- Lục Châu - người mà cùng nàng tới kinh thành đó, khi ở trấn Mã Sơn đã từng hầu hạ ta, lúc đó Lục Châu cũng từng cầu xin ta cưới nàng ấy, tiếc là lúc đó ta lại không thể đồng ý, nhưng bây giờ ta đã đến kinh thành, đã cứu được nàng ấy, hơn nữa còn cưới nàng ấy làm thiếp nữa.
- Lục Châu? Lục Châu đã trở thành người của đại nhân rồi?
Sương Nhi ngơ ngác hỏi lại.
Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại:
- Đáng tiếc là nàng lại không biết tung tích của vị cô nương được tặng cho Châu Vũ .
Sương Nhi ngẩn ra, khẽ nói:
- Nô tỳ thực sự không biết.
Lục Thất gật đầu tỏ ý tin tưởng, lại nghe nàng nói tiếp:
- Nếu như đại nhân muốn biết thì cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần đến phủ của Hàn đại nhân, dùng một ít ngân lượng là có thể biết được ngay mà.
Lục Thất gật đầu trả lời:
- Ta hiểu rồi, chỉ cần ta biết được tung tích của nàng ấy thì ta cũng có thể cứu được người.
- Không phải là người đã cứu được Lục Châu rồi hay sao?
Sương Nhi vẫn chưa hiểu được ý của hắn.
- Lục Châu là do người khác giúp ta mua về, ta làm gì mà có nhiều tiền như vậy, sau này rồi nàng cũng sẽ hiểu thôi.
Mặc dù Lục Thất nói vậy nhưng trong lòng thì đã có kế hoạch rồi.
Sau đó, Lục Thất bảo phu xe đánh xe đi về hướng lầu trà Di Tâm, đồng thời sắp xếp ổn thỏa cho Sương Nhi thì hắn mới quay về xưởng thêu nghỉ ngơi.
Hôm sau, trời vẫn chưa sáng, Lục Thất đã vội vàng đến quán rượu Túy Vân gặp Quý ngũ thúc như đã hẹn, hai người ngồi uống rượu, bàn chuyện ở tầng một. Lục Thất lần này giao cho Quý ngũ thúc một nhiệm vụ mới đó là tìm hiểu tin tức của năm cô gái được Binh bộ Viên nɠɵạı Lang Hàn đại nhân mang tới kinh thành.
Khi mặt trời lên cao, thì cũng là lúc đám quan binh cấp dưới của Lục Thất có mặt đông đủ. Tất cả bọn họ quần áo, vũ khí chỉnh tề ngồi đợi ở trong quán rượu, vừa uống trà vừa nói chuyện, không khí rất vui vẻ.
Khoảng độ hai canh giờ sau, vẫn chưa thấy bóng dáng của Mạnh Thạch đại nhân, đám người này bắt đầu nôn nóng, đứng ngồi không yên. Lục Thất cũng như vậy, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bĩnh tĩnh, sắc mặt không chút lo lắng, ngồi đó đợi tiếp.
Đúng lúc Lục Thất muốn bắt đầu tiệc rượu thì bên ngoài quán chợt có tiếng ai đó vọng vào:
- Tiễu phỉ quân binh mã sứ Lục lữ soái có ở trong không?
Lục Thất nghe thấy có người gọi lớn tên mình thì có chút sững sờ, hắn vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi quán, đám thuộc hạ của hắn cũng đứng dậy đi theo. Đứng đợi ở bên ngoài quán rượu là 6 vị tướng quân đang cưỡi trên lưng ngựa. Lục Thất vừa nhìn lướt qua 6 người này thì nhận ngay ra người ở trên cùng, đó chính là Chu Phong – trung quân giáo úy của Chu Chính Phong, hắn vội vàng chạy ra bái kiến y.
- Thuộc hạ bái kiến trung quân đại nhân.
Lục Thất chắp tay, cúi lưng hành lễ:
Trên thực tế, hắn là doanh tướng, là quan tướng có thực quyền, Trung quân giáo úy là chủ soái lệnh sứ, quyền lực chỉ có thể truyền đạt lại lại quân lệnh của chủ soái, chứ không có quyền thay mặt hắn chỉ huy, điều hành quân đội. Quân lệnh trong doanh quân, nếu chủ soái không có mặt ở đó, thì vẫn có quyền chỉ huy quân đội, Lục sự quân Tào đứng thứ hai, rồi mới đến Thám mã đội trưởng.
- Lục Lữ soái, binh bộ có công văn cho Tiễu Phỉ Quân, đại soái hạ lệnh ngài lập tức quay về nghe nhận lệnh của Thái Tử.
Chu Phong cười nhạt truyền đạt quân lệnh của Chu Chính Phong, thái độ dường như khá tốt.
Lục Thất cung kính đáp lại:
- Thuộc hạ nhận lệnh!
- Lục lữ soái thật là một người tài chí hơn người, chẳng trách Thái tử điện hạ lại trọng dụng ngài đến vậy.
