- Nếu nàng đã nguyện ý đi huyện Thạch Đại thành thân, vậy ta cũng nguyện ý.
Lý Tuyết Tâm bình tĩnh gật đầu, trên gò má lúm xinh đẹp không hề có chút nét mặt ngượng ngùng, giống như chỉ là cùng hắn đi làm việc không liên quan gì tới mình. Mà nội tâm của Lục Thất cảm giác nặng nề, bởi vì sau này hắn cùng với Lâm Tiểu Điệp chung sống sẽ ngấm ngầm tồn tại ưu phiền.
- Công tử, thiếp thân từ nhỏ đã tu tập một loại dưỡng sinh thuật của Đạo môn, tương tự với chân nguyên khí công mà võ giả tu luyện. Công tử là võ tướng, không biết có vũ kỹ nào thích hợp cho thiếp thân tu tập hay không.
Lục Thất khẽ hít vào một hơi trầm tư, nghĩ có nên cùng Lý Tuyết Tâm hợp tu Quy Xà Đan Thư hay không. Theo lý Lý Tuyết Tâm mang tâm tư tập võ để tự vệ, còn hắn thì muốn gia tăng tu luyện trở nên mạnh mẽ, đây tựa hồ là việc tốt đôi bên cùng có lợi.
Tuy nhiên ngẫm kỹ lại phiền phức cũng rất lớn. Đầu tiên là Lý Tuyết Tâm không có tình ý với hắn, tiếp theo trong lòng Lý Tuyết Tâm tồn tại gia cừu. Một khi có được dị năng thân thủ trở nên linh hoạt, rất có thể sẽ vì thù hận đi ám sát Đường Hoàng, vậy đối với Lục Thất mà nói chính là tai họa rồi.
Suy nghĩ chỉ chốc lát, Lục Thất từ bỏ ý niệm cùng Lý Tuyết Tâm hợp tu trong đầu. Chẳng qua hắn không muốn Lý Tuyết Tâm vì oán giận hắn khiến cho quan hệ giữa hắn và nàng sinh ra rạn nứt, cho nên đổi thành truyền thụ công pháp trúc thư trấn an tâm của mỹ nhân. Dù sao chuyện hợp tu ‘Quy Xà Đan Thư’ có thể có được dị năng, ngày sau có khả năng không lừa được Lý Tuyết Tâm. Vì thế sau khi Lục Thất cân nhắc, đã quyết định truyền thụ công pháp trúc thư cho Lý Tuyết Tâm.
Nếu như Lý Tuyết Tâm tu tập công pháp trúc thư, sau này hỏi Lục Thất vì sao không cho nàng tu luyện ‘Quy Xà Đan Thư’. Lục Thất có thể mượn cớ tu luyện Quy Xà Đan Thư có khả năng tồn tại hậu hoạn để chống đỡ. Về phần truyền thụ công pháp trúc thư cho Lý Tuyết Tâm có vi phạm quy định hay không, Lục Thất cho rằng Lý Tuyết Tâm không phải là người ngoài, truyền thụ cũng không tính là vi phạm quy định.
- Tuyết Tâm, tư chất của nàng tốt lắm, chỉ có điều tuổi lớn rồi không thích hợp tập võ. Ta có một loại Tiên Thiên công pháp của Đạo gia rất thích hợp cho nàng tu luyện, chẳng qua Tiên Thiên công pháp cần thời gian mười mấy năm mới có được chút ít thành tựu, nếu nàng muốn tu tập ta có thể truyền cho nàng.
Hắn tư tâm cho rằng truyền thụ công pháp trúc thư cho Lý Tuyết Tâm, sẽ có thể chiếm được thiện cảm của mỹ nhân, có thể tránh cho Lý Tuyết Tâm sau khi có được bản lĩnh sẽ bay xa rời khỏi hắn hoặc đi báo thù. Chờ khi công pháp trúc thư của Lý Tuyết Tâm có chỗ thành tựu, sự tình thế gian khẳng định đã là vật đổi người không còn rồi.
- Công pháp công tử truyền thụ cho nhất định là có trọng dụng, thiếp thân nguyện ý tu tập.
Lục Thất nghe xong trong lòng sung sướng, lập tức truyền thụ công pháp trúc thư cho Lý Tuyết Tâm. Truyền thụ xong rồi, hắn chân thật nói ra lai lịch của công pháp trúc thư, căn dặn Lý Tuyết Tâm không thể truyền ra ngoài cho người khác. Sau khi Lý Tuyết Tâm biết được lai lịch của công pháp trúc thư, trong đôi mắt đẹp thậm chí có sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng nàng không nói gì, chỉ là dịu dàng tỏ lòng cảm kích đối với Lục Thất.
Rời khỏi chỗ ở của Lý Tuyết Tâm, trong lòng Lục Thất sung sướng, mơ hồ có chút khoái cảm chiếm được tâm của mỹ nhân. Tâm tình hắn không tệ lại đi tới sân trong gặp Ngọc Trúc.
Dưới một chuỗi đèn lồng, vị đại tỷ Ngọc Trúc này đang ở trong sân thêu dệt. Từ sau khi được chuộc thân, nàng dường như thích ứng với cuộc sống của môt người phụ nữ bình thường. Sự xuất hiện của Lục Thất cắt đứt công tác thêu dệt của chúng nữ, mọi người đều đứng lên nhu hòa nhìn Lục Thất, Tư Trúc bỗng mềm mại hô lên một tiếng đại ca.
Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại, rồi lên tiếng bảo năm nàng ngồi xuống, bản thân hắn thì ngồi vào chỗ bên cạnh Ngọc Trúc. Quan tâm hỏi thăm vài câu, chủ động khuyên nhủ ban đêm chớ nên vất vả cực nhọc, yêu cầu chúng nữ thêu dệt nửa ngày là được, nửa ngày còn lại có thể dùng để viết chữ đọc sách, cũng có thể ra ngoài dạo phố mua sắm. Hơn nữa kể từ hôm nay ngoại trừ được nhận tiền công, hàng tháng mỗi người có thể tới chỗ Tiểu Mai lãnh sáu lượng tiền bồi dưỡng, hắn nói đây là gia quy của Lục thị.
Ngọc Trúc đại biểu bốn nàng kia tạ ơn. Kỳ thực món tiền bồi dưỡng theo lời Lục Thất cũng chẳng có gì khiến nàng vui sướng. Chẳng qua nhiều ngày qua đi, trái tim của nàng dần dần an định. Lục Thất thực sự không có hành động tư tài, bình thường còn rất quan tâm nàng. Mà vị phu nhân nàng vẫn luôn lo lắng, cũng như Lục Thất đối với nàng hiền hòa, chưa bao giờ sai khiến nàng đi hầu hạ, đối với toàn bộ tú trang và tư tài của nàng cũng không hỏi không để ý tới.
Sáng sớm ngày kế, Lục Thất ở trong sân luyện võ. Đêm qua được ba nàng mỹ nhân ôn hương mềm mại hầu hạ, cũng không khiến hắn sinh ra tâm bại hoại. Hắn biết rõ căn cơ lập thân của chính mình là gì.
- Tiểu công tử, ở trong thành ta thật sự không thể cướp bóc. Ta có thể vì công tử đi làm vụ này, nhưng người khác sẽ không nghe lời ta, một mình ta thì không làm được rồi.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Quý Ngũ thúc, ta quen biết Thần bộ Ngô lão gia, phân lượng của Ngô lão gia ở nơi này có đủ hay không?
Quý Ngũ thúc cả kinh dò xét Lục Thất, một lát sau mới ôn hòa nói:
- Phân lượng của Ngô lão gia thì đủ, nhưng nếu tiểu công tử chỉ quen biết thôi, sau này cũng khó xác định ông ta sẽ chịu ra tay hỗ trợ. Huống chi Ngô lão gia kiêng kị nhất là trong thành phát sinh cướp bóc.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Ngũ thúc có thể coi như ta chưa từng tới.
Quý Ngũ thúc nhíu mày, ôn hòa nói:
- Tiểu công tử, có thể giải quyết ở ngoài thành hay không.
- Không thể, ở ngoài thành ta là hộ vệ, xảy ra chuyện ta không cách nào giải thích cho chu toàn.
Lục Thất ôn tồn trả lời.
Quý Ngũ thúc trầm mặc, một lát sau thở dài: