Tống Lão Thanh ừ một tiếng, hai người tách ra, cười nhìn đối phương, im lặng một lúc. Tống Lão Thanh mới cảm khái nói:
- Thật sự không thể tưởng được, đệ vừa rời khỏi Hưng Hóa Quân, không ngờ tiền đồ lại thuận lợi như vậy.
- Đệ gặp được cơ hội lớn mới có được quan đồ như giờ.
Lục Thất mỉm cười đáp.
Tống Lão Thanh gật đầu, mừng rỡ nói:
- Nhờ phúc khí của đệ, cuối cùng ta cũng có ngày nổi danh.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lão huynh ở dưới trướng của Chu Chính Phong nhất định phải ẩn nhẫn, ta chỉ có thể giúp huynh như vậy có thể có tiền đồ rộng mở.
Tống Lão Thanh gật đầu nói:
- Chỉ đáng tiếc là chúng ta không thể ở cùng nhau.
Lục Thất cười nói:
- Cùng một chỗ cũng không phải tốt đẹp gì, hoàn cảnh của đệ bây giờ cũng sẽ liên lụy đến huynh.
- Nói cái gì mà liên lụy mới chẳng không, chức quan của ta là đệ cho, mất thì sao chứ.
Tống Lão thanh lập tức bác bỏ.
- Đừng nói lời ngốc nghếch, huynh đệ chúng ta có thể xuất đầu lộ diện, nên biết quý trọng những gì đang có.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
Tống Lão Thanh cười gật đầu nói:
- Chức quan của ta cũng là vì đệ mà có, nhưng lại sống yên ổn hơn so với đệ, ta nghe nói, sau này đệ có thể sẽ đi làm trấn tướng.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Trước kia đệ có thể sẽ đi làm trấn tướng, nhưng hôm nay đệ đã là Ngô Thành Phò mã rồi, ngày sau bị lưu lại sẽ càng lớn rồi.
Tống Lão Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Đệ nói gì? Ngô Thành Phò mã?
Lục Thất cười chua xót, giải thích qua loa một chút, Tống Lão Thanh nghe xong rất kinh ngạc, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lục thất, cả kinh nói:
- Nghe đệ nói như vậy, Chu Vũ và Vương Bình chẳng lẽ đã là thuộc hạ của đệ rồi.
- Hai vị huynh trưởng là quân tướng của Công chúa, không thể nói là của đệ.
Lục Thất cười khổ trả lời.
- Vô nghĩa, Công chúa là nữ nhân của đệ, tất cả những gì là của Công chúa tất nhiên sẽ là của đệ.
Tống Lão Thanh tức giận phản bác.
Lục Thất cười cười, nghiêm mặt nói:
- Công chúa Phủ quân, trên thực tế là Hoàng đế tạo nên vì kiềm chế thế lực của Giang Âm quân đấy, Công chúa chỉ có trên danh nghĩa thôi, cho nên người nắm quyền thống soái quân của phủ Công chúa lúc nào cũng có thể thay đổi, cũng không thể tồn tại lâu dài.
Tống Lão Thanh ngẩn ra gật đầu, dừng một chút, lại khó hiểu hỏi:
- Đệ nói cái gì? Công chúa Phủ quân được tạo ra là vì kiềm chế Giang Âm quân?
Lục Thất gật đầu, giải thích qua loa một chút, Tống Lão Thanh cau mày nói:
- Không ngờ lại có sự tồn tại của quân thế địa phương như vậy, trước kia cũng chưa từng nghe nói qua bao giờ.
- Đệ cũng mới biết đến lúc ở kinh thành.
Lục Thất đáp lại.
Tống Lão Thanh gật đầu, nhìn Lục Thất vui vẻ nói:
- Nếu như đệ là Phò mã rồi, ta cũng không cần lo lắng cho đệ nữa.
Lục Thất gật đầu nói:
- Huynh an tâm là tốt rồi, sau này về Hung Hóa quân, chỉ có thể tự mình làm thôi.
Tống Lão Thanh cũng đáp lại nói:
- Sau này nếu đệ có năng lực tốt nhất là điều ta về là Công chúa Phủ quân, ta nguyện ý vì đệ dốc sức.
