Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, âm thanh đòi giết đòi chém, phỉ quân đông nghìn nhịt xông lên như sóng xô, Lục Thất thấy vậy liền cho dừng trò diễn của mình lại, hắn lại nghiêm nghị quan sát bọn phỉ, khuôn mặt lạnh tanh lại hiện lên một nụ cười gian trá.
- Phóng tên!
Không đợi Lục Thất phải chỉ đa͙σ, Ngũ Ngũ thúc tự giác hạ lệnh, ngay lập tức hơn 400 cung thủ có thể ứng chiến liền dương cao cung, họ bắn cung theo đúng nghĩa.
Một trận mưa tên thi nhau hướng về phía quân phỉ, rồi tiếng gào thét, sợ hãi kêu lên thảm thiết, cả một đội phỉ quân bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn, nhân cơ hội đó những cung thủ trong doanh trại xông xáo chạy về phía trước, thậm chí có người còn xông ra hẳn bên ngoài, ai ai cũng ra sức bắn tên.
Không đợi Lục Thất chỉ đa͙σ, rất nhiều quan binh lần lượt chạy về phía sau và lên ngựa. Tiếng vó ngựa dồn dập sau lưng Lục Thất, tuy là chỉ có hơn 20 kỵ nhưng ai cũng đầy sát khí.
- Quý Ngũ áp trận, ai dám cả gan rút lui, lập tức chém, kẻ bỏ chạy sau này sẽ luận tội thông phỉ, xét nhà diệt tộc.
Lục Thất lớn tiếng thị uy.
- Vâng, thuộc hạ nhận lệnh.
Quý Ngũ thúc cũng lớn tiếng đáp lại.
Lục Thất giương cây thương lên và hô lớn:
- Toàn quân xuất kích, giết!
Hắn vừa thúc chân vào bụng ngựa cho ngựa tiếng lên, quan tướng theo sau cũng lập tức hành động. Hơn 20 kỵ nhất tề xông ra ngoài quân doanh, tay giương cao cung tên, nhằm thẳng về hướng của quân phỉ.
- Con mẹ nó, ông mày đến đây, giết!
Lỗ Hãi kích động hô lớn, gã giơ cao Đại phủ, chạy như bay về phía trước, so với Lục Thất, tốc độ của gã chẳng kém là bao.
Tiễu Phỉ quân phía sau được tận mắt chứng kiến chủ tướng của mình oai phong, lẫm liệt, xông về phía địch khiến cho họ cũng cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết đó. Ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết, hùng hổ cầm binh khí xông thẳng về phía trước. Bởi vì ở phiá sau, cung thủ không thể nào hành động được cho nên họ chọn cách vứt bỏ cung tên, thay vào đó là cầm chặt binh khí kề vai sát cánh cùng chủ tướng.
Quan binh huyện Cú Dung há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, lúc trước tâm trạng chung của họ là sợ hãi, là khủng hoảng, trong thâm tâm của họ, đến với trận chiến này là họ đành phải phó mặc cho số phận, cho nên ai cũng sợ sệt, nhưng bây giờ tinh thần dũng cảm đã giúp họ tiêu diệt nỗi sợ hãi kia.
- Xuất kích!
Vị hộ quân huyện úy kia giơ cao binh khí, dõng dạc hạ lệnh, hô xong thì y cũng liều mạng xông lên. Y cũng rất sợ chiến, nhưng y hiểu được rằng tính mạng của gia đình y đang nằm trong tay y, y không thể cứ tiếp tục sợ chiến như vậy, hơn nữa từ sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Quý Ngũ thúc, thì hộ quân huyện úy đã thay đổi suy nghĩ.
Quan binh huyện Cú Dung cuối cùng cũng đã xuất kích rồi, phía sau họ là Quý Ngũ thúc, Trình Diễm, Triệu Hàn mang theo hơn 20 cung thủ theo sát họ, chỉ cần có ai dám rút lui thì họ sẽ lập tức bắn chết, đồng thời khép họ vào tội thông phỉ.
Lục Thất thúc ngựa xông thẳng về phía quân phỉ, cây thương lớn trong tay hắn ra sức tung hoành, như thể nó cũng là một sinh mệnh, đâm, rạch, quét rồi lại đâm. Mỗi một hành động đều rất nhanh gọn và chính xác, mũi thương của hắn cứ nhằm thẳng vào cổ họng, chính diện bọn phỉ. Lục Thất lướt cây thương đến đâu là nơi đó vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, âm thanh dữ dột của sự đau đớn vang lên nhưng cũng có không ít quân phỉ dám liều mình xông về phía hắn.
Doanh trại của Lục Thất xuất kích thì ba doanh trại khác cũng hành động theo, Tiễu Phỉ quân hùng dũng xông lên như một ngọn sóng, mang theo sự khủng hoảng, hưng phấn, nhiệt huyết dũng cảm và liều mình xông thẳng về phía trước.
Các chủ tướng của các doanh trại còn lại cũng phối hợp hành động, đội quân kinh thành mà Lục Thất nhắc tới khiến cho mấy người này không còn dám có tư tưởng sợ đánh, hậu quả của việc sợ đánh trận là chết, hơn nữa còn có thể làm liên lụy đến gia đình. Nếu đã không thể rút lui vậy thì chỉ còn cách chiến đấu dành công lao trong tử vong, đương nhiên, khí chất và bản lĩnh của Lục Thất cũng góp phần giúp các binh sĩ khơi dậy sự nhiệt huyết và tinh thần chiến đấu.
Sự tấn công của Lục Thất giống như một binh khí thần nổi bật giữa biển người, cây thương lớn trong tay hắn trên đoạn đường mấy trăm mét mà có tới gần 100 người đã phải bỏ mạng dưới mũi thương, cuối cùng thì con ngựa chiến của hắn không thể đồng hành của với hắn đến cùng. Nó chao đảo ngã xuống trong thương vong, vô số binh khí sự tức giận dày đặc đang hướng về phía hắn.
Hắn hét lớn một tiếng, bất chấp tất cả quét cây thương. Trên chiến trường đặc biệt là khi bản thân phải đối mặt với sự bao vây trùng điệp thì đó mới chính là thời điểm của sự liều lĩnh. Cây thương vừa quét tới đã giết chết ba người. Tuy là hắn đã mặc Minh quang giáp nhưng vẫn không thể tránh được bảy tám lượt đâm.
Tiếng “lách cách” vang lên nhưng Lục Thất vẫn không hề để ý đến, vừa mới thu cây thương lại thì lập tức đâm thẳng mũi thương vào cổ họng của một tên địch. Đại thương sau mỗi lần đâm ra rụt lại đều diệt một tên thổ phỉ, thân thể mặc minh quang giáp linh hoạt né tránh những nhát đâm của kẻ thù, cây đại thương lại được tung ra, cướp đi sinh mạng của một người nữa.
Mấy trăm tên thổ phỉ nhìn Lục Thất chằm chằm, cứ hết tốp này đến tốp khác, hung hãn điên cuồng tấn công hắn. Cây đại thương trong tay hắn không thể nào chống cự nổi sự tấn công dồn dập này, minh quang giáp trên người hắn cũng bắt đầu có những lỗ thủng. Thương pháp của hắn cứ giết hết người này đến người khác nhưng cũng mang đến cho hắn thương tổn, nếu như hắn không thể kịp thời nghỉ ngơi lấy lại sức thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị chết trong tay đám phỉ đông nghịt này.
Thủ lĩnh của quân phỉ đang đứng ở đằng sau quan sát trận chiến. Tâm trạng của Đại Thánh Mao Sơn lúc này đây đang rỉ máu, đám quân phỉ đang vây chặt và tấn công Lục Thất và cả những vị tướng quân khác đều là những tinh binh trung thành của phỉ Mao Sơn, nghìn người mới chọn được một người, sau này họ chắc chắn sẽ trở thành lực lượng nòng cốt làm nên đại sự của y. Nhưng bây giờ lại bị đội quân ô hợp của Lục Thất giết hại, hơn nữa lại là mấy trăm người liền, đặc biệt là cái tên chủ tướng diệt phỉ kia rất là dũng mãnh, số người chết trong tay hắn quả thực là đếm không xuể.
- Báo, Đại Thánh gia, trên đường tới đây, chúng thuộc hạ đã nhìn thấy rất nhiều quan binh đang đuổi đến đây.
Một tên mật thám cưỡi ngựa đến báo tin, gã kinh sợ đến mức không kịp xuống ngựa để báo tin.
Sắc mặt của Mao Sơn Đại Thánh có chút biến sắc, nhưng y vẫn bĩnh tĩnh hỏi lại:
- Là đội quân dự bị nào?
- Nhìn từ xa, mấy chục kỵ binh đó mặc minh quang giáp, còn số quân đằng sau thì thuộc hạ chưa quan sát kĩ, có lẽ nhân số là khoảng 500-600 người.
Tên mật thám nào trả lời một cách mơ hồ.
Vẻ mặt của Mao Sơn Đại Thánh hiện lên vẻ trầm tư, thấy vậy Hôi Ưng liền bước lên an ủi gã:
- Đại Thánh gia hãy cho Hôi Ưng một chức phận, tôi nguyện ý giúp ngài ngặn chặn đám quan binh kia.
