Sau hoàng hôn, Lục Thất trực tiếp đi hậu hoa viên tiêu cục, một mình ở bên ao sen chờ sư tỷ, ánh mắt lặng yên nhìn lá sen xanh mướt trong áo, hơn mười đóa sen nở rộ rạng rỡ, đóa hoa phấn hồng tươi tắn, giống như hai gò má của thiếu nữ đang e ấp ngượng ngùng, bất giác trong lòng Lục Thất hiện lên một bóng dáng xinh đẹp e thẹn.
Đắm chìm trong hồi ức rất lâu, hắn lại lắc lắc xua đi hình bóng đó, hắn biết rằng dù có các thê thiếp khuynh thành tuyệt tư, thì đời này kiếp này của hắn cũng không quên được Bạch Linh Nhi, mối tình đầu cay đắng lưu luyến bao năm đã để lại dấu vết rất sâu trong lòng hắn.
- U buồn như vây, đang nghĩ gì thế?
Bên phải hắn chợt có tiếng hỏi khẽ của một cô gái.
Lục Thất giật mình, lập tức quay lại bên phải, nhìn thấy sư tỷ mặc trang phục trắng che mặt, tuy rằng hắn rất tôn kính sư tỷ, nhưng bản thân có dị năng nhìn thấu, cộng thêm lòng hiếu kỳ tràn ngập, hắn vẫn lén nhìn dung nhan thực của sư tỷ, sau lớp khăn che mặt kia là một gương mặt đen vàng có nhiều tàn nhang, hắn đoán có lẽ bởi vậy mà sư tỷ mới che mặt.
- Ta nghĩ về cuộc đời của mình.
Lục Thất ôn tồn đáp, hắn không muốn lừa gạt sư tỷ, nhưng vẫn không muốn thổ lộ bí ẩn sâu nhất trong lòng hắn, vì thế đáp qua loa.
- Đệ đang nghĩ cuộc đời, nghĩ cuộc đời sao lại u buồn như thế?
Sư tỷ khẽ hỏi.
- Bởi vì nay đệ đã sẵn sàng góp sức cho Ung Vương phủ Trưởng sử, đảm nhiệm chức sự Phủ Quân Lữ Soái, đệ nghĩ con đường của mình sau này nên đi thế nào.
Lục Thất ôn tồn đáp.
- Ta nhớ nguyện vọng của đệ là trở thành một viên tướng soái thống quân.
Sư tỷ khẽ nói.
Lục Thất gật gật đầu, ôn hòa nói:
- Đúng thế nhưng đệ lại cảm thấy nguyện vọng kia vẫn rất xa xôi.
- Đối với đệ mà nói đúng là rất xa xôi đấy, nhất là đệ đảm nhiệm chức sự Ung Vương phủ Trưởng sử, thì càng khó trở thành tướng soái thống quân một phương, ngày sau lại càng khó tranh giành thượng vị.
Sư tỷ nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đệ hiểu, chỉ là chức sự Ung Vương phủ Trưởng sử này hiện giờ rất quan trọng với đệ.
- Nếu đã quan trọng vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa.
Sư tỷ nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đệ cũng biết nghĩ nhiều cũng vô dụng, nhưng trong lòng vẫn hơi trống rỗng.
- Điều này cũng không có gì trống rỗng cả, cuộc đời của đệ không nên chỉ đặt ở hy vọng trở thành một tướng lĩnh nam chinh bắc chiến, ý nghĩa cuộc đời đệ hẳn là đặt ở việc chấn hưng Lục gia, nên khiến người của Lục gia đều sống hạnh phúc, đệ làm tướng lĩnh nam chinh bắc chiến chẳng qua chỉ là vì bán mạng cho quân chủ. Quân chủ đáng giá cho đệ bán mạng mới có thể cho đệ vinh quang phú quý, quân chủ không đáng để đệ bán mạng sẽ chỉ khiến đệ trả giá vô nghĩa, cuộc đời của mình hẳn nên tự mình nắm giữ, mà không phải giao cho kẻ khác.
Sư tỷ giải thích.
Lục Thất như thoáng chút suy nghĩ, lát sau mới gật đầu nói:
- Sư tỷ nói rất đúng, cuộc đời sau này của ta hẳn nên tự mình nắm chắc, lấy hạnh phúc gia tộc làm trọng điểm để phấn đấu tranh giành.
Sư tỷ gật đầu nói:
- Đệ nghĩ như vậy là rất tốt, làm người nên nắm chắc thời thế, nếu triều đình cho đệ cơ hội chinh chiến tứ phương, đệ muốn trốn cũng không trốn được, nếu như không có kỳ ngộ, đệ tạo thế đi cầu mãi cũng sẽ không hữu dụng, làm không tốt, phản ngược lại còn gây tai hoa cho bản thân.
Lục Thất gật đầu, ánh mắt tĩnh lặng, hắn đã quyết định sau này không cố gắng thượng vị nữa mà trọng điểm là củng cố thế lực ở huyện Thạch Đại, phát triển sản nghiệ Lục gia, có được của cải lớn ở huyện Thạch Đại và kinh thành, trước tiên làm một quan thương phú hào.
- Hôm nay có phải đệ đã làm rất nhiều chuyện hay không?
Sư tỷ khẽ hỏi.
Lục Thất vâng một tiếng, đem toàn bộ chính sự hôm nay nói cho sư tỷ biết. Sư tỷ nghe xong khẽ thở dài:
- Vị hôn thê của đệ là một cô gái đáng thương, đệ không cần bởi vì bệnh tình của cô ta mà nảy sinh lòng ghét bỏ.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Nếu đệ ghét bỏ thì sẽ không đưa nàng ấy về nhà rồi, ta nói chỉ cần nàng ấy thông tình đạt lý, mặc kệ nàng ấy trở thành như nào, đệ cũng sẽ cưới nàng ấy làm chính thê.
Sư tỷ nghe xong gật đầu, chuyển đề tài:
- Hôm nay ta truyền cho đệ Linh hồ bộ pháp.
Linh hồ bộ pháp lấy nhẹ nhàng linh hoạt để tăng cường ngụy biến, Lục Thất trong khi học luyện nhớ tới ma bào nhân quỷ dị kỳ năng kia, Linh hồ bộ pháp này rất ngụy biến, nhưng vẫn chưa bằng thân hình quỷ dị của ma bào nhân kia, hắn thỉnh giáo sư tỷ, thân pháp của ma bào nhân kia là gì?
Sư tỷ nói cho hắn biết đó có lẽ là Linh Xà huyền công, là một loại kỳ môn Tiên Thiên công. Linh xà huyền công và Linh Hồ bộ pháp là võ đa͙σ hoàn toàn khác biệt nhau, Linh Hồ bộ bất luận là người luyện võ đều có thể luyện được, Linh xà huyền công lại phải trải qua hai ba mươi năm mới luyện thành công, hai loại này có sự chênh lệch vô cùng to lớn.
Luyện cả một đêm, rốt cuộc Lục Thất cũng đã thành thục, lúc trời vừa tờ mờ sáng sư tỷ chuẩn bị đi, Lục Thất đột ngột hỏi:
- Sư tỷ, tỷ và Lâm tổng tiêu đầu có quan hệ thế nào ạ?
- Lâm tổng tiêu đầu là nghĩa phụ của ta.
Sư tỷ trả lời câu hỏi của Lục Thất xong xoay người đi.
Lục Thất vốn định hỏi chuyện con gái thứ xuất của Lâm tổng tiêu đầu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào, vì hắn biết nếu hỏi chuyện này, sư tỷ sẽ nảy sinh hiểu lầm, chuyện Lan Tú chính là vết xe đổ.
Khi hừng đông, Lục Thất tới Thiên Công tú trang, cửa chính của tú trang mở rộng, một chiếc xa song mã đứng trong viện, trên xe đầy bao vải, phu xe cũng là người quen, chính là người lúc trước Lục Thất mướn xe tới tú trang.
Các cô gái nɠɵạı trừ Lâm ŧıểυ Điệp đều ở bậc thềm tiền viện chờ hắn. Ngay cả Lý Tuyết Tâm ít ra khỏi phòng cũng đứng bên ŧıểυ Mai, vẻ mặt ai nấy cũng trầm trọng, phải biết rằng nhóm hàng thêu này vô cùng quan trọng liên quan đến sự tồn vong của họ, đối với các cô gái mà nói, tú trang là nơi an ổn vui vẻ nhất sau đại nạn.
Lục Thất mỉm cười gật đầu chào hỏi các cô gái, sau đó hắn đi tới hậu trạch, vừa vào cửa, thấy Lâm ŧıểυ Điệp nằm trên giường, bèn bước khẽ tới.
Mới đến bên giường, Lâm ŧıểυ Điệp đã giơ một tờ giấy lên, Lục Thất sửng sốt, trên giấy viết: “Vì sao đêm qua không trở về?”
Lục Thất ôn tồn nói:
- ŧıểυ Điệp, tối qua ta đi tiêu cục luyện võ.
Hắn vừa giải thích xong, Lâm ŧıểυ Điệp lại giơ một tờ giấy khác, trên đó viết: “Ngài có chính sự nên ta bỏ qua cho ngài, vốn sau khi hết việc nhất định phải về nhà, không được ngủ bên ngoài, ta biết hôm nay ngài đi đưa hàng, trên đường phải cẩn thận.”
Trong lòng Lục Thất ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm ŧıểυ Điệp. Lâm ŧıểυ Điệp vẫn lấy chăn che mặt, chỉ lộ đôi mắt thu thủy, hắn cầm bàn tay ngọc của nàng, Lâm ŧıểυ Điệp quay nghiêng đầu ngượng ngùng, tay ngọc hơi run run.
- ŧıểυ Điệp, ta luyện được một loại khí công, có khả năng chữa khỏi bệnh cho nàng, giờ ta nhìn xem thể chất của nàng có thể tu luyện được không nhé.
Lục Thất ôn tồn nói.
Không đợi ŧıểυ Điệp trả lời, hắn đã thi triển Thức cốt thuật. Sau một tiếng hừ yêu kiều, Lục Thất nhìn tay ngọc chăm chú, một lát sau hắn buông tay ngọc ra, tâm tay ngọc của Lâm ŧıểυ Điệp ngay cả căn cốt ŧıểυ thừa cũng không có, loại phàm cốt này cũng có thể tu luyện “Xà hình hóa nguyệt thuật”, nhưng tỷ lệ tử vong cực cao, dù may mắn trúc cơ, cũng sẽ không có thành tựu lớn.
- ŧıểυ Điệp, ta đi nhé.
Lục Thất nhanh chóng che giấu vẻ thất vọng ôn tồn nói, nghiêng người hôn lên mái tóc của Lâm ŧıểυ Điệp, mỉm cười rời khỏi phòng. Lâm ŧıểυ Điệp nhìn bóng dáng của Lục Thất mất hẳn, đôi mắt đẹp suy nghĩ thất thần.
Về tới tiền viện, Lục Thất gật đầu nhìn các cô gái, vẻ mặt thoải mái chào hỏi phu xe:
- Lão huynh quen đường không?
Phu xe cung kính nói:
- Công tử yên tâm, trước kia ŧıểυ nhân từng đưa hàng đi thị trấn Vĩnh Định, rất quen thuộc.
Lục Thất gật gật đầu, lúc này Uyển Ngọc đi tới đưa cho hắn cái túi, dịu dàng nói:
- Công tử, đây là Băng Nhi làm cho ngài đấy.
Lục Thất nhận lấy, mỉm cười nói:
- Các ơn các cô.
Uyển Ngọc đỏ mặt lui về.
Lục Thất ngẩng lên nhìn các cô gái, cười nói:
- Chờ ta trở lại, cùng nhau ăn bữa ngon.
Các cô gái không ai nói gì, đều dùng ánh mắt thân thiết nhìn hắn. Lục Thất nhìn ŧıểυ Mai, cười nói:
- Triệu lão gia kia nghiệm hàng rồi phải không?
ŧıểυ Mai gật đầu dịu dàng nói:
- Hôm qua đã nghiệm xong rồi.
Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Ta đi đây, các cô về phòng đi.
Nói xong khoát tay với các cô gái, nhảy lên ngồi ở càng xe, phu xe hét một tiếng, vung roi đánh xe rời khỏi Thiên Công tú trang, đi về hướng cửa nam thành.