- Không phải ngươi đã cầu qua Trưởng sử của Ung Vương phủ sao?
- Bệ hạ, thần quả thật có cầu qua La trưởng sử, chẳng qua quan viên trên thiên hạ Đại Đường đều là thần tử của Đường quốc. Tuy rằng chức Huyện Úy hộ quân của thần là do Thứ sử đại nhân bổ nhiệm, nhưng thần biết mình là thần tử của Đường quốc. Thần cầu La trưởng sử, La trưởng sử lại phải đi cầu Mã đại nhân ở Trì Châu, thần cho rằng, không bằng cầu bệ hạ cho yên tâm.
Lục Thất cung kính đáp lại.
Đường Hoàng trầm mặc một hồi, ôn hòa nói:
- Huyện Úy hộ quân chỉ là chức quan theo nhiệm kỳ thuộc huyện lị, Trẫm không thể chuẩn cho ngươi đảm nhiệm lâu dài. Tuy nhiên ngươi có thể gặp được Trẫm coi như là duyên, Trẫm sẽ lệnh cho Lại bộ hạ một đạo công văn đến huyện Thạch Đại.
- Thần tạ ơn bệ hạ ban ân.
Lục Thất cung kính khấu tạ, sau khi đứng dậy lại hành lễ nói:
- Bệ hạ, thần cáo lui.
Lui về sau hai bước, mới xoay người đi ra bên ngoài, đi thẳng một đường ra khỏi Thiên các, ở ngoài cửa chắp tay thi lễ với nhóm nam tử áo gấm, dưới sự đáp lại lãnh đạm, cất bước đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới trước cửa thông đến hậu viện, chợt gặp một người trung niên trắng trẻo mập mạp, lại thấy người trung niên lạnh nhạt nói:
- Lục đại nhân.
Lục Thất cả kinh dừng lại nhìn kỹ, hắn không biết người này, lại nghe người trung niên lạnh nhạt nói:
- Đại Ban, từ lúc Trẫm đăng cơ tới nay luôn lấy kế sách nhân hòa trị quốc, luôn đối tốt với quan thần, thế nhưng vẫn có người một lòng muốn ủng binh tự trọng (nắm giữ binh quyền trong tay gây sức ép với vua). Ngươi thử nhìn xem, Vũ Văn thế gia bừa bãi đến mức độ nào, không ngờ dám dùng thủ đoạn để mạo nhận quân công, mưu cầu binh quyền Tín Châu.
Người trung niên đứng hầu gật đầu im lặng, lại nghe Đường Hoàng thở dài:
- Vương Văn Hòa quá làm cho Trẫm ghê lòng.
- Bệ hạ, Vương đại nhân hẳn là người trung tâm, có lẽ việc mạo nhận quân công là do quan tướng khác gây nên chăng.
Người trung niên đứng hầu khuyên giải.
- Y là Tiết Độ Sứ của Hưng Hóa quân, y có thể không biết hay sao? Người thường mạo nhận công trạng y có thể không biết, nhưng là người của Vũ Văn thế gia, y có thể không biết à? Y cho rằng ở tại Hưng Hóa xa xôi, Trẫm sẽ không biết được chuyện gì xảy ra chắc.
Người trung niên đứng hầu im lặng, qua vài giây mới ôn hòa nói:
- Bệ hạ, công huân của Vương đại nhân cao ngất, nếu giáng tội xuống, chỉ sợ sẽ chấn động triều dã, cũng sẽ khiến cho trong quân náo động.
- Trẫm biết, Trẫm không thích hợp động đến y, Trẫm chỉ sợ y cùng với Vũ Văn thế gia cấu kết. Ngũ đại thế gia Đại Đường thông qua quan hệ hôn nhân kết bè kết đảng với nhau. Hai nhà Chu Tiêu là do tiên đế bồi dưỡng, Vũ Văn, Trương thị, Vinh thị, ba nhà lúc khởi đầu là thế gia Giang Nam, đến nay đã nằm trong ngũ đại thế gia, trực tiếp hoặc gián tiếp chiếm cứ một nửa ruộng đất của Đại Đường, có đông đảo nhân lực phụ thuộc, một khi bọn họ có hành động tạo phản sẽ rất đáng sợ.
Đường Hoàng buồn khổ nói.
- Mười năm qua bệ hạ đã làm rất tốt rồi, so với thời của tiên đế, làn gió thượng võ càng thêm suy yếu, nếu thế gia muốn tạo phản, người hưởng ứng sẽ không quá nhiều đâu.
Người trung niên đứng hầu ôn tồn khuyên giải.