Mao Sơn Đại Thánh lặng người đi, do dự một lúc rồi y gật đầu đồng ý Hôi Ưng:
- Được, ta phong ngươi thành Nhị thủ lĩnh của đội Bạch Hải, lập tức lên đường cùng họ ngăn chặn quan binh, bổn Đại Thánh sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến ở đây, ngươi mau đi đi!
- Vâng, tuân lệnh!
Hôi Ưng cùng với một tên lùn nữa cùng nhau nhận lệnh, sau đó dẫn theo 300 tên phỉ lên đường.
Ánh mắt của Mao Sơn Đại Thánh lại hướng về phía chiến trường, ánh mắt đó lộ ra một luồng sát khí rất nặng, tay phải đưa ra, một tên phỉ nhanh nhẹn dâng lên cho y một thanh đại hoàn đao. Cầm đao, Mao Sơn Đại Thánh lập tức chạy thẳng đến chiến trường, y muốn đích thân giải quyết Lục Thất.
Hôi Ưng và hơn 300 quân phỉ cùng nhau đi ngăn chặn quan binh cứu viện, Hôi Ưng đã từng cho rằng Tiễu Phỉ quân của Lục Thất chắc chắn sẽ chưa đánh đã bại, nhưng thật không thể nào ngờ được rằng chiến thuật của Lục Thất không những đa mưu túc trí mà còn có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu dũng cảm của quân sĩ. Lúc trước, trận mưa tên phản kích không chỉ tiêu diệt được phần lớn quân phỉ mà còn làm suy giảm nhuệ khí của chúng, đồng thời khơi dậy nhuệ khí của quân mình khiến cho quân địch rơi vào trạng thái bị động.
Nhưng binh lực của quân địch thực sự là vẫn chiếm được ưu thế, cho dù Lục Thất có dũng cảm, gan dạ hơn nữa thì vẫn không thể nào làm suy yếu binh lực của chúng, lâu dần thì chắc chắn Lục Thất và Tiễu Phỉ quân sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng bây giờ thì tốt rồi, quân cứu viện đã tới nơi, sẽ có hy vọng chiến thắng.
Hôi Ưng vừa đi vừa rút mã tấu, ánh mắt hướng về phía hơn 100 cung thủ trong bọn phỉ, đội Bạch Hải vốn là một nửa là dùng đao và lá chắn, nửa còn lại là dùng cung tên. Khoảng cách thích hợp nhất để ngăn chặn viễn trình hoặc là đối tên với quân địch, nghe nói năm đó khi quân kinh thành tấn công núi Mao Sơn thì số binh sĩ bị chết dưới mũi tên ngầm của đội Bạch Hải là nhiều nhất.
Hôi Ưng và năm huynh đệ khác giả vờ động thủ, y đã nhìn thấy mấy chục kỵ đang thúc ngựa chạy đằng trước, đúng là tất cả đều được mặc minh quang giáp, tiên phong là một người tay cầm một cây giáo lớn, cưỡi một con hắc mã kéo dài khoảng cách kị binh đằng sau chừng hơn 30m, mà sau đội kị binh cách mấy trăm mét này lại có một nhóm kỵ binh và bộ binh đang chạy, kỳ lạ ở chỗ, ở giữa vẫn còn một chiếc xe ngựa.
Không đợi Bạch Hải hạ lệnh, tất cả quân phỉ lập tức chủ động tiến lên bày trận, đao thuẫn binh ở phía trước, đội cung tiễn thủ ở phía sau, các cung thủ đều đã giương cung chỉ đợi hạ lệnh là bắn. Lúc này Bạch Hải rất bình tĩnh, y vừa há miệng thì nhận ra có một lưỡi dao đang đặt ở cổ y, rồi rất nhanh cứa vào cổ y, y “a” lên một tiếng, ánh mắt kinh hoàng, không dám tin vào mắt mình.
Sau đó thì có những tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài đầu mục trong đội của Bạch Hải bị người khác ám hại. Những tên phỉ khác kinh sợ quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng thủ lĩnh của họ bị ám hại liền bị kích động. Mấy chục cung thủ ngay lập tức bỏ cung rút kiếm, quay người xông về phía 6 người Hôi Ưng, những âm thanh chói tai và âm thanh tức giận cùng vang lên, vì khoảng cách quá gần nên họ chỉ có thể vật lộn.
Đội Bạch Hải đã lọan, điều này tương đương với kế hoạch của chúng đã bị thất bại một nửa. Vị tướng quân cưỡi hắc mã phóng vọt về phía trước, cây đao lớn trong tay vung lên, lập tức có tiếng kêu thất thanh vang lên, tướng quân này xông qua, mở một đường máu, tốc độ không hề dừng lại.
Tiếp theo lại có mấy chục kỵ xông lên, hung tàn đạp lên quân phỉ, họ đi tới đâu là có xác của quân phỉ, chết như ngả rạ.