vốn là giấu đi mấy chục bộ binh giáp. Khi đó trong lòng hắn nghĩ là đang giải quyết hậu quả, sau đó cũng quên hỏi Quý Ngũ Thúc. Quý Ngũ Thúc cũng rất lợi hại, không ngờ đem giấu đi nhiều quân nhu đến vậy.
- Ngũ Thúc, ngươi đưa Diêu Tùng và Lỗ Hải mau đi đi, trực tiếp để Diêu Tùng gửi tin về kinh thành. Ngươi chờ ở huyện Cú Dung, sau đó trực tiếp áp giải tới Ngô Thành Quân, cố gắng ngầm đưa tới Ngô Thành Quân.
Lục Thất dặn dò.
Quý Ngũ Thúc nghe xong thấy căng thẳng, liền vâng lệnh đi. Thấy Quý Ngũ Thúc đi rồi, Lục Thất liền tự trách trong lòng. Hắn đã quá tin tưởng vảo khả năng làm việc của Quý Ngũ Thúc, cho nên tính ỷ lại không cảnh giác hỏi lại. Bây giờ y ở huyện Cú Dung đã từng bộc lộ tài năng, tất nhiên đã có rất nhiều người chú ý tới, giấu nhiều quân nhu như vậy, quả thực sẽ trở thành Tề Thị thứ hai rồi.
Chiều hoàng hôn, Diêu Tùng liền gửi thư về báo, nói với Công chúa điện hạ để Trung phủ sứ bố trí xử lý số quân nhu giấu riêng, đang ở bên trong kiểm kê, hơn nữa Trung phủ sứ đại nhân lại lệnh cho huyện lệnh Cú Dung tới hiện trường, đúng giờ kiểm đếm, quân nhu đã được chất lên xe rời khỏi thị trấn Cú Dung.
Lục Thất khẽ thở phào, sự việc đã được truyền tới quan phủ, vậy là đã cởi bỏ được đại tội cất giấu quân nhu. Nếu sau này có người truy cứu tội, Lục Thất hắn đã hoàn toàn có thể nói, chiến lợi phẩm của Dực vệ phủ Công chúa. Đương nhiên là phải phân biệt tõ với Tiễu Phỉ quân Anh Vương phủ rồi, dựa vào cái gì mà tặng không cho Anh Vương phủ? Nói chung, Lục Thất hắn không cất giấu riêng quân nhu lâu là sự thực, chỉ có điều là tư tâm vì phủ Công chúa.
Sáng hôm sau, Quý Ngũ Thúc và Lỗ Hải cũng đã trở về, nói cho Lục Thất biết Trung phủ sứ đã đích thân đưa 21 tên Dực vệ tới, không những áp giải quân nhu tư tàng mà còn bán 500 đại thương thượng phẩm, chính là nhà ép mua trước đây. Điều này cưỡng ép mua được, không nhưng Trung phủ sứ lần trước thiếu bạc trả, còn mang theo 1000 quân phục, 300 quân lương tướng sỹ, cùng gửi tới Ngô Thành Quân.
Lục Thất quả thực đã yên tâm rồi. Sau khi Quý Ngũ Thúc rời khỏi chỗ Lỗ Hải, lại bí mật báo với Trung phủ sứ đã giết chết thuộc hạ của Vinh Xương rồi, 30 người đều đã bị giết chết, cướp đi hàng hóa có giá trị lên tới mười sáu vạn bạc. Trung phủ sứ nghe vậy nói, sau này phải dùng chút buôn bán để biến thành tài chính hợp pháp, cũng đã dùng để bổ sung số bạc cung cấp không đủ của Lãnh Nhung.
Hai ngày trôi đi trong yên tĩnh, cuối cùng Vinh Xương trong thành huyện Kim Đàn dường như đã thu xếp xong rồi, rời khỏi thị trấn, hạ lệnh xuất phát. Ba ngàn đại quân bắt đầu tiến về phía huyện Lật Dương. Buổi chiều tà đã tới thị trấn Lật Dương.
************
Trong hoàng cung, Đường Hoàng mặc cẩm bào ngồi trên giường cẩm, thần khí cười mà như không cười, nhìn bốn vị đại thần trước mặt, lại là chuyện buộc tội Lục Thiên Phong. Binh bộ, Hình bộ, Hộ bộ, thêm Đại lý tự, chỉ có điều lần này buộc tội đều là quan viên từ Thị lang trở xuống.
