- Huynh đệ, có mấy lời vẫn phải nói, kỳ thực trở thành Doanh tướng thuộc quân trú đóng bên ngoài chẳng phải quan đồ huy hoàng gì, Doanh tướng nếu không có bối cảnh quan mạch cũng sẽ chịu cảnh nghẹn khuất. Trong doanh thì lục đục bất hòa, ngoài doanh phải khổ cực tranh giành quân nhu quân lương, thật khiến cho người ta phiền não không chịu nổi. Quân nhu quân lương bị cắt xén càng làm cho thuộc hạ bất mãn và ly tâm, cho nên nếu ta làm võ quan hộ vệ của đệ, cũng không cảm thấy mất mát gì nhiều.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu, nói:
- Được rồi, hôm nay trở về ta sẽ hỏi thử, xin Công chúa giữ lại hai chức quan Dực Vệ cho ta, chuẩn bị để sau này cần dùng đến.
- Này, huynh đệ, vị Công chúa kia của dễ không dễ nói chuyện sao?
Vương Bình hỏi.
Lục Thất mỉm cười, trả lời:
- Ta và Công chúa là do Bệ hạ ban hôn, chúng ta còn chưa từng gặp mặt nhau, chẳng qua ta biết Công chúa là một người con gái hiền đức, rất quan tâm và tôn trọng ta.
Vương Bình gật đầu, Lục Thất còn nói thêm:
- Tuy nhiên hai vị ca ca sau này cũng sẽ không dễ dàng mất đi chức quan Doanh tướng đâu, chức quan của các ca ca chủ yếu là do Chu Chính Phong định đoạt, cho nên hai vị ca ca chớ nên đắc tội Chu Chính Phong, cũng không nên đề cập đến ta.
- Sau khi kết thúc chiến dịch tiêu diệt phỉ, ta khẳng định sẽ mất chức quan Doanh tướng, ta là Phò mã của phủ Công chúa, không thể kiêm nhiệm quân chức Doanh tướng Ung Vương phủ.
Lục Thất bình thản trả lời.
- Nếu như đệ mất đi chức Doanh tướng, vậy sau này còn có việc gì để làm?
Vương Bình quan tâm hỏi.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Ca ca yên tâm, việc để làm ta không thiếu. Sau khi tiêu diệt phỉ xong, nếu không có việc quan, ta sẽ đi buôn hàng, đến phương xa buôn dược liệu, giấy phẩm. Ta thậm chí sẽ áp tải bạc, áp tải một vạn lượng bạc có thể thu lợi hai ngàn bạc đấy, một thân võ nghệ của ta đây không định để đó không dùng tới.
- Tiểu tử ngươi làm ta đây nghe mà động lòng, mai mốt không có nghề ta liền theo ngươi lăn lộn thôi.
Vương Bình trừng mắt nói.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Sở dĩ ta tính toán như vậy là vì Thái tử điện hạ nói với ta, tuổi tác cỡ ta mà làm quan ngũ phẩm đã là hiếm thấy, cho nên quan đồ của ta rất khó có thể tiến lên trước được nữa. Các ca ca cũng chớ nên từ bỏ chính đồ, chỉ có chính đồ mới có thể làm rạng rỡ tổ tông.
- Xem ra Lục Thiên Phong thật sự không có ngầm kết giao.
- Lục Thiên Phong hẳn là không ngầm liên kết xã giao, tuy nhiên gã Chu Vũ kia rõ ràng đã phát giác ra việc y có thể thăng quan tới kinh thành, là có liên quan đến Lục Thiên Phong.
Hạ đại nhân ở một bên nhỏ giọng đáp lại.
- Chuyện rõ rành rành thế kia, nếu Chu Vũ kia còn không cảm giác được, thì hoàn toàn có thể nhận định, Lục Thiên Phong đã từng tiết lộ tin tức cho bọn hắn.
- Bệ hạ, Tư Mã hành quân của Ninh Quốc quân là Vu tướng quân, tài năng của Vu tướng quân vi thần vẫn luôn kính trọng. Thần cảm thấy Bệ hạ không nên điều Vu tướng quân hồi kinh, có Vu tướng quân ở tại Ninh quốc quân mới có thể áp chế một số mãnh tướng trong Ninh Quốc quân.
Đường Hoàng chau mày, im lặng không nói, qua mấy giây, Dương Côn cung kính nói:
- Bệ hạ, Vu tướng quân đối với Bệ hạ tuyệt đối là trung thành và tận tâm, hiện nay Việt quốc liên tục năm lần bảy lượt khiêu khích, trong quân không nên đổi Soái.
- Bệ hạ, thần nghe nói Ngưu tướng quân và lão tổng quản của phủ Công bộ Thị lang có qua lại thân thiết, nghe nói Ngưu tướng quân làm người rất biết đưa đẩy. Tuy nhiên võ nghệ của Ngưu tướng quân thật sự là lợi hại, nếu không chỉ bằng vào việc nịnh bợ chủ sẽ không chiếm được sự coi trọng của Triệu đại nhân.
Câu trả lời của Dương Côn, trong lời nói cũng là trong bông có kim, y cho rằng mục đích Đường Hoàng dò hỏi là muốn đồng thời cho Ngưu Sơn Kỳ đi Ninh Quốc quân. Y không thích loại người như Ngưu Sơn Kỳ, huống chi bối cảnh của Ngưu Sơn Kỳ là Công bộ Thị lang, y cùng với thế lực của Công bộ Thị lang thậm chí có phần đối địch.