Lục Thất cười khổ, đáp lại:
- Lão huynh, huynh ở Hưng Hóa Quân đệ càng cảm thấy tốt hơn.
- Đệ đã từng nói, vô cùng căm hận triều đình Đường quốc hủ bại, cũng đã nói Vương hầu tướng quân đâu phải cứ là con cháu của quan lại, hôm nay là thời thế chiến loạn, đệ có phải cũng có tâm vậy không, lên làm Hoàng Đế?
Lục Thất ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tống Lão Thanh. Tống Lão Thanh bình tĩnh nhìn hắn, một hồi lâu sau, Lục Thất mới cười khổ nói:
- Lão huynh, đệ nói huynh ở Hưng Hóa Quân rất tốt, chính là nói nếu như chúng ta ở cùng nhau, một khi thể hiện sự thân cận sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ.
Tống Lão Thanh lắc đầu, bình tĩnh nói:
- ŧıểυ Thất, huynh đang hỏi đệ, có tâm muốn lên làm Hoàng đế, nếu như đệ có ý như vậy, huynh đệ chúng ta tự nhiên sẽ cố gắng kinh doanh bố cục. Nếu như đệ muốn an ổn sống phú quý, vậy không bằng cùng nhau vui vẻ sống trong vinh hoa, huynh có thể vứt bỏ chí hướng về làm gia tướng cho đệ.
Lục Thất giật mình, sự thẳng thắn của Tống Lão Thanh, thật khiến hắn kinh ngạc, trắng trợn nói ra dã tâm của hắn, lời nói đại ngịch như vậy, cho dù là Lục Thất hắn có ý như vậy, nhưng mà dựa vào những gì hắn có bây giờ hắn cũng không dám nói gì đến lên làm Hoàng đế.
- Nói đi, nếu đệ thật sự muốn lên làm Hoàng đế, ta nguyện phụ tá cho đệ xây dựng thế lực, bất kể sau này có thể thành công hay không, chúng ta có thể dốc sức một phen, cuộc đời của chúng ta, nên có một ước nguyện giống nhau.
Tống Lão Thanh giọng điệu bình tĩnh thúc giục nói.
Lục Thất âm thầm thở dài nhìn Tống Lão Thanh trong chốc lát, chợt gật đầu nói:
- Được, chúng ta cùng nhau cố gắng, có nguyện vọng này, ta có lý do để ẩn nhẫn.
Lục Thất im lặng gật đầu, hắn rất tin tưởng Tống Lão Thanh, nếu Tống Lão Thanh hắn cũng không thể tin thì cuộc đời của hắn chỉ có cô độc mà thôi, hắn không muốn có sự ngăn cách trái tim với Tống Lão Thanh, cho nên, chỉ có thể đáp ứng nguyện vọng của Tống Lão Thanh.
- Đệ là Phò mã, nếu có thể nuôi dưỡng quân, vậy hẳn chắc là có chút bạc, lấy một nghìn lượng bạc cho ta, thay ta đưa cho người nhà ở huyện Bà Dương, nhà của ta rất nghèo, mẫu thân còn đang nằm trên giường bệnh, cần bạc để chữa trị.
Tống Lão Thanh bình tĩnh nói, giọng điệu tự nhiên, giống như Lục Thất buộc phải cho y bạc.
Lục Thất ngẩn ra nói:
- Bá mẫu bị bệnh?
Tống Lão Thanh gật đầu im lặng, Lục Thất gật đầu nói:
- Hôm nay đệ sẽ phân phó người đưa đến.
Tống Lão Thanh gật đầu, mỉm cười nói:
- Đi cũng đã lâu rồi, đệ nói một nơi lần sau chúng ta lại bí mật gặp nhau.
Lục Thất suy nghĩ một lúc nói:
- Đệ ở Nhiêu Châu có thế lực mới tạo nên, sau này liền để nhà của huynh làm nơi trung chuyển đi.
Tống Lão Thanh ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất cười, lại nói:
- Tòng quân Chính sự Nhiêu Châu vốn là chủ bộ của huyện thạch Đại, đệ gửi tin đi, ông ta toàn bộ sẽ nghe theo nhà huynh, tuy nhiên chỉ có thể âm thần giám hộ.
Tống Lão Thanh cũng cẩn thận nói:
- Đệ nói tòng quân hính sự, có thể tin được không? Chúng ta ngày sau có thể mưu quân.
Lục Thất chần chừ một chút nói:
- Không phải đáng tin mười phần, đổi một người khác, như Đô Úy Đỗ Dũng Nhiêu Châu bây giờ là người có thể tin, sau này sẽ để y tiếp ứng với huynh.
Tống Lão Thanh cảm thấy quái lạ nhìn Lục Thất, Lục Thất cười cười, đành phải giải thích một chút, Tống Lão Thanh nghe xong như trút được gánh nặng, cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì khác thường, chỉ bình tĩnh gật đầu.
Lục Thất cũng biết không nên ở lâu, cũng không nói nhiều xoay người lên ngựa nhìn Tống Lão Thanh mỉm cười nói:
- Chúng ta là huynh đệ, mãi mãi vẫn như vậy.
Nhín bóng lưng Lục Thất rời đi, vẻ mặt Tống Lão Thanh sung sướиɠ cười thản nhiên, hôm nay y lớn mật nói là lời đại nghịch bất đa͙σ, xác định mục đích của cuộc đời này, tính mạng của y thuộc về Lục Thất, lòng của y có tài nhưng không gặp thời bị áp lực, nảy sinh ra sự cực đoan phẫn hận, bây giờ kì ngộ đã đến, lòng y trên cơ sở việc báo ân nảy sinh tham vọng.
- Không thể tưởng được, thời gian ngắn ngủi, ŧıểυ Thất thậm chí có rất nhiều cơ sở thành thế, số phận như thế thật khiến người ta cảm thấy ngoài dự liệu.
Tống Lão Thanh im lặng suy nghĩ, đối với tham vọng trong lòng, cũng có nhiều thêm vài phần tin tưởng.
Lục Thất không biết, sự thẳng thắn hỏi tham vọng của Tống Lão Thanh, một là do thời gian cấp bách, khó có thể gặp nhau sau này, hai là do Hoàng đế trực tiếp phân công, Hoàng đế dĩ nhiên lại phân công Tống Lão Thanh thành Hữu đô úy vệ doanh Tiễu Phỉ quân, đó là chủ tướng đứng sau Tư mã hành quân trong quân, nói cách khách, Tống Lão Thanh đã có được quyền lực hết sức quan trọng.
Mà Hoàng đế sở dĩ ban nhiều ân huệ đối với Tống Lão Thanh, dĩ nhiên có tác dụng rất lớn đối với những chỉ đa͙σ gian dối của Lục Thất, Tống Lão Thanh lúc diện thánh, biểu hiện cung kính và kích động, thậm chí còn muốn kìm lại tiếng khóc, đối với những gì Hoàng đế hỏi, chẳng những muốn khuếch đại công lao của bản thân, mà lúc trả lời còn xuất khẩu thành thơ, để lại cho Hoàng thượng ấn tượng tốt.
Lục Thất quả thực không biết quân chức của Tống Lão Thanh, trên thực tế cũng xem như là cấp trên của y, chỉ là Ung Vương phủ tự thành một đường, không phân biệt được với cấp dưới trực tiếp dưới trướng của Chu Chính Phong. Lục Thất không biết chuyện tiêu diệt thổ phỉ đã có biên chế tả hữu vệ doanh, Quý Ngũ thúc đã biết, nhưng sợ nói cho Lục Thất biết lại lộ bí mật, chỉ có thể vội nói nơi và thời gian gặp mặt Tống Lão Thanh.
Lục Thất rời khỏi rừng trúc, khoái mã chạy về phía kinh thành, hắn nói phải trở về kinh thành thì nhất định về về kinh thành một chuyến, để cửa thành lưu lại một bản ghi chép, sau khi hắn vào thành cũng không về phủ Công chúa, mà đi đến tú trang, ở đó dặn dò ŧıểυ Mai, nếu có một người tên Vương Cầm Nhi tìm đến thì đưa đến phủ Công chúa tiến kiến, sau đó vội vàng về Nam đại doanh.