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong tư tàng lượng quân nhu lớn, bằng chứng rõ ràng, có tâm gây rối, xin Bệ hạ minh giám.
Hàn Viên nɠɵạı Lang của Binh bộ cung kính bẩm báo.
- Lục Thiên Phong đã cất giấu quân nhu, bây giờ đã chuyển tới Ngô Thành Quân. Ngươi là nói để Trẫm biết những thứ đó là tội chứng? Ban truy hồi sao?
Đường Hoàng thản nhiên hỏi.
- Bệ hạ, quân nhu chỉ có Binh bộ mới có quyền thu lại cấp cho. Lục Thiên Phong làm vậy thực đã xúc phạm tới quốc pháp rồi.
Hàn Viên nɠɵạı Lang cung kính đáp.
- Chuyện này không cần bàn tới nữa, Trẫm không thể làm mất lòng quân của tướng sỹ phủ Công chúa. Lục Thiên Phong đã làm là có chút không thỏa đáng, nhưng quân nhu mà phủ Công chúa thu được đều được thưởng công cho phủ Công chúa. Nội bộ phủ Công chúa đã chuyển đi Ngô Thành Quân rồi, cũng chỉ cần báo cho Binh bộ là được. Ngươi chờ hồi báo đi.
Đường Hoàng quả quyết, Tứ bộ đại thần cung kinh thoái lui.
Các đại thần vừa đi, Đường Hoàng liền lắc đầu, đưa tay ra cầm lấy cuốn sổ xem. Hạ đại nhân ở bên cạnh nói nhỏ:
- Bệ hạ, lần này các Thị lang lại không tới.
- Họ biết tội danh buộc tội không đủ, chỉ có thể sai một số thuộc hạ tới ứng thí với tình hình.
Đường Hoàng hạ giọng đáp.
Hạ đại nhân im lặng, lát sau Đường Hoàng hỏi:
- Đại Ban, khanh nói Lục Thiên Phong đã giấu nhiều áo giáp như vậy là tư tâm hay là hùng tâm?
- Nô tỳ thấy là tư tâm. Nếu là hùng tâm, chỉ cần giấu riêng lượng ít, giấu nhiều như vậy rất khó mà che được bên ngoài, rõ ràng chính là chuẩn bị cho Ngô Thành Quân. Giữa Ngô Thành Quân và Tiễu Phỉ quân, Lục Thiên Phong dĩ nhiên đã muốn chuẩn bị vũ khí cho Ngô Thành Quân hùng mạnh.
Hạ đại nhân đáp.
Đường Hoàng gật đầu, nói:
- Đó là báo cáo của Chu Vũ gửi tới cho Ngô Thành Quân. Chu Vũ nói hiện trạng của Ngô Thành Quân, nói Ngô Thành Quân đã được mở rộng, vì nhiều quân phỉ đầu hàng, cho nên lòng quân bất ổn, lại cộng thêm vũ khí thiếu và chất lượng kém, khiến cho khả năng chiến đấu không tốt, một khi gặp phải quân mạnh thì khó mà chiến thắng, dễ xảy ra hậu quả đáng tiếc. Nếu Ngô Thành Quân thảm bại sẽ càn rỡ thanh thế của địch, tạo thành danh tiếng để đời quân Đường không chịu nổi một đòn. Hắn thỉnh cầu Trẫm ban cho Vạn Bân quyền gặp thời lui giữ, một khi gặp phải quân mạnh có thể bảo đảm được sức sống chu toàn với kẻ địch, hoặc chiến lược thoái lui, hợp binh với quân chi viện tấn công kẻ địch.
Hạ đại nhân gật đầu, nói nhỏ:
- Ngô Thành Quân vừa mới lập, quả thực đã tồn tại lòng quân bất ổn.
Đường Hoàng gật đầu, nói:
- Cho nên Trẫm đã buông tha Lục Thiên Phong tội tư tàng quân nhu. Nhưng Trẫm không muốn hắn làm bậy.
Hạ đại nhân gật đầu, nói nhỏ:
- Bệ hạ, chi bằng điều Lục Thiên Phong về kinh, để đó không dùng hắn.
- Lục Thiên Phong bây giờ đang muốn Trẫm có thể điều hắn trở về. Hắn không muốn Thái tử hiểu lầm hắn. Trẫm thì không muốn hắn trở về, để hắn ở trong Anh Vương phủ quân, lâu dài làm một doanh tướng rất tốt.