- Ngươi nghĩ xem tại sao Vũ Văn Đào lại đi đảm nhiệm chức Tư Mã Tín Châu?
Lục Thất ngẩn ra, Trình Diễm hỏi câu này là thật hay đùa đây, hắn trả lời:
- Đương nhiên là vì được nắm binh quyền.
Trình Diễm mỉm cười, giơ tay cầm vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn, Lục Thất nhìn, hỏi:
- Chẳng lẽ không đúng?
- Vũ Văn gia ngu xuẩn như vậy sao? Lại để con cháu chi trưởng đi làm cái gì mà Tư Mã Tín Châu, Tín Châu còn có biết bao nhiêu người, thử hỏi có thể nắm được bao nhiêu binh quyền, còn không bằng đi làm Huyện Úy huyện Thạch Đại.
Trình Diễm lắc đầu trả lời.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ là kế ly gián?
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Tám phần là như vậy, hơn nữa ngươi có biết là ai đã bẩm lên bệ hạ không?
Lục Thất im lặng lắc đầu, Trình Diễm cười lạnh nói:
- Là Chu Lệnh Vân mật cáo đấy, tên kia bẩm lên rất nhiều cái gọi là chứng cứ phạm tội cấu kết, khó lòng dằn được mong muốn thể lòng trung thành chó má với bệ hạ, trên thực tế, chính là muốn vu cáo hãm hại Vương đại nhân, chiến sự ở Tín Châu hắn không dám đi đánh, đến khi người ta thành công rồi hắn lại ghen ghét, quả thực không bằng heo chó.
Lục Thất giật mình, lần đầu tiên hắn hiểu được những màn đấu đá nhau trong bóng tối của thượng tầng Đường quốc, nếu không nhờ Trình Diễm nói, hắn vẫn nghĩ rằng Vương Văn Hòa đại nhân thật sự có dính dáng với thế gia.
- Người anh em, nhớ kỹ, về sau đừng bộc lộ tài năng như vậy, rất dễ thiệt thòi, lúc này nếu như ngươi vô tội, nên kiềm chế lại thì tốt hơn.
Trình Diễm chân thành khuyên Lục Thất.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Cám ơn đại ca đã quan tâm.
Trình Diễm mỉm cười, uể oải nói:
- Ngươi tôn trọng ta, ta rất cảm động, lần tiêu diệt phỉ này, đúng là được thoải con mẹ nó mái một trận, ta trước kia, cả ngày làm ông nội, nhưng con mẹ nó chả khác gì con cháu, cái gì cũng không dám nói, biết rõ bệ hạ bị che mắt, nhưng cũng không dám nói, trong lòng bệ hạ có thành kiến, ta mà nói là coi như chuốc họa vào thân, hơn nữa chức trách của ta chỉ là hộ vệ, không thể vượt quyền tham gia vào chính sự.
Lục Thất gật gật đầu, thầm nghĩ Trình Diễm quả nhiên là do Đường Hoàng bổ nhiệm, chắc cũng là cận vệ của Hoàng đế giống Vạn Bân.
- Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, huyện Cú Dung xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cũng hiểu được, triều đình nhất định sẽ cho người đến tuyên cáo an ủi.
Trình Diễm nói thêm.
Lục Thất gật đầu, Trình Diễm cười nói:
- Ngươi yên tâm đi, tình huống của ngươi, tám phần là ưu khuyết điểm triệt tiêu, nếu tất cả những chuyện này là quân kinh thành làm, căn bản không có chuyện xử tội, ngược lại công lao sẽ được thổi phòng lên, thậm chí chủ tướng sẽ được phong tước cha truyền con nối, còn ngươi lại không được trọng thưởng gì cả.
Lục Thất ngẩn ra, mỉm cười nói:
- Vô tội là tốt rồi.
Trình Diễm nhìn hắn, một lát sau mới hạ giọng nói:
- Nói cho cùng trong lòng bệ hạ không quá tín nhiệm ngươi, nhưng cứ từ từ rồi cháo cũng phải nhừ, mà chắc mất vài năm đấy.
Lục Thất cười nói:
- Trình đại ca, ta phải đi rồi.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Đi đi, giấu cái đuôi của ngươi cho kỹ, hôm nay không truy xét, nhưng sau này nếu xui xẻo sẽ gặp phiền toái đấy.
Lục Thất gật đầu hành lễ, sau đó đứng dậy rời khỏi, Trình Diễm lấy vò rót rượu, nâng bát uống một ngụm, chợt lẩm bẩm:
- Những vết thương do thương đâm này tám phần là ngươi làm, tại sao ngươi phải giúp Trương gia? Là mệnh lệnh của Thái Tử sao?
*****
Gần trưa hôm sau, có mấy trăm quân kinh thành xuất hiện ngoài quân doanh huyện Cú Dung, Lục Thất đã sớm được hồi báo của trạm canh gác bên ngoài, hắn có chút thấp thỏm nhìn đoàn quân kinh thành, không biết kinh thành phái ai tới, liệu có gây bất lợi với mệnh lệnh của hắn không, phủ công chúa vẫn không truyền tin đến, chắc là không có tin tức gì.
- Anh Vương điện hạ giá lâm, Tiễu phỉ quân mau ra nghênh đón.
Một tướng quân kinh thành, ở ngoài doanh trại lớn tiếng thông báo.
Tướng lĩnh Tiễu phỉ quân nghe tiếng nói liền nhanh chóng đi ra, bọn lính thì tụ tập trong doanh trại nhìn ra ngoài, Trình Diễm ở bên cạnh Lục Thất nhỏ giọng nói:
- Là Anh Vương điện hạ đến, sẽ không có chuyện xấu đâu.
Lục Thất yên tâm gật đầu, nếu là người của Hình Bộ hoặc Binh bộ tới thì mới có khả năng có chuyện xấu, các tướng lĩnh xếp thành 4 tổ nghênh đón, ngay sau đó một đám giáp sĩ bảo hộ một thiếu niên mặc giáp vàng đi tới.
Lục Thất kinh ngạc nhìn thiếu niên mặc giáp vàng, không ngờ vị Anh Vương này lại rất có khí phách của võ tướng, dáng đi anh tuấn, bước chân vững vàng, khuôn mặt tuấn tú hơi trẻ con, nhưng vẫn lộ ra vẻ oai hùng.
- Cung nghênh Anh Vương điện hạ.
Tướng lĩnh Tiễu phỉ quân đồng loạt cúi đầu chào theo nghi thức quân đội, vừa đồng thanh nói.
- Các vị dũng sĩ miễn lễ.
Anh Vương giọng sang sảng đáp lại, không ngờ lại dùng 2 từ dũng sĩ.
Các tướng lĩnh ngẩng đầu, Anh Vương nhìn lướt qua, hỏi:
- Vinh tướng quân không có ở đây sao?
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lục Thất, Lục Thất đành phải chào theo nghi thức quân đội rồi nói:
- Hồi bẩm điện hạ, Vinh tướng quân đang ở trong thành, thần sẽ cho người đi báo.
Anh Vương nhìn Lục Thất, lạnh nhạt nói:
- Hắn lại được hưởng phú quý rồi, không cần, bổn vương chút nữa đi gặp hắn.
Lục Thất quân lễ xong im lặng, Anh Vương nói tiếp:
- Ngươi chính là Lục Thiên Phong?
- Vâng, thần là Lục Thiên Phong.
Lục Thất cung kính đáp lại.
- Ừ, ngươi làm rất tốt, bổn vương cũng nghĩ vậy, tuy nhiên ba vị Thị lang trong triều cho rằng ngươi có trọng tội làm bậy, không thể dung túng làm tổn hại quốc pháp, nhưng Hữu tướng Hàn đại nhân lại cho rằng ngươi có công lớn, cuối cùng bệ hạ tha thứ cho ngươi, chỉ tước quan giai Trí Quả Giáo Úy, ngày sau ở trong Tiễu phỉ quân sẽ không được quyền Đô úy nữa.
Anh Vương sảng khoái nói.
Lục Thất bớt được gánh nặng trong lòng liền cung kính nói:
- Thần tạ ơn bệ hạ khoan dung.
Anh Vương nói tiếp:
- Tiễu phỉ quân chủ soái là Vinh Xương nên công lao lần tiêu diệt phỉ này là của Vinh Xương, quan giai vượt lên Tuyên Uy tướng quân, ngày sau có công sẽ lại ban thưởng.
Các tướng lĩnh Tiễu phỉ quân gần như đồng loạt ngẩng đầu, mặt lộ vẻ không hài lòng, hành động của Vinh Xương làm cho trên dưới Tiễu phỉ quân vô cùng thất vọng, sau trận chiến mới biết, Vinh Xương không ngờ lại ở trên tường thành xem náo nhiệt, không để hơn 200 minh quang giáp thuộc hạ trợ chiến, làm cho trên dưới Tiễu phỉ quân vô cùng tức giận, bây giờ đứng xem náo nhiệt lại thành lập công, làm sao có thể chấp nhận được.
