Lý Tuyết Tâm chào Lục Thất theo đúng phép tắc, vẻ mặt và giọng nói của nàng rất lạnh lùng, lạnh đến mức khiến cho Lục Thất thấy nhói lạnh trong tim.
Trong lòng Lục Thất có chút thất vọng, nên hắn cũng lạnh lùng đáp lại:
- Mọi người hãy chọn chỗ và ngồi xuống đi!
Mỹ phụ mặt tròn dịu dàng nói với Tuyết Tâm:
- Tuyết Tâm, cô là tỷ tỷ, tỷ tỷ chọn trước đi!
Lý Tuyết Tâm nhìn nàng ta một cái và nói:
- Cửu Di nương, sau này ngươi hãy làm bạn với Tuyết Tâm nha.
Mỹ phụ mặt tròn liền gật gật đầu, rồi quay về phía Lục Thất và nói:
- Nô tì tên là ŧıểυ Mai, mong công tử hãy cho phép nô tỳ hầu hạ Tuyết Tâm chủ mẫu.
Với vẻ mặt lạnh lùng, Lục Thất miễn cường gật đầu một cái:
- ŧıểυ Mai, về sau ngươi hãy hầu hạ chu đáo cho Tuyết Tâm.
Mỹ phụ mặt tròn “dạ” một tiếng, rồi bước đến trước mặt Lý Tuyết Tâm. Còn Lý Tuyết Tâm thì lại quỳ xuống trước và nghiêm túc nói:
- Cửu Di Nương, mong người tha thứ cho Tuyết Tâm tội bất hiếu.
Trước câu nói này, mỹ phụ mặt tròn gật đầu, thể hiện được sự cảm thông của mình, rồi đưa hai tay ra đỡ Tuyết Tâm đứng dậy. Tuyết Tâm vừa đứng dậy xong thì đến lượt cô ấy quỳ xuống trước mặt nàng, cung kính nói:
- Thiếp tỳ ŧıểυ Mai xin dập đầu trước chủ mẫu, mời chủ mẫu chỉ bảo.
Lý Tuyết Tâm dìu ŧıểυ Mai đứng dậy và nói:
- ŧıểυ Mai, lần sau thì ngươi không cần phải dập đầu như thế này, hành lễ là đủ rồi.
ŧıểυ Mai cung kính đáp lại:
- Vâng!
Đến lượt Tư Trúc, thì Tư Trúc chọn thiếu phụ mặt tròn trẻ trung Băng Nhi, còn Tư Ngọc lại ngượng ngùng chọn thiếu phụ Uyển Ngọc. Sau khi tiến hành xong mấy nghi lễ đơn giản mà trịnh trọng này, đến người bàng quan như Lục Thất cũng cảm thấy có chút phiền toái. Quan niệm nghi lễ của nhà quan lớn Thị lang đúng là nghiêm khắc, trang trọng và quy tắc hơn những gia đình phú hộ bình thường, cho dù ở hoàn cảnh nào cũng phải tuân thủ cái gọi là tôn ti trật tự.
Nghi lễ nhận chủ-tớ kết thúc, Lý Tuyết Tâm quay sang nói với Lục Thất:
- Thiếp cảm thấy trong người không được khỏe, thiếp xin được cáo lui trước.
Lý Tuyết Tâm vừa rời khỏi thì ŧıểυ Mai tiến lại phía Lục Thất và nói:
- Công tử, trong ba vị chủ mẫu đây, nếu như ngài thích ai, thì hãy chọn một vị phù chính làm thê thất, như vậy cũng tiện cho việc quản lý, chăm lo gia đình.
Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Không được, các nàng ấy sau này còn phải xuất giá nữa chứ.
ŧıểυ Mai vẫn không chịu bỏ cuộc, nàng vẫn dịu dàng thuyết phục:
- Công tử, theo thiếp tỳ thấy, Tuyết Tâm ŧıểυ thư rất phù hợp làm thê thất của ngài.
Lục Thất vẫn không muốn tiết lộ việc nhà ở Thạch Đại nên hắn đành phải kiếm một lý do gì đó để thoái thác việc này, liền cười nhạt một cái và nói:
- ŧıểυ thư Tuyết tâm xinh đẹp tựa tiên nữ, ta không xứng với nàng ấy, hơn nữa, ngươi cũng nên hiểu rằng Tuyết Tâm tuyệt đối sẽ không thích kiểu người võ phu như ta.
ŧıểυ Mai ngẩn người ra, bất đắc dĩ nói:
- Vậy còn hai vị chủ mẫu Tư Trúc và Tư Ngọc, ngài cũng nên chọn lấy một người chứ.
Lục Thất lắc đầu cười nói:
- Hai tỷ muội Tư Trúc vẫn còn nhỏ, họ giống như hai người muội muội ruột của ta, đợi sau này, hai cô ấy trưởng thành, ta sẽ tìm cho hai cô ấy hai người trượng phu thật tốt.
ŧıểυ Mai không thể nói thêm được gì nữa, đành nói:
- Vậy trước tiên, ngài hãy quyết định, trong ba vị chủ mẫu xem ai là chủ, có thể quản lý gia đình.
Trong lòng Lục Thất đã có quyết định rồi, hắn thực sự không muốn nạp sáu cô gái này để tránh phiền phức, cũng không muốn mấy người thê thiếp ở Thạch Đại phải đau lòng nên mỉm cười một cách giảo hoạt và nói:
- Chuyện này rất đơn giản, ŧıểυ Mai tỷ về sau sẽ là tổng quản, tất cả mọi việc sẽ do tỷ làm chủ.
ŧıểυ Mai nghe xong liền ngây người ra, mãi mới lên tiếng:
- Nô tỳ là gia kỹ, làm sao có đủ tư cách là làm tổng quản.
Lục Thất mỉm cười giải thích:
- Ta là chủ nhân của Tú Trang, nói tỷ có đủ tư cách thì chắc chắn là tỷ có đủ tư cách, Tú Trang lớn như thế này thì tổng quản là nô tỳ thì là chuyện hết sức bình thường, cứ quyết định như thế đi!
ŧıểυ Mai khẽ thở dài, không còn lời gì để nói, trên khuôn mặt có lúm đồng tiền thoáng hiện lên nét u buồn. Lục Thất quay đầu về phía Băng Nhi nói:
- Được rồi, cho ta xem mấy người đang thêu cái gì nào?
Băng Nhi dịu dàng xoay người lại, ngượng ngùng đem tác phẩm đang thêu dở của mình đặt trên bàn. Trước mặt Lục Thất là bức thêu hình hoa mẫu đơn, vô cùng diễm lệ và phú quý, bật thốt lên:
- Tay nghề của mấy tỷ đều cao như vậy.
Uyển Ngọc vui mừng cười nói:
- Công tử, thiếp và mấy tỷ muội đây khi còn ở trong khuê phòng thì đã giỏi nữ công gia chánh rồi, sau đó lại được Nguyễn bà bà chỉ dạy thêm nên chuyện này là lẽ đương nhiên.
Băng Nhi dịu dàng nói:
- Nguyễn bà bà nói, mấy tỷ muội thiếp bây giờ đều là thợ thêu, tay nghề và trình độ đều cao hơn những nữ công bình thường kia. Bức mẫu đơn đua sắc này ít nhất cũng có thể bán được với giá 80 lượng bạc.
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu hắn, thì hắn liền cắn nhẹ vào đầu lưỡi của mình rồi tự trách: “ Lục Thất, ngươi đang nghĩ bậy bạ gì đó? Có xứng đáng với mấy người vợ ở Thạch Đại đang ngày nhớ đêm mong ngươi trở về hay không?”
Sau mấy lời tự trách này, tâm hồn hắn yên bình trở lại, hắn ngồi thẳng lưng, cười nói:
- Ta chỉ thấy bức thêu này rất đẹp, nhưng không nghĩ rằng nó lại phức tạp đến vậy, đúng là làm khó mấy nàng rồi.
Băng Nhi và Uyển Ngọc nghe được mấy lời này thì lại càng ngượng ngùng thêm, trong lòng càng thấy vui hạnh phúc hơn. Nhìn thấy cảnh tượng này, ŧıểυ Mai thầm nghĩ:
- Như vậy cũng tốt, lâu dần công tử sẽ tiếp nhận chúng ta, tranh cho chúng ta ngày đêm lo lắng, không có nơi về mặc người mua bán.
Đang thưởng thức bức thêu thì ngoài cửa chạy vào một người phụ nữ to khỏe, mụ ta lớn tiếng bẩm báo:
- Chủ nhân, Chu Tam Gia lại đến rồi, ông ta lại muốn đập phá.
Lục Thất ngẩn ra, rồi thản nhiên cười nói:
- Ta biết rồi, ta phải đi đây.
Nói xong, hắn quay người đi thẳng tiến về phía tiền viện, mấy nàng kia thì nhìn nhau đầy lo sợ, lẽo đẽo theo hắn.
Lục Thất bước tới phía sân trước thì nhìn thấy hơn mười tên cao to, lực lưỡng, tay cầm côn đứng trực sẵn ở đó, tên nào tên nấy vênh váo, tự đắc, cầm đầu cả đám là một gã có cặp lông mày rậm, tay cầm chắc một cây gậy sắt.
Lục Thất nhìn thoáng qua, cười nhạt nói:
- Tại hạ hoan nghênh mấy lão huynh đến thu phí bảo kê.
Người đàn ông lông mày rậm tiến lên hai bước, đặt cây gậy sắt lên vai trái của Lục Thất quát:
- Bớt nói những câu văn vẻ đó đi, mau nộp cho ta hai trăm lượng.
Lục Thất dùng tay trái đoạt gậy sắt, đồng thời tay phải tóm gọn lấy cổ áo gã, ném thẳng gã lên trời. Với độ cao là 3-4m đã khiến cho tên cầm đầu phải oai oái kêu lên, gã vừa rơi bịch xuống đất thì lại bị Lục Thất ném lên, cứ lên xuống như vậy khoảng tám lần thì gã mới được Lục Thất đặc ân cho phép đứng bình thường trở lại. Sau tất cả những chuyện vừa rồi, Lục Thất cười khách sáo với tên cầm đầu:
- Đã làm kinh động tới lão huynh rồi!
Gã cầm đầu bị Lục Thất làm cho quay cuồng đầu óc, trong thời gian ngắn thì gã vẫn chưa hoàn hồn được. Mấy tên còn lại sau giây phút bị đứng hình thì ngay lập tức điên cuồng vung côn về phía Lục Thất.
Lục Thất dễ dàng đoạt được côn trong tay chúng, ném mạnh xuống đất. Bị mất vũ khí, mấy tên kia liền sợ hãi, đồng loạt lùi ra sau. Lục Thất tay trái nhặt một cây gậy sắt lên, tay phải cầm chắc đầu còn lại, dùng lực bẻ gãy cây gậy sắt làm đôi, vứt đi một đoạn rồi lại dùng sức bẻ, cứ như vậy hắn bẻ cây gậy sắt thành bảy phần, dễ dàng như bẻ một cành củi vậy. Mấy tên kia sợ tới mức trên mặt cắt không còn giọt máu, chúng nhìn nhau, không một ai dám tiến lên nửa bước.
Lục Thất vỗ tay, cười nói:
- Các vị lão huynh đây đều là lão đại của vùng, hà tất phải đi thu phí bảo kê?
Ánh mắt của tên cầm đầu lộ rõ vẻ thất thần, gã vội vàng đổi giọng mềm mỏng:
- ŧıểυ nhân không biết đại hiệp đại giá quang lâm, đã đắc tội rồi, ŧıểυ nhân xin cáo từ.
Nói xong, gã vội vàng quay người bước đi.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Lão huynh xin hãy dừng bước!
Tên cầm đầu càng sợ hãi:
- Đại hiệp, còn có chuyện gì vậy?
Lục Thất lấy ra 50 lượng bạc, tươi cười nói với gã:
- Ta không phải đã nói rồi sao, hoan nghênh các vị đến thu phí bảo kê, ta đây buôn bán nhỏ, nộp 50 lượng có được không?
Tên cầm đầu do dự một lúc, gã không biết nêm làm sao cho phải, nhận hay là không nhận?
Lục Thất tiến lại nhét bạc vào tay gã và nói:
- Lão huynh hãy cầm lấy đi, cái tệ trang này, về sau vẫn cần các huynh bảo hộ.
Tên cầm đầu đứng thẳng người lên, cười nói đáp lại:
- Đại hiệp đúng là người hào phóng, ta đây không khách khí nữa.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Đợi sau này tệ trang kinh doanh tốt lên, ta sẽ nộp thêm.
Gã cầm đầu ngạo nghễ đáp lại:
- Đại hiệp xin hãy yên tâm, các huynh đệ chúng tôi tuyệt đối không làm phiền ngài nữa đâu.
Lục Thất cười nói:
- Tốt, ở vùng này, ta cũng không dám chọc giận mấy lão huynh, nhưng ngân lượng đã nộp rồi, nếu ta còn nghe thấy xảy ra chuyện tương tự thì ta sẽ thẳng tay trừng trị, tuyệt đối không dung thứ cho những hành động tàn bạo.
Sắc mặt của tên cầm đầu lại một lần nữa bị thất sắc, gã lập tức chuyển qua giọng mềm mỏng:
- Ngài yên tâm, ta đây hiểu rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Mấy ngày nữa, ta phải đi bàn chuyện làm ăn với Thần bộ Ngô lão gia, ở đây vẫn cần mấy huynh bảo vệ.
Tên cầm đầu vội giật bắn mình, vội vàng giao lại số bạc đã nhận và nói:
- Trời ơi, ngài là bạn của Ngô lão gia, thì ŧıểυ nhân sao dám thu ngân lượng cơ chứ.
Lục Thất vội khoát khoát tay nói:
- Các huynh đây phải bảo vệ cả một vùng, cực chẳng đã, cứ cầm lấy đi!
Người đàn ông cầm đầu lại cất bạc vào trong ngực, tươi cười nói:
- ŧıểυ nhân thấy bộ y phục của đại nhân rất quen.
Lục Thất cũng cười mà đáp lại:
- Tại hạ là tiêu sư của Long uy tiêu cục.
Mặt người đàn ông kia lại biến sắc lần nữa, gã vