Thanh Văn khẽ gật đầu, nhìn ŧıểυ Phức quay người vòng tay qua lả lướt trên ngọc thể của Lý Tuyết Tâm, dịu dàng nói:
- Muội muội, ta ôm muội ngủ, ta muốn ngủ ngon.
Lý Tuyết Tâm giật mình, im lặng theo ŧıểυ Phức lên giường. Thanh Văn thấy họ đã nằm xuống rồi, liền lặng lẽ đưa tay kéo chăn đắp lên người phụ nữ.
- Chờ ta ngủ rồi, các ngươi hãy nói chuyện.
ŧıểυ Phức miễn cưỡng nói, đôi mắt khép lại không nói gì nữa.
Lát sau, ŧıểυ Phức đã thở ra tiếng ngáy nhẹ như tiếng mèo con. Lý Tuyết Tâm nằm ngửa, nàng quay đầu về phía Thanh Văn đang ngồi bên giường. Thanh Văn thì nhìn ŧıểυ Phức, thần thái yên bình.
- Công chúa quả thực là rất mệt rồi.
Thanh Văn quay sang nhìn Lý Tuyết Tâm nói.
Lý Tuyết Tâm khẽ gật đầu đáp, lại nghe thấy tiếng Thanh Văn nói nhỏ:
- Có lẽ là Công chúa rất cô đơn. Cô ấy đã chọn chúng ta làm cung nhân tâm phúc. Sau này chúng ta phải hết lòng bảo vệ người.
Lý Tuyết Tâm biểu lộ khó hiểu, nói nhỏ:
- Sao Công chúa lại chọn chúng ta? Người không có nô tỳ tâm phúc sao?
- Chuyện của Công chúa, sau này Công chúa sẽ cho chúng ta biết. Muội muội đã từng là cháu của quan cao, xuất thân của ta cũng là con gái quan lại. Bây giờ chúng ta có thể hầu hạ Công chúa, thân là quý nữ gặp nạn, cuộc đời này hẳn là không uổng phí rồi.
Thanh Văn nói nhỏ, ánh mắt dịu dàng như dòng nước.
Lý Tuyết Tâm khẽ gật đầu, nói nhỏ:
- Tỷ tỷ là người phụ nữ thông minh, có thể biết được sự nguy hiểm của phủ Công chúa, có mấy phần an toàn?
- Không thể có gì gọi là an toàn, ở vị trí này, tranh quyền, bất kỳ quyền thế nào đều không thể không đấu tranh, trừ phi một bên đã chiếm được thắng lợi tuyệt đối. Phủ Công chúa sau này, nếu Công chúa bị mất quyền lực, nếu đạt được thỏa hiệp thế lực, hi vọng Công chúa có được kết cục tương đối an toàn.
Lý Tuyết Tâm khẽ gật đầu, Thanh Văn mỉm cười, nói nhỏ:
- Muội muội cũng không phải lo lắng, sau này chúng ta và Công chúa còn có con đường thứ ba để đi nữa.
Lý Tuyết Tâm ngẩn người nhìn Thanh Văn. Thanh Văn cười nói nhỏ:
- Là một đường lui. Sau này nếu Công chúa quả thực bị mất quyền, vậy chúng ta sẽ khuyên Công chúa từ bỏ tất cả rời khỏi kinh thành, đi tới cố hương của Phò mã, bách thiện hiếu làm đầu. Công chúa đi hầu hạ bá mẫu mà tạm trú ở huyện Thạch Đại, lẽ nào quan quyền của phủ Công chúa còn dám mặt dày đuổi theo cướp sản nghiệp Lục Thị Thạch Đại?
Lý Tuyết Tâm bừng tỉnh gật đầu, lại nghe thấy giọng Thanh Văn nói:
- Nhưng chúng ta cũng phải cố gắng phò tá Công chúa, nắm được tài chính trong phủ. Đó là nền tảng để chúng ta có được cuộc sống vinh hoa phú quý và tôn nghiêm. Thế đa͙σ này rất thực tế, mất đi sự uy hiếp của quyền thế kinh thành, chúng ta đi tới huyện Thạch Đại, cũng sẽ bị kẻ khác ức hiếp.
Lý Tuyết Tâm ngẩn người, im lặng gật đầu, Thanh Văn lại nói:
- Muội muội cũng không nên thù hận đánh chó chửi mèo Công chúa. Công chúa của chúng ta trên thực tế cùng với người đó trong cung là đối địch đấy.
Lý Tuyết Tâm mỉm cười, nháy mắt biểu hiện hàm ý, im lặng giây lát, nàng mới nhìn Thanh Văn, khẽ gật đầu.
*************
Lục Thất ngồi trong xe, có chút không phấn chấn ngả về phía ngọc thể tuyệt đẹp của hai người đẹp. Vừa tới nơi ở, hai người đẹp liền cởi áo, lên giường bày phẩm hạnh song bướm chờ Lục Thất. Đỗ Lan Nhi được che kín mặt, xem như trong lòng đang thẹn với Lục Thất.
Say sắc trong giây lát, tâm tư Lục Thất lại chuyển sang vụ ám sát hôm nay. Hắn rất khó hiểu người nào muốn giết chết Tiêu phủ thiếu phu nhân, hay là cũng giống như gặp được La tam phu nhân, quả là rất có khả năng đó. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn có chút kỳ lạ, khi Kim Trúc đưa hắn lên chiếc xe có rèm cửa ngoài, hắn thấy nhà ŧıểυ Phức rõ ràng là lạnh lẽo. Ngôi nhà lớn như vậy mà hầu như không có nô tỳ và gia đinh.
Hắn thuận lợi quay trở về tới ngoài cửa Tú trang, xuống xe hắn liền hỏi phu xe:
- Lão huynh, nhà của Tiêu phủ thiếu phu nhân hình như rất ít người?
Phu xe là một người trung niên bình thường, thấy hỏi lắc đầu đáp:
- ŧıểυ nhân không biết gì hết. ŧıểυ nhân và ba người phu xe khác đều được thuê tạm hôm qua, chỉ chờ dùng ở ngoài cửa.
Lục Thất nghe xong thất vọng gật đầu, phu xe liền đánh xe đi, đi xa rất xa rồi mới thở dài. Hắn là phu xe, đương nhiên nghe nói người thuê xe là phủ Công chúa, cho nên hỏi Lục Thất khiến hắn nghi ngờ khó hiểu. Nhưng điều tối kỵ khi làm phu xe là nhiều lời rước họa, cũng không biết cách ứng phó.
Lục Thất quay người vừa muốn tới gõ cửa, bỗng trên phố có một người chạy tới, tới trước mặt hắn nói:
- Lục đại nhân, có người mời người nói chuyện, xin hãy theo tôi.
Lục Thất nghe xong thấy bất ngờ, gặp người đó là một người đàn ông dũng mãnh, nói thẳng vào vấn đề. Hắn chần chừ một lúc, hắn đã quen đi gặp rồi, nhưng không biết là loại người nào muốn bí mật gặp hắn. Lẽ nào là Vi Hạo?
Hắn lại không biết Vi Hạo khi hắn đang trên đường về kinh, đã phụng chỉ về huyện Thạch Đại gấp. Hắn căn bản không biết, Đường Hoàng vì tự cảm thấy bị lừa dối và bị lợi dụng, khiến cho lòng quân sinh lòng phản nghịch rất lớn.
Lục Thất căn bản không ngờ, ban đầu hắn can thiệp tới chuyện của Lư tam công tử, sẽ như con bướm khẽ vỗ cánh. Hiện tại, sự thay đổi lớn nhất là phương hướng cuộc đời hắn. ŧıểυ Phức có thể trở thành Công chúa, hắn có thể trở thành Phò mã đú là đã phát sinh nhiều nhân tố chồng lên nhau, khiến cho lòng quân Đường Hoàng bị dao động nhẹ, thu nạp Lục Thất có thể dùng ở phạm vị tâm lý.
Vị trí của Tú trang vốn chính là khu buôn bán ngoài phố, đi được hơn 300m bước vào một quán cơm bình dân. Lục Thất được đưa vào một phòng sâu nhất được gọi là sang trọng. Hắn bước vào, điều khiến nam tử hán hắn đứng lại bên ngoài.
Bước vào phòng, Lục Thất liền ngẩn người ra, trong phòng chỉ có một người lạ. Người lạ đó mặc đồ màu xanh, khoảng 27, 28 tuổi, mày kiếm mắt hổ, tuấn tú, khí chất lộ rõ sự uy nghi.
- Thất đệ tới rồi, ngồi đi.
Người lạ ngồi không đứng lên, mỉm cười thân thiện chào hỏi.
Lục Thất bỗng thấy hồ nghi, gật đầu im lặng ngồi xuống, nghe người lạ đó cười nói:
- Ta là tứ huynh Dương gia ngươi, tên Dương Côn.
Lục Thất à lên một tiếng ngạc nhiên nhìn người lạ, liền đứng dậy cung kính nói:
- Tứ huynh, Lục Thất thất lễ rồi.
Dương Côn mỉm cười nói:
- Huynh đệ ngồi đi, ta và đệ gặp nhau không cần khách khí.
Lục Thất gật đầu ngồi xuống, Dương Côn có thể tới thăm hắn, phần lớn là đã xảy ra chuyện lớn, mắt nhìn Dương Côn nhìn hắn bình tĩnh, nói:
- Tỷ tỷ ngươi được nhị ca ta giải phóng rồi, ta muốn xin lỗi ngươi.
Lục Thất trong lòng thấy ấm áp, có lẽ hắn biết Dương Côn là Trung lang tướng, hắn cũng hữu hảo đáp:
- Chuyện Dương gia, ŧıểυ thất biết tứ huynh ở xa kinh thành, không nên can thiệp.
- Ngươi sai rồi, ta đã gửi thư gấp can thiệp, tiên phụ đã định ra chính thê rồi, nhị ca lại dám vì đường quan lộ mà phóng thích thê. Hắn đúng là điên rồi, nhỏ thì nói là chuyện của bản thân hắn, lớn thì nói đó hoàn toàn đã làm mất thanh danh của Dương gia ta rồi. Quả thực là tầm nhin đã có chút oán niệm do kìm nén áp lực quá lâu rồi.
Trong lòng Tø lôc có chút im lặng, thê thất không thể tùy ý phóng thích được, đặc biệt là vì con đường quan lộ mà phóng thích thê, điều này sẽ để lại ấn tượng rất xấu, không đáng tin về người đó. Ban đầu Vương dũng và Hàn đại nhân là tòng thê, sau đó nhận được sự tín nhiệm của đảng.
- Tứ huynh, ŧıểυ Thất vốn là rất oán hận, nhưng đại tẩu Dương gia đã chủ động xin lỗi rồi, còn gả con gái Dương gia cho ta là thiếp. Ta cảm nhận được thành ý của huynh đệ, đã muốn cùng Dương gia xây dựng mối giao tình.
Nét mặt Lục Thất bày tỏ thái độ ôn hòa.
Dương Côn gật đầu nói:
- Đại huynh cứ tin vào đệ, tuyên bố mấy nhà lập môn hộ, nhưng ta không muốn tiên phụ là đời đầu tiên đặt nền móng ở huyện Thanh Dương. Đi cùng với người già, huynh đệ họ rất muốn được tách ra, sự thực là khiến người khác cảm thấy run sợ.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nghe đại tẩu nói, không phân biệt không được. Người trong nhà loạn hết lên. Dưới sự ủng hộ của Thái phu nhân, địa vị gia trang của lão huynh đã không còn được tôn trọng nữa, đó chỉ có thể chia nhà ra mới có thể kết thúc tranh chấp được.
Dương Côn gật đầu nói:
- Ta cũng đã nghĩ rồi, đại ca là chủ nhà, dù đạ ca hạ lệnh chủ nhà mấy cánh, thì ta sẽ phục tùng, nhưng lát nữa ta thừa nhận đại ca là ngược hiện thực của gia chủ, không thể lập thêm tổ đường khác ở kinh thành đâu.
Lục Thất gật đầu nói:
- Gia chủ mới là một nhóm người, tứ huynh làm như vậy đi.
Lục Thất mỉm cười, Dương Côn cũng mỉm cười, nói:
- Huynh đệ chúng ta có thể giúp đỡ nhau, nhưng thân phận của chúng ta thì quá nhạy cảm. Ta tới gặp ngươi cũng chỉ có thể làm gặp lén mà thôi.
Lục Thất gật đầu, đáp:
- ŧıểυ Thật cũng biết, sau này ta và tứ huynh có thể không gặp nhau là tốt nhất.