- Cho ngươi một lời khuyên. Sau này ở dưới trướng Chu tướng quân, nhất định phải thuận theo y, chớ nên có nửa phần trái nghịch, nếu không ngươi khó thoát tai họa.
- Cái gì? Chu tướng quân?
Lục Thất sửng sốt thất thanh hô.
- Chu Chính Phong tướng quân có khả năng sẽ trở thành Quân soái đại quân tiêu diệt phỉ, mà Phủ quân của Ung Vương phủ sẽ thuộc quyền Chu tướng quân quản chế.
- Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, ngươi chớ có nói loạn ra bên ngoài chọc vào họa đấy.
Lục Thất chắp tay thi lễ nói:
- Đại nhân yên tâm, hạ quan tuyệt sẽ không nói loạn ra bên ngoài. Ân tình đại nhân chỉ giáo, hạ quan xin ghi nhớ.
Hoắc đại nhân gật gật đầu, hữu ý vô ý ho một tiếng, tiếp đó từ bên ngoài có người đi đến, cũng chính là tiểu đồng kia, tay nâng khay gỗ, trên khay gỗ có một cái phương bao bằng vải bố xanh, công văn bị đè ở bên dưới phương bao.
Kế tiếp là công sự, Hoắc đại nhân ghi danh Lục Thất vào công văn Binh án, lệnh cho Lục Thất ký tên nhấn dấu tay, sau đó mới giao binh ấn Lữ Soái cho Lục Thất.
Lục Thất mở ra phương bao nghiệm ấn, thấy binh ấn Lữ Soái là một khối ấn bằng đồng, trên bề mặt ấn chỉ là đúc thú văn, dưới đáy ấn là chữ chìm: ‘Ung Vương Lang Nha Quân Phủ’. Lục Thất nói lời tạ ơn, sau đó do một tiểu đồng thay chủ tiễn khách.
Ra khỏi nha môn Bộ binh, lại mướn xe đi về, trong xe hắn thở dài một hơi. Một lát sau lại cầm quân ấn trong tay mân mê ngắm nghía, tâm tư đang hồi tưởng về lời khuyên của Hoắc đại nhân.
Hiện tại Đường hoàng dùng Ung Vương Phủ quân đi tiêu diệt phỉ, đó rõ ràng là nói Đường Hoàng vốn không muốn Ung Vương có được trọng binh. Binh lính nghe theo quan tướng chuyển giao, một khi Ung Vương Phủ quân quy về dưới trướng Chu tướng quân thống lĩnh, sau một trận tiêu diệt phỉ, nhiều ít sẽ trở thành cựu thuộc cấp của Chu tướng quân, lúc đó sẽ làm suy yếu rất lớn sự khống chế của Ung Vương điện hạ đối với Phủ quân. Hơn nữa Ung Vương không có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan tướng Phủ quân, nói cách khác Ung Vương chỉ là người nắm quyền Phủ quân trên danh nghĩa mà thôi.
Lục Thất lắc đầu, thầm nghĩ con người Đường hoàng có chút bộ dáng son phấn kia, không ngờ vẫn rất có thủ đoạn thống trị. Chẳng qua hắn chỉ là võ quan hạ tầng, cách trung tâm quyền lực trên triều đình rất xa, hiện tại cái hắn nên quan tâm hẳn là lợi ích trước mắt. Tiêu diệt phỉ! Đối với hắn mà nói đúng là một cơ hội, là cơ hội lung lạc quân tâm, cũng là cơ hội phát tài.
Lục Thất với tâm tình có chút sung sướng về đến tú trang, công việc thuận lợi đương nhiên vui sướng. Nhưng chờ hắn tới tú trang rồi, niềm sung sướng của hắn lập tức biến đổi thành kinh nghi, thì ra là người áo xanh lần trước lại tới nữa, đang ngồi ở trong viện thưởng thức trà.
- Lục đại nhân đã trở về, vậy chúng ta đi thôi.
Người áo xanh nhỏ giọng nói, nói xong đứng dậy đi ra ngoài, xem ra rất gấp, Lục Thất đành phải đi theo phía sau.
