- Ninh Nhi. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi mềm mại, hai người đang đắm chìm trong mê tình giống như điện giật bất chợt bừng tỉnh, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng cửa phòng.
- Ninh Nhi, Thất đệ sao rồi? Say dữ vậy sao? Lục Thất và Ninh Nhi kinh ngạc liếc nhau một cái rồi rời nhau ra, người đến là Chu Nguyệt Nhi.
Ninh Nhi đi đến cửa phòng mở cửa, Chu Nguyệt Nhi đứng ở ngoài cửa cùng với một tỳ nữ có khuôn mặt trái xoan da dẻ hơi đen.
- Trưởng thiếu phu nhân, Thất thiếu chủ có hơi say, vừa mới nằm xuống nghỉ. Ninh Nhi cung kính lặp lại.
- Ninh Nhi, phu nhân và ta đi bái kiến đường tổ mẫu của ta, thuận tiện đi gặp Nhạn Nhi đường muội một chút, phu nhân cũng cho ngươi đi xem một chút, Thất đệ giao cho Đông Thanh chăm sóc được rồi. Ninh Nhi rõ ràng, gật đầu đồng ý rồi cùng Chu Nguyệt Nhi rời đi, tỳ nữ Đông Thanh tiến vào phòng trong.
Nhìn Ninh Nhi đã đi tâm tình Lục Thất đột nhiên mất mát, với lại cũng có chút sầu lo, hắn biết mẫu thân là đi lo chuyện hôn nhân của mình, đối với việc mẫu thân thay hắn quản chuyện hôn nhân trong lòng hắn cũng không đồng ý, nhưng không đồng ý cũng không có biện pháp, hôn sự của con cái đa số đều do phụ mẫu làm chủ, mẫu thân là vị nữ nhân quan lại truyền thống, trong tư tưởng truyền thống quy củ tông pháp là tuyệt đối không cho phép được làm trái, Lục Thất bản tính hiếu nghĩa, không muốn thẳng thừng nghịch lại cách làm của mẫu thân, hắn lo ngại nữ nhân mẫu thân chọn trúng không hợp ý mình, đây dù sao cũng là chung thân đại sự của hắn.
Trầm mặc nằm hồi lâu hắn mới phiền muộn duỗi thân. - Lục công tử, ngài muốn uống nước không ạ? Giọng nữ nhân nhẹ nhàng vang lên bên tai Lục Thất, Lục Thất quay đầu nhìn lại tỳ nữ này, hắn cũng quên bẵng đi tỳ nữ Đông Thanh trong phòng.
- Không, ta không khát, cảm ơn ngươi. Lục Thất ôn tồn nói.
- Lục công tử không nên khách khí, có việc gì cứ việc phân phó nô tì. Đông Thanh nhỏ nhẹ nói.
Lục Thất nhìn ngắm Đông Thanh một chút, thấy Đông Thanh chừng mười bốn mười lăm tuổi, tuy rằng màu da hơi đen, nhưng gương mặt và ngũ quan đoan chính, tuổi tuy nhỏ nhưng lại tạo cho người ta một loại mỹ cảm xinh đẹp ổn trọng, hắn mỉm cười nói: - Ngươi tên là Đông Thanh, ta ở bên ngoài chưa từng gặp ngươi.
Đông Thanh gật đầu nói: - Đúng vậy, nô tỳ làm việc dưới bếp mà.
Lục Thất gật gật đầu, trầm tư một chút lại mỉm cười nói: - Đông Thanh, ngươi gặp ŧıểυ thư Chu Nhạn Nhi bao giờ chưa?
Đông Thanh cười ngọt ngào nói: - Lục công tử muốn biết chuyện của ŧıểυ thư Nhạn Nhi đúng không.
Mặt Lục Thất nóng lên, ngồi dậy từ trong ngực lấy ra mười văn tiền, đưa tới trước mặt Đông Thanh ôn hòa nói: - Ngươi thực thông minh, cái này ngươi cầm đi, chúng ta trò chuyện.
Đông Thanh nhìn thoáng qua đồng tiền, lắc đầu nói: - Tiền này nô tì không thể lấy, công tử có lời gì cứ việc hỏi là được.
Lục Thất nghe xong ngẩn ra, lần đầu gặp được nô tì không tham tiền, trong nội tâm đối với Đông Thanh này sinh ra chút thiện cảm kính ý, cất tiền trong tay đi, cười nói: - Đông Thanh, ngươi ở Chu gia đã được bao lâu rồi?
Đông Thanh đáp khẽ: - Được hơn một năm rồi.
Lục Thất ôn hòa nói: - Là vì nhà nghèo nên mới bán mình vào Chu gia hay sao?
Đông Thanh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: - Đúng vậy, nhà nô tì nợ Chu lão gia năm năm địa tô, thật sự là trả không được, trong nhà lại không có cái để ăn, bèn cầu Chu lão gia chứa chấp nô tì.
Lục Thất nghe xong trong lòng chua xót buồn rầu, hắn nhớ tới ŧıểυ muội, ŧıểυ muội cũng là vì trong nhà nghèo khó mới phải bán mình, vào Tiêu phủ làm tỳ nữ, nhưng mình đi chuộc không ngờ lại không chịu về nhà, ŧıểυ muội thật sự không muốn về nhà sao?
- Đông Thanh, ngươi tình nguyện ở Chu gia làm nô tì, hay là vẫn mong muốn được trở về nhà. Lục Thất vô cớ muốn tìm cách chứng thực.
- Nô tì tình nguyện làm nô tì cho Chu gia, Chu lão gia và phu nhân đối với nô tì vô cùng tốt, ở nhà nô tì không có áo mặc, mỗi ngày chỉ có thể uống một chén cháo nhỏ, tại Chu gia nô tì mỗi ngày đều được ăn no. Đông Thanh đáp khẽ.
Lục Thất nghe xong thẫn thờ sững sờ, thói đời rối loạn người nghèo thà rằng làm nô cho nhà giàu, cũng không nguyện làm bình dân tự do là thế nào đây, ngơ ngẩn chỉ chốc lát hắn ôn tồn nói: - Đông Thanh, ta có một ŧıểυ muội trong lúc nhà khốn quẫn, cũng giống ngươi bán mình vào một hộ đại quan, làm thiếp thân tỳ nữ của ŧıểυ thư nhà đại quan, ta sau khi trở về liền đem tiền đi chuộc, nhưng ŧıểυ muội của ta không chịu về nhà, nói ŧıểυ thư kia đối với nàng tốt lắm, về sau tình nguyện làm tỳ nữ hồi môn của ŧıểυ thư, theo ngươi ŧıểυ muội của ta thật sự không muốn về nhà thật sao?
Đông Thanh sửng sốt, nhỏ nhẹ nói: - Điều này nô tì cũng không dám nói lung tung, nô tì nghĩ muội muội công tử nhất định là một người con gái xinh đẹp, làm thiếp thân tỳ nữ của ŧıểυ thư nhà đại quan đa số đều rất có phúc đấy, ŧıểυ thư quan gia sau khi xuất giá, tỳ nữ bồi giá đến nhà chồng đều làm tỳ nữ thượng phòng, nếu như hầu hạ nam chủ cũng sẽ được trở thành thiếp thất có danh phận, bởi vì cùng theo ŧıểυ thư đến, làm thiếp địa vị cũng cao hơn người một bậc, muội muội của công tử có lẽ là bởi nguyên nhân này mới không muốn chuộc thân về nhà đấy.
Lục Thất ồ một tiếng như có điều suy nghĩ, nội tâm cho rằng ŧıểυ Nghiên muội muội còn nhỏ, không chịu về nhà tám phần là do Trình di nương ảnh hưởng, nếu trong nhà không lo ăn mặc, ai lại tình nguyện đi làm nô tì cho người tùy ý sai sử.
Hắn trầm tư một lát ngẩng đầu ôn hòa nói: - Đông Thanh, cảm ơn ngươi.
Đông Thanh nhẹ giọng nói: - Công tử xin đừng cám ơn nô tì, nô tì không dám nhận đâu.
Lục Thất hiền hòa cười cười, Đông Thanh nhìn Lục Thất trên mặt hiện lên do dự, tựa hồ có chuyện muốn nói, Lục Thất nhìn thấy cười nói: - Đông Thanh, ngươi có chuyện muốn nói phải không?
Đông Thanh biến sắc có chút lo sợ không yên, cúi đầu nhỏ giọng nói: - Lục công tử, nô tì muốn hỏi một câu, trong nhà ngài có cần nô tì không?
Lục Thất ngẩn ra, cười nói: - Ngươi muốn đến nhà ta ư?
Đông Thanh nhẹ nhàng nói: - Vâng ạ, Chu lão gia và phu nhân là đại thiện nhân, đối với tá điền rất khoan dung, đối với nhà của nô tì cũng hết sức tốt, nhưng Chu gia cũng có chút khó khăn, nuôi mười nô bộc, đại bộ phận đều là vì lão gia phu nhân thiện tâm thu nhận và giúp đỡ đấy, quá nhiều người rồi, nếu nhà công tử thiếu nô tì, nô tì khẩn cầu công tử mua nô tì, nô tì tình nguyện đến nhà công tử hầu hạ Nguyệt Nhi ŧıểυ thư.
Lục Thất nghe xong cảm thấy cảm động, đúng là một cô bé thiện lương tri ân báo đáp, hắn mỉm cười nói: - Mua ngươi đến nhà của ta cũng được, chẳng qua ngươi chỉ nguyện hầu hạ chị dâu ta hay sao?
Đông Thanh sửng sốt, vội hỏi: - Không phải, nô tì hầu hạ Lục phu nhân cũng được mà.
Lục Thất cười nói: - Không muốn hầu hạ ta sao?
Đông Thanh sửng sốt, gương mặt trái xoan thô đen lập tức ửng đỏ rồi, xấu hổ cúi đầu hoảng hốt nhỏ giọng nói: - Nô tì xấu xí, không có tư cách hầu hạ công tử.
Lục Thất sửng sốt, hiểu được Đông Thanh hiểu sai, thầm nghĩ cô bé này tuổi không lớn nhưng lại biết chuyện nam nữ, hắn không muốn thương tổn tự ái của Đông Thanh, ôn hòa nói: - Ngươi lớn lên sẽ rất xinh đẹp, không hề xấu đâu.
Đông Thanh mất tự nhiên xoắn hai tay trước người, một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: - Nô tì tình nguyện hầu hạ công tử.
Lục Thất cười, nghiêm mặt nói: - Đông Thanh, ta mua ngươi, Chu gia sẽ thu bạc của ta, nương ta hoặc tẩu tử ta mua ngươi, Chu gia khả năng sẽ chỉ tặng ngươi thôi, hẳn là không chịu thu bạc đâu, Chu gia hiện tại cũng không dư dả, nhà ta mua ngươi nhất định phải trả bạc cho Chu gia, chờ ngươi đến nhà của ta rồi, khi đó ngươi lại đi hầu hạ tẩu tử của ta, những lời này ngươi hiểu không?
Đông Thanh nghe xong bừng tỉnh, xấu hổ hoảng sợ lập tức giảm đi, vội quỳ xuống nhỏ giọng nói: - Nô tì đã hiểu, tạ công tử thành toàn cho nô tì, công tử cũng là người tốt thiện tâm.
Lục Thất nghe xong trong lòng cười khổ, hai chữ người tốt dùng để nói hắn thật sự là khiến hắn hổ thẹn không dám nhận rồi, năm năm sống trong quân hắn có chuyện xấu gì chưa làm qua, trái tim chất phác của thiếu niên năm đó sớm đã chết lặng, chỉ là ở nhà thì giả trang làm người tốt thôi.
- Đứng lên đi, về sau gặp ta không cần quỳ. Lục Thất ôn tồn nói, hắn đối với Đông Thanh có một chút cảm giác thân tình ấm áp, có lẽ vì muội muội không về làm cho hắn đau lòng.
Đông Thanh đứng dậy nhẹ nhàng nói: - Công tử, ngài có phải muốn biết chuyện của Nhạn Nhi ŧıểυ thư hay không.
Tận trong lòng Lục Thất thật sự thích cô gái nhanh nhẹn này, cười nói: - Đúng là muốn biết, tẩu tử ta muốn thay ta cầu hôn, ngươi có thể chân thực nói một chút về chuyện của Nhạn Nhi ŧıểυ thư không?
Đông Thanh hơi chần chờ, nhỏ giọng nói: - Nô tì nói thật công tử có thể không nổi giận được không?
Lục Thất sửng sốt, cười nói: - Ngươi nói thật thì ta tức giận cái gì, nói đi.
Đông Thanh nhẹ nhàng nói: - Công tử, theo nô tì thấy, Nhạn Nhi ŧıểυ thư mỹ lệ tựa tiên nữ, hơn nữa còn thiện thi văn, đánh đàn rất dễ nghe. Nô tì nghe nói Nhạn Nhi ŧıểυ thư không thích người luyện võ, tương đối thưởng thức văn nhân nhã sĩ, nô tì biết công tử là người luyện võ, mối hôn nhân này đề ra chỉ sợ cũng sẽ không thành.
Lục Thất “ồ” một tiếng, hắn trước khi nhập ngũ cũng là văn võ song tu, chẳng qua hắn có khuynh hướng tạp học, đối với văn học cùng thi văn trình độ xa không theo kịp huynh trưởng, hắn cũng thích nhạc luật, hơn nữa thích thổi tiêu, tuy nhiên đã ba năm rồi chưa từng động đến. Nghe Đông Thanh nói xong hắn có chút mất mát, nhưng cũng an tâm, việc hôn nhân không thành cũng tốt, ngày sau có khi lại có cơ hội tìm kiếm người bạn đời trung ý.