Anh Vương thấy không ai phản ứng, gã cũng không nhiều lời về Vinh Xương, nói tiếp:
- Tiễu phỉ quân lần này lập công lớn, bệ hạ rất vui mừng, ban cho huyện Cú Dung ruộng tốt để khen thưởng và trợ cấp, và miễn thuế ba năm, cụ thể hơn sẽ có quan viên đến tiến hành.
A! Nhóm binh sĩ phía sau các tướng lĩnh, không kìm được nghẹn ngào, chợt tất cả đều quỳ xuống, đồng thanh hô to:
Thanh âm có chút lộn xộn, nhưng tràn đầy vui sướиɠ vang vọng, ước vọng của bình dân thật sự không cao, có được ruộng đất chính là hạnh phúc trời ban, chẳng sợ hy sinh tính mạng và tàn phế, cũng là rất đáng.
Anh Vương mỉm cười gật đầu, phản ứng của binh lính khiến gã rất hài lòng, mà theo quan niệm của gã, không được bạc đãi những tướng sĩ đã vì quốc gia chinh chiến, tính tình của gã cùng với huynh trưởng bất đồng, gã có khuynh hướng quân võ, nhưng Đường quốc lại trọng văn khinh võ, nên hắn không dám bỏ qua văn, chủ yếu là sợ Đường Hoàng không hài lòng.
- Công lao của các ngươi, nhớ báo cáo rõ ràng với bổn vương, để bổn vương chuyển tới Binh bộ, tuy nhiên tất cả nhất định phải là sự thật, người nào giả dối tự gánh lấy hậu quả.
Anh Vương cao giọng nói.
Các tướng lĩnh nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất cung kính nói:
- Bẩm Anh Vương điện hạ, ngày đó công lao mỗi người trong Tiễu phỉ quân đều được ghi chép lại, tuyệt đối không giả dối, mời Anh Vương điện hạ phân xử thay tướng sĩ Tiễu phỉ quân làm chủ.
Anh Vương ngẩn ra, mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt, lấy ra đi.
- Tạ điện hạ.
Lục Thất cung kính nói, Triệu Hàn đứng phía sau hắn, vội lấy sổ ghi chép công lao đưa lên, liền có giáp sĩ đi ra tiếp lấy.
- Ai là Tần Hạo?
Anh Vương hỏi.
Các tướng lĩnh đều ngẩn ra, Lục Thất quay đầu nhìn lại, Tần Hạo nghe xong cũng ngẩn ra, nhưng vẫn kịp phản ứng, vội chào theo nghi thức quân đội:
- Có thuộc hạ.
- Ngươi ra đây.
Anh Vương nói, Tần Hạo vội bước ra khỏi hàng, cung kính chào theo nghi thức quân đội.
- Tần Hạo, theo những người theo dõi trận chiến từ trong thành, thì ngươi là người chém đầu lĩnh Mao Sơn phỉ.
Anh Vương nói.
Tần Hạo cả kinh ngẩng đầu lên, định quay mặt ra sau, bỗng phía sau có người nói:
- Điện hạ, là Tần Hạo một đao chém chết đầu lĩnh thổ phỉ.
Tần Hạo ngừng xoay người lại, Anh Vương gật đầu, nói:
- Chém chết đầu lĩnh Mao Sơn phỉ là công lớn, bệ hạ thưởng phạt phân minh, ban cho Tần Hạo quan giai Chiêu Võ Giáo Úy, chức Ti Nam Nha Quả Nghị Đô Úy, Tiễu phỉ quân tăng lên Tả Hữu doanh, Tần Hạo là ŧıểυ phỉ quân Hữu Đô úy, phụ tá Vinh Xương tướng quân tiếp tục diệt phỉ.
Tần Hạo chần chừ một chút, rồi cúi người quỳ một chân trên đất, cung kính nói:
- Thuộc hạ tạ ơn bệ hạ ban ân, tạ ơn Anh Vương điện hạ.
- Đứng lên đi, Tần Đô úy, lát nữa cùng bổn vương đi gặp Vinh tướng quân.
Anh Vương cười nói, Tần Hạo cung kính đứng dậy.
- Trình Diễm, ngươi về sau chính là Tả Đô úy của Tiễu phỉ quân.
Anh Vương nhìn Lục Thất đứng sau Trình Diễm, bình thản nói.
Trình Diễm cả kinh, vội bước ra khỏi hàng quỳ một chân trên đất, cung kính nói:
- Thần tạ ơn bệ hạ ban ân, tạ ơn Anh Vương điện hạ.
- Đứng lên đi.
Anh Vương bình thản nói, gã đương nhiên biết Trình Diễm, thậm chí Trình Diễm đã từng dạy gã võ nghệ.