Ra tú trang, cách đó trăm thước ở bên đường có đỗ một chiếc xe. Trên đường đi tới xe, Lục Thất thử dò hỏi, thu được cũng là bốn chữ đừng nói gì cả. Lên xe lại thấy một người áo xanh xa lạ. Lục Thất vừa thấy cũng chỉ đành giữ im lặng là vàng, trong bụng đoán chừng có thể lại là Đường hoàng triệu kiến hay không.
Đi một chốc thì xuống xe, Lục Thất thoáng nhìn thì thấy nơi mình được đưa tới là một sân nhà, xem phẩm chất phòng ốc hẳn là nhà phú quý rồi. Người áo xanh xuống xe vẫy tay ra hiệu với hắn, sau đó lập tức đi về phía chính phòng, Lục Thất im lặng đi theo, một đường đi theo qua cửa.
Sau cửa là một khách phòng lịch sự tao nhã, ngay chính diện ngồi một người khiến cho Lục Thất phải ngẩn ra. Người nọ là một người trung niên trắng trẻo mập mạp, không ngờ chính là người hầu hạ bên cạnh Đường Hoàng, hơn nữa trong phòng chỉ có một người này.
- Đại nhân, hạ quan ở trong Hưng Hóa quân là võ quan mới nhậm chức, đảm nhiệm không tới một tháng liền quay về gia hương. Quan tướng trong quân căn bản không quen biết, có điều có nghe qua tiếng tăm của một số cường giả ở mỗi quân doanh.
- Ngươi hẳn cũng là cường giả, nếu không sẽ không giành được quan giai Trí Quả Giáo Úy.
Hạ đại nhân thản nhiên nói.
- Đại nhân, hạ quan ở trong quân chỉ là một thám mã binh, vừa may đâm chết soái địch lập được công lớn, mới lấy được quan giai Trí Quả Giáo Úy. Tuy rằng hạ quan có thể đạt được quan giai thất phẩm, thế nhưng Hồ đại nhân lại muốn hạ quan làm hộ vệ và truyền lệnh binh. Cho nên hạ quan ở trong quân rốt cục vẫn không có tiếng tăm gì.
Lục Thất chua xót giải thích.
Hạ đại nhân trầm mặc, một lát sau mới hỏi:
- Đại nhân, cường giả trong quân rất nhiều, có thượng quan Quả Nghị Đô Úy đã thành danh, còn có mấy người có nghe qua tiếng, nhưng không nhớ được danh tự, dù sao hạ quan ở trong quân, cũng chỉ là một thám mã binh.
Hạ đại nhân gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Việc ta hôm nay gặp ngươi, ngươi có thể quên đi chứ?
- Đại nhân yên tâm, hạ quan có thể đã quên mất rồi.
Lục Thất cung kính đáp.
- Tốt lắm, ngươi đi đi.
Hạ đại nhân lạnh nhạt nói.
- Hạ quan cáo lui.
Lục Thất cung kính thi lễ, thân lui về sau ba bước, mới xoay người đi ra ngoài, ngồi vào xe đỗ ở bên ngoài rời đi.
Trong xe, Lục Thất mở ra công văn giả vờ nhìn, trong lòng lại đang kinh ngạc suy tư. Hắn không phải là hạng vũ phu chỉ biết chém giết, thăm dò của vị Hạ đại nhân kia đã tiết lộ cho hắn biết một đại sự. Đó chính là Hưng Hóa quân hẳn sẽ có thay đổi, rất có thể là Đường hoàng muốn khai đao với Hưng Hóa quân.
Đương nhiên cái gọi là khai đao cũng không phải là giết chóc. Tiết Độ Sứ Hưng Hóa quân Vương đại nhân là lão tướng quân có uy vọng cực lớn, Đường hoàng không có khả năng ra tay giết lão. Nhưng sự tình mạo nhận công trạng trong Hưng Hóa quân đã bị Đường Hoàng biết rõ rồi, Đường Hoàng sao có thể không phẫn nộ, thậm chí là sinh ra nghi kỵ.