Sau khi Lục Thất tập luyện buổi sáng xng, ở trong sân nhìn các thiếp thị xinh đẹp thêu thùa, mỹ nhân mới tới kia đêm qua ngủ trong phòng Lý Tuyết Tâm, sáng sớm cũng không ra, Lục Thất cũng không hỏi, hắn lờ mờ cảm thấy, mỹ nhân đó là một mối họa, có ý thức không muốn lại gần, nhưng hắn cũng không thể mất đi sự tôn trọng.
Trong tú trang an nhàn cả buổi sáng, Lục Thất giờ không vội, chỉ đợi người khác tới tìm, cho dù là người đó truyền chỉ tới, hắn cũng ngoan ngoãn đi ứng phó.
- Lão gia, người đến.
Giọng A Hồng hốt hoảng truyền tới, Lục Thất cau mày, bất đắc dĩ đứng lên, thật sự chỉ được nửa ngày rảnh rỗi.
Hắn cất bước đi ra nhà trước, đám thiếp thị xinh đẹp đứng lên lo lắng nhìn theo, Lục Thất đã dặn không cho họ gặp người ngoài ở trong nhà, nhưng cho phép họ kết bạn đi ra ngoài dạo chơi.
Lục Thất đi tới sân trước, hắn giờ cũng lười hỏi A Hồng, người có thể tìm hắn cũng chỉ có người đó, nhưng vừa nhìn thấy người trong sân, hắn kinh sợ ngẩn ra, trong sân có ba người đứng thành hình chữ phẩm, trên cùng là một người trung niên béo trắng, chính là Hình đại nhân vừa gặp hôm qua, theo sau là hai người mặc áo xanh nhưng đều lạ mặt.
- Thánh chỉ hạ, Lục Thiên Phong tiếp chỉ.
Hình đại nhân cầm cuộn lụa vàng trong tay trái, vẻ mặt nghiêm trang hô lên the thé.
Lục Thất giật mình, chỉ chần chừ một lát rồi lập tức bước nhanh tới, cung kính quỳ xuống, cất cao giọng nói:
- Thần, Lục Thiên Phong nghe chỉ.
- Phụng thiên thừa vận, trẫm biết Lục khanh trung dũng, lòng rất an ủi, ý vui sướиɠ, nay gia ân, ban thưởng hôn cho Ngô Thành Công chúa, phong Lục Thiên Phong làm Phò mã Đô úy của Ngô Thành, khâm thử.
Hình đại nhân giở thánh chỉ, the thé tuyên đọc.
- Thần lĩnh chỉ, tạ ơn long ân của bệ hạ.
Lục Thất không dám chậm trễ vội đáp lại.
Trên thực tế hắn lại nghe mơ hồ, cũng có vài phần kinh sợ lúng túng, sao hôm qua từ chối một Huyện chủ, hôm nay lại tới một Công chúa, có phải nằm mơ không?
- Lục đại nhân, chúc mừng, mau mời đứng lên.
Hình đại nhân khẽ nói.
Lục Thất đứng lên, giơ hai tay nhận thánh chỉ, sau đó mới thẳng lưng ngẩng đầu nhìn, thấy khuôn mặt Hình đại nhân đang cười tủm tỉm.
- Hình đại nhân, đây là chuyện gì thế?
Lục Thất không hiểu bèn hỏi.
- Là Lục đại nhân có phúc, hôm qua Lục đại nhân từ chối nhân duyên của Thạch Thiền Huyện chủ, bệ hạ biết được có vẻ không vui, may mà bệ hạ nhân từ, không trách tội Lục đại nhân, ngược lại tứ phong Thạch Thiền Huyện chủ làm Ngô Thành Công chúa, thân dụ ban thưởng hôn xuống, Lục đai nhân, ngài đúng là may mắn.
Hình đại nhân cười tít mắt giải thích.
Lục Thất lập tức hóa đá, hắn nhìn Hình đại nhân với vẻ khó tin, Hình đại nhân nhìn hắn chăm chú, chắp tay nhỏ giọng nói:
- Phò mã, nô tài cáo lui.
Hình đại nhân nói xong liền quay người đi, Lục Thất kinh ngạc như vừa tỉnh dậy trong giấc mộng, vội cất bước nói:
- Hạ quan tiễn Hình đại nhân.
Đưa tiễn Hình đại nhân xong, Lục Thất có chút quỷ dị cầm thánh chỉ về nhà sau, hắn đối diện với một đám thiếp thị, cau mày nói nhân duyên trời giáng không hiểu sao cả, chúng nữa cũng kinh ngạc không hiểu, cầm thánh chỉ nhìn kỹ.
ŧıểυ Mai lặng lẽ đi vào trong phòng Lý Tuyết Tâm, một lát sau mới đi ra, mời Lục Thất vào, Lục Thất trong lòng buồn bực, nghe mời liền đi, vào cửa phòng Lý Tuyết Tâm đã thấy hai mỹ nhân đứng nghênh đón, hắn mỉm cười bước vào ngồi xuống một chiếc ghế.
- Lão gia, là chuyện gì thế?
Lý Tuyết Tâm sau khi ngồi xuống, dịu dàng hỏi?
Lục Thất gượng cười, kể lại chuyện khó hiểu, cuối cùng nói:
- Ta chỉ không hiểu, vị tôn thất quý nữ đó tại sao cứ phải muốn kết thông gia với ta.
- Điều đó không có gì kỳ quái, thực ra đề hôn hôm qua chắc chắn là ý của Đường Hoàng.
Mỹ nhân ngồi trên giường, chợt nói tiếp.
Lục Thất ngẩn ra nhìn nàng, mỹ nhân cười nhạt, lại ôn tồn nói:
- Đường Hoàng tại sao muốn ban thưởng hôn, có thể có hai mục đích, một là phá hoại chuyện liên hôn của Ung Vương với thế gia, hai là có thể muốn bỏ không lão gia, bởi vì lão gia đã là Lữ soái của Ung Vương phủ, lại lọt vào mắt xanh của Thái tử, lão gia thành Phò mã, Đường Hoàng sẽ có thể hợp lý chiếm lấy chức Lữ soái Ung Vương phủ.
- Bệ hạ nếu muốn bãi miễn ta, cần gì phiền toái thế chứ?
- Lão gia nghĩ thẳng quá rồi, Đường Hoàng làm chuyện sáng luôn kiêng dè, hơn nữa cũng thích đan xen, ông ta để lão gia làm Phò mã, có thể còn có nguyên nhân khác.
Mỹ nhân cười nhạt trả lời.
Lục Thất cụp mắt xuống lặng lẽ, một lát sau giương mắt hỏi:
- Vậy ngươi nghĩ, ta làm Phò mã là phúc hay họa?
- Khó mà nói được, việc ban thưởng hôn của Đường Hoàng hẳn là phúc nhiều, chứng tỏ ông ta không có ác ý gì với lão gia, nếu không ông ta không bõ công gây sức ép, ông ta muốn giết lão gia là rất dễ, lão gia cũng không có bối cảnh đại gia tộc gì chống đỡ mà.
Mỹ nhân dịu dàng đáp.
Lục Thất gật đầu, cũng mở lòng hơn nhiều, nghe mỹ nhân nói tiếp:
- Tuy nhiên làm Phò mã cũng là có họa, nếu tính tình vị Công chúa đó khoan dung hiền thục thì với lão gia là đại phúc, nếu không, chính là tai nạn của đám thiếp thân, theo lệ cũ, gia tài và phụ nữ của lão gia đều sẽ thuộc sở hữu của Công chúa.
Lục Thất nghe xong chấn động, môi run rẩy, bỗng nhíu mày, hắn im lặng suy nghĩ một lát mới hỏi:
- Nàng biết Thạch Thiền Huyện chủ không? Chính là Ngô Thành Công chúa hiện giờ.
Mỹ nhân nghe xong thoáng suy tư, một lát sau, lắc đầu nói:
- Ta phải đi tới chỗ Trưởng sử Ung Vương phủ hỏi một chút.
Hai mỹ nhân trong phòng cũng đứng lên, lại nghe Lục Thất căn dặn:
- ŧıểυ Mai, ngươi lập tức đi thuê xe, bảo tất cả mọi người chuẩn bị, ta có thể sẽ đưa các ngươi rời khỏi kinh thành.
ŧıểυ Mai ngẩn ra, tiếp đó đật đầu đáp lại, không ngờ mỹ nhân bên kia chợt ôn tồn nói:
- Lão gia, làm như vậy không ổn, một khi Đường Hoàng biết sẽ là đại họa giáng xuống đầu đấy, Đường Hoàng đó có bệnh đa nghi rất nặng, ông ta có thể sẽ cho rằng, lão gia lừa gạt ông ta.
Lục Thất kinh sợ nhìn mỹ nhân, mỹ nhân lại nói thêm:
- Thiếp thân từng nói, Đường Hoàng ban thưởng hôn hẳn là có cảm tình với lão gia, một khi lão ra mang cả nhà rời đi, hậu quả sẽ biến thành ác cảm.
Lục Thất nghe xong trong lòng hốt hoảng, hắn cảm kích nhìn mỹ nhân gật đầu, mỹ nhân cười, bổ sung thêm:
- Lão gia chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, cũng không nên tới gặp Trưởng sử phủ Ung Vương xin hỏi.
Lục Thất im lặng gật đầu, đã không thể để các thiếp thân rời đi, vậy hắn đi tìm Trưởng sử Ung Vương phủ dò hỏi cũng không có ý nghĩa, tuy nhiên bảo hắn cứ ngồi đợi thì đó lại là sự dày vò khó chịu đựng nổi.
- Anh vợ của huynh trưởng ta tên là Chu Vân Kỳ, là giám sự kho vũ khí ở kinh thành, là bối cảnh của Chu thị, ta đi hỏi y được không?
Lục Thất dò hỏi.
Mỹ nhân suy nghĩ một lát, gật đầu dịu dàng đáp:
- Cũng được, hơn nữa đã có hoàn hoãn kiến thân, lão gia lại tới gặp Trưởng sử Ung Vương phủ cũng được.
- Nguyên danh của thiếp thân không thể dùng nữa, lão gia đặt một cái tên đi.
Mỹ nhân cười yếu ớt trả lời.
Lục Thất nghe xong thấy bất ngờ, nhìn mỹ nhân một lát, hạ giọng hỏi:
- Tuyết Điệp, được không?
Mỹ nhân khẽ biến sắc mặt, lại cụp mắt xuống, dịu dàng nói:
- Xin lão gia nghĩ thêm một cái nữa đi.
Lục Thất ngẩn người, kế đến hiểu ra, hắn nghĩ một lát, mỉm cười nói:
- Tên của nàng, ta phải nghĩ kỹ đã, trở về sẽ nói.
Mỹ nhân dịu dàng gật đầu, Lục Thất cười, quay đầu lại gật đầu với Lý Tuyết Tâm, lúc này mới xoay người rời đi, hắn rời khỏi tú trang thuê xe đi thẳng tới gặp Chu Vân Kỳ.
Tìm được Chu Vân Kỳ một cách thuận lợi, Chu Vân Kỳ nghe xong chuyện ly kỳ của Lục Thất, cũng mang vẻ mặt ngưng trọng cau mày khó hiểu, y căn bản không biết phong hiệu của Thạch Thiền Huyện chủ, trong sự thất vọng, Lục Thất đành chạy tới Trưởng sử Ung Vương phủ.
Khi tới phủ của La Trưởng sử đã quá trưa, hắn được người hầu cửa mời thẳng vào phòng khách trong nhà, chờ một lát lại chỉ có Tam phu nhân ra gặp hắn.
- Thiên Phong, ngươi trở về thì tốt rồi.
Vừa thấy mặt, La Tam phu nhân đã tươi cười như hoa dịu dàng nói, tâm trạng vui sướиɠ hoàn toàn biểu lộ ra.
Lục Thất ngẩn ra, trong lòng cũng có chút khác thường, La tam phu nhân là mỹ nhân tuyệt sắc, quan tâm hắn như thế, thân là đàn ông, rất khó lòng không gợn sóng.
- Tam phu nhân, Thiên Phong trở về hôm qua.
Lục Thất lễ phép đáp lại.
La Tam phu nhân mỉm cười gật đầu, quay người trở lại ghế chủ vị, sau đó cười nhìn Lục Thất, một đôi mắt đẹp có phần quyến rũ, giống như đang nhìn vật thú vị gì đó.
Lục Thất lập tức nhạy cảm phán đoán, hắn nhìn La Tam phu nhân, hỏi:
- Tam phu nhân, Thạch Thiền Huyện chủ, phu nhân biết chứ?
La Tam phu nhân hơi giật mình, kế đó mỉm cười đáp:
- Thạch Thiền Huyện chủ, là con gái của Ung Vương, ta đương nhiên biết.
Lục Thất gật đầu, hỏi tiếp:
- Phu nhân, tính tình của Thạch Thiền Huyện chủ có được không?
La Tam phu nhân lập tức kinh ngạc, dịu dàng hỏi:
- Sao ngươi lại hỏi điều này?
Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Hóa ra phu nhân không biết, sáng nay, ta bất ngờ nhận được thánh chỉ ban thưởng hôn của bệ hạ, đã có hôn ước với Thạch Thiền Huyện chủ.
La Tam phu nhân kinh ngạc nhìn Lục Thất, giọng điệu bất ngờ: