- Huynh trưởng ngồi đi, ta đi bên ngoài an bài một chút.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra nhìn Lục Thất, đã thấy Lục Thất chắp tay với Mạnh Thạch, sau đó xoay người đi ra ngoài, Lục Thiên Hòa không thể làm gì khác hơn là ngồi vào chỗ của Lục Thất.
- Xin đại nhân thứ lỗi cho, huynh đệ của ta làm việc luôn có hơi thẳng thắn.
Lục Thiên Hoa ôn tồn nhận lỗi thay hành vi thất lễ của Lục Thất.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Lục giáo úy quả là thẳng thắn, lúc đến đây, hắn với ta hãy chỉ mới quen nhau, thế mà lập tức mở miệng cầu ta giúp cho anh vợ của mình được điều tới địa phương làm quan.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, vội chắp tay nói:
- Là huynh đệ ta lỗ mãng rồi. Người mà đại nhân nói là anh vợ của tiểu sinh, hôm qua khi đi thăm viếng, anh vợ đã cầu huynh đệ của ta.
- Ngươi tạ ơn còn hơi sớm đấy, việc này ngươi có thể nói cho huynh đệ ngươi, nhưng không được báo cho anh vợ ngươi biết. Ta chỉ là hư quan, chưa chắc có thể lo liệu được chuyện điều chức đến địa phương, ta không hy vọng việc này bị truyền ra ngoài.
Lục Thiên Hoa gật đầu, ôn hòa nói:
- Đại nhân yên tâm, vãn sinh tuyệt sẽ không nói với anh vợ.
Mạnh Thạch gật đầu, lại cười nói:
- Về phần ngươi, cũng nên chuẩn bị tâm lý một chút đi, ngày sau ngươi có thể sẽ phải ở lại kinh thành làm quan đấy.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, gật đầu nói:
- Lời đại nhân nói, anh vợ của vãn sinh cũng có nói qua.
Mạnh Thạch gật đầu, ôn hòa nói:
- Ngươi tự xưng là vãn sinh, hẳn là có công danh, là tới kinh thi khoa cử sao?
- Vâng, đúng là vậy.
Lục Thiên Hoa ôn tồn trả lời, do dự một chút lại nói:
- Vãn sinh do huynh đệ dẫn tiến, mấy ngày trước có bái kiến qua La đại nhân rồi.
- Chuyện tình tiến khảo ta cũng không giúp được ngươi, bởi vì ta là quan thần thân cận của Thái tử, sẽ khiến bệ hạ nghi kị.
Lục Thiên Hoa gật đầu, rồi lại kính cẩn nói:
- Đại nhân, vãn sinh tin tưởng vào văn tài của mình, nhưng lại không biết đương kim Bệ hạ thích văn phong gì, kính xin đại nhân chỉ điểm.
Mạnh Thạch cười cười, ôn hòa nói:
- Văn hoa của đương kim Bệ hạ tuyệt đối là đỉnh phong đấy, . . . . .
*****
Lục Thất ra khỏi nhã các đi ngay đến tầng một, hắn cho huynh trưởng có cơ hội thân cận cùng Mạnh Thạch, hơn nữa hắn cùng Mạnh Thạch cũng không có đề tài gì để nói. Có thể thấy rõ Mạnh Thạch là một vị văn nhân tao nhã, bọn họ không hợp ý nửa câu cũng là nhiều.
- Ngươi đi truyền lời, nói rằng sau giờ ngọ ta mới có thể đi gặp Ngô đại nhân, hiện tại ta đang tiếp đón một vị quý nhân, sau đó mới có thể đi được.
Tiểu nhị gật đầu đi, Lục Thất theo dõi tiểu nhị đi ra ngoài, hắn đứng dậy đi tới hậu viện, tìm đến tiểu nhị thân tín mà Kim Trúc đã chỉ định, phân phó tiểu nhị đi tìm Quý Ngũ thúc bí mật lại đây.
Nửa giờ sau, Quý Ngũ thúc theo tiểu nhị từ cửa sau đi đến sân nhà, Lục Thất ở tại sân nhà, hạ giọng nói ra ý nghĩ và phỏng đoán, phân phó Quý Ngũ thúc đi dò xét điều tra một chút, Quý Ngũ thúc lĩnh mệnh đi.
Chốc lát sau mới thấy năm người mặc áo gấm tiến vào Di Tâm trà các, Lục Thất đã ở tầng một ngồi chờ, liếc mắt nhìn thấy Diêu tướng quân, hắn vội đứng dậy nghênh đón.
Diêu tướng quân trông thấy hắn, mặt ngậm ý cười gật đầu, tiện đà cùng với những người mặc áo gấm khác rẽ sang đứng một bên, Lục Thất hiểu được cũng dời bước đi theo, tiếp đó thì thấy ở cửa đi vào một đôi nam nữ tuấn mỹ.
Lục Thất liếc mắt một cái liền thoáng ngơ ngác, chỉ thấy một nam nhân tuổi chừng mười tám mười chín, một thân bạch y tơ lụa, mi thanh mục tú, môi son gò má đầy đặn, trong khí độ cao quý lộ ra nét thanh tú, tuyệt đối là mỹ nam tử hiếm thấy.
Nữ nhân đi cùng với mỹ nam nhân, tuổi chừng mười lăm mười sáu, một thân váy màu lục nhạt, dung mạo thanh thuần mỹ lệ, lộ ra một gương mặt trái xoan tựa như bạch ngọc mài thành, phảng phất khí chất trong suốt tựa mây, một đôi nam nữ tuấn mỹ này đi vào, thật giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Lục Thất không có khả năng giành đi lên trước, mà do Diêu tướng quân dẫn người đi trước, Thái tử ở giữa, phía sau thái tử còn có bốn người mặc áo gấm đi theo, cũng không ai nhìn tới Lục Thất. Sau đám người mặc cẩm y, lại có ba nam nhân tiến theo vào.