Chu Phong đáp lại bằng giọng châm biếm.
Lục Thất ngẩng đầu lên nhìn y bằng một bộ mặt khổ sở và nói bằng một giọng bất đắc dĩ:
- Trung quân đại nhân, tại hạ là võ quan, chỉ biết phụng mệnh cấp trên mà thôi.
- Trung quân đại nhân đã vất vả rồi, tại hạ xin đa tạ.
Lục Thất vẫn lịch sự đáp lại y, Chu Phong cười nhạt rồi quay ngựa đi luôn.
Lục Thất không tiễn y mà chỉ đứng đó nhìn theo, sau đó hắn quay lại tươi cười nói:
- Các anh em, ăn cơm thôi!
Các binh lính nghe thấy thế, ai ai cũng cười lớn, lần lượt bước vào trong quán. Phải đến sau giờ ngọ, người đưa thư của Mạnh Thạch mới tới nơi, dẫng Lục Thất và một số người nữa đến kho vũ khí mượn đồ, còn về chuyện xuất hành thì phải đến sáng hôm sau mới có thể xuất phát được. Trong lòng Lục Thất đoán rằng chuyến đi lần này của Mạnh Thạch đại nhân đã gặp chút rắc rối, nên hắn cho giải tán các binh lính rồi một mình quay về xưởng thêu.
*****
Cũng sau giờ ngọ, tại Dương Tâm Các- Hoàng Cung, Đường Hoàng mặc hoàng bào thêu rồng đang ngồi trên giường, đứng bên cạnh Người là Hạ đại nhân, còn người ngồi ở phía trước cách Đường Hoàng ba thước là một mỹ nam, mắt sáng mày dựng, mặc quan phục, eo thắt đai ngọc. Mỹ nam đó không ai khác chính là Vi Hạo.
- Bệ hạ, thần đã âm thầm điều tra vụ án Tả thiên ngưu vệ Ngô Tụy bị ám sát, hiện giờ đã có ba đối tượng bị tình nghi: một là, con trai thứ hai của tội thần Trịnh Kinh đang lần trốn, Ngô Tụy đã giết chết 5 người phản đối việc bắt con cháu của tội thần; hai là, Ung Vương Phủ Lữ Soái Lục Thiên Phong, vì trước khi Ngô Tụy chết, ông ta đã từng lên kế hoạch hãm hại người này; ba là, bị một đám thổ phỉ đến báo thù.
Vi Hạo cung kính báo cáo.
- Hình Bộ trong văn thư cũng có nhắc tới Lục thiên Phong, Trẫm cũng biết Lục Thiên Phong là tân Lữ soái của Ung Vương phủ, và cũng là người mà gần đây đã được Thái tử phong làm Hữu Thiên Ngưu. Khanh biết Lục Thiên Phong chứ?
Đường Hoàng thản nhiên hỏi Vi Hạo.
- Đúng là thần có biết Lục Thiên Phong. Lúc mà thần nghe thấy Hình Bộ nhắc đến cái tên này, quả thật là thần cũng rất kinh ngạc. Trong khoảng thời gian thần đi thị sát ở bên ngoài, thần đã nhận được sự giúp đỡ của Lục Thiên Phong ở huyện Thạch Đại, chính xác là hắn đã giúp thần giết chết tên mật thám của Chu quốc, sau này thật không ngờ là hắn cũng đến kinh thành, còn giữ cả chức Ung Vương Phủ Lữ Soái, thật là đáng tiếc mà.
Vi Hạo cung kính trả lời.
- Đáng tiếc? sao khanh lại nói như vậy?
Đường Hoàng ngạc nhiên hỏi lại.
- Thưa Bệ hạ, thần cảm thấy Lục Thiên Phong là một người rất có tài, vốn dĩ thần định tiến cử hắn đảm nhiệm chức tư mã Trì Châu.
Đường Hoàng khẽ “ồ” lên một tiếng, rồi tiếp tục chăm chú nghe Vi Hạo nói:
- Bẩm bệ hạ, trong khoảng thời gian thần phụng chỉ đến Trì Châu khảo sát, thần cho rằng tư mã Trì Châu rất không có năng lực. Mặt khác Trì Châu lại là vùng đất quan trọng của Giang Tả, mặc dù nơi đây đã có một đội quân hùng mạnh là Khang Hóa quân trấn giữ nhưng vùng đất có tầm quan trọng về mặt quân sự không thể nào chỉ dựa vào một mình quân đội, nơi đây vẫn cần phải sự giúp đỡ, ủng hộ của dân chúng, chính vì vậy Tư mã Trì Châu nên cố gắng huấn luyện hương dũng, một khi Giang Tả xảy ra chiến sự thì có thể lập tức hạ lệnh tập kết hương dũng thành quân đội, chuẩn bị chiến tranh. Nhưng Tư mã Trì Châu lại không thực thi trách nhiệm huấn luyện, một khi Đại Giang có biến muốn tập kết hương dũng thành quân đội, lệnh được thực thi tức thì, rất khó có thể tập kết hương dũng đi Trì Châu đấy.
Đường Hoàng nghe xong thoáng suy tư, Vi Hạo nói tiếp:
- Còn có cả Thứ sử Trì Châu Mã đại nhân, một người cẩn thận, có trách nhiệm, lòng trung thành của ngài ấy với Bệ hạ là một chuyện không phải hoài nghi, nhưng từ khi Mã đại nhân kiêm chức Tiết độ sứ Khang Hóa quân thì ngài ấy lại rất ít khi đến quân doanh kiểm tra, đây chẳng phải là một chuyện rất thất trách hay sao? Thần cho rằng Trì Châu nên tiến hành huấn luyện hương dũng, để Tư mã Trì Châu nắm quyền thống lĩnh huấn luyện binh dũng quân. Lợi ích của việc này là: thứ nhất, có thể tăng cường phòng bị; thứ hai, phân hóa địa vị độc nhất vô nhị của Khang Hóa quân; thứ ba, làm yếu đi sự khống chế của xã quan với đối với binh dũng, một khi Đại Giang có biến xã quan có thể dẫn binh dũng thoát khỏi vùng Trì Châu.
Đường Hoàng gật đầu và nói:
- Những lời nói này của khanh rất có lý, khanh thực sự muốn tiến cử Lục Thiên Phong đến Trì Châu đảm nhiệm chức Tư mã?
- Bẩm bệ hạ, Lục Thiên Phong vốn là người mà thần định tiến cử với Bệ Hạ nhưng bây giờ hắn ta đã vào Ung Vương phủ rồi, thần cũng không muốn tiến cử nữa, những người mà thần muốn đề cử còn rất nhiều, ví dụ như phủ tướng của Đại Lý Tự- Ôn Vũ, đây cũng là một tướng tài, võ công cao cường, tuyệt đối không thua kém Lục Thiên Phong.
Vi Hạo cung kính đáp.
Đường Hoàng suy tư một chút rồi cười nói:
- Khanh đã đích thân tiến cử thì Trẫm phê chuẩn luôn.
- Tạ ơn Bệ Hạ đã tin tưởng!
Vi Hạo cung kính trả lời.
- Trẫm rất tín nhiệm khanh, Trẫm cũng thấu hiểu nỗi vất vả trong chuyến tuần tra Trường Giang của khanh.
- Bẩm Bệ hạ, đó đều là những chuyện mà vi thần nên dốc sức hoàn thành.
Đường Hoàng trầm tư một hồi rồi mới lên tiếng:
- Vi khanh, Trẫm luôn lo lắng về thế cục của Tây Nam, Trẫm rất muốn cử khanh đến Nhiêu Châu giữ chức Trưởng sử, không biết ý khanh thế nào?
Vi Hạo ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Đường Hoàng, còn Đường Hoàng lại nhìn y bằng ánh mắt điềm đạm. Sau một hồi chần chừ, Vi Hạo cung kính đáp lại:
- Bẩm Bệ hạ, vi thần nguyện ở lại kinh thành, phân chia nỗi lo cùng Người.
- Vi khanh, nhưng thực sự Trẫm càng hi vọng khanh có thể đi Nhiêu Châu.
Đường Hoàng từ tốn nói tiếp.
Vi Hạo vẫn do dự, y đúng dậy cung kính thưa:
- Bẩm Bệ hạ, thần muôn phần vạn phần muốn chia sẻ nỗi lo cùng bệ hạ nhưng năng lực của thần có hạn, nếu thần đến Nhiêu Châu giữ chức Trưởng sử rất có khả năng trở thành một kẻ không có quyền lực, vô tích sự. Bệ hạ cũng biết gia cảnh của vi thần rồi đó, thực sự là thần không thể tiếp nhận liên hôn của Vũ Văn Thị.
- Đến Nhiêu Châu, khanh sẽ nhận được sự ủng hộ của Chu Thị, chẳng mấy chốc mà Chu Chính Phong cũng đến Hưng Hóa quân, Trẫm sẽ bảo hắn giúp đỡ khanh, ngoài Tư mã Nhiêu Châu, Trẫm cũng sẽ điều quân tướng đến đó nữa.
Đường Hoàng vẫn cố gắng thuyết phục Vi Hạo.
Vi Hạo gật đầu, trang nghiêm đáp lại:
- Bẩm Bệ hạ, thần sẽ tận trung làm việc.
- Tốt! khanh hãy quay về chuẩn bị đi! Nhanh chóng lên đường đến Nhiêu Châu nhận chức.
Đường Hoàng nói.
- Rõ! Vi thần tuân chỉ.
Vi Hạo cung kính lĩnh chỉ, nói xong liền lui xuống.
Vi Hạo đi rồi, Dường Hoàng chợt thở dài một tiếng nói với Hạ đại nhân:
- Đại Ban, xem ra tình hình của phía tây thực sự không tốt.
- Bẩm Bệ hạ, quốc vực phía tây dù sao cũng cách rất xa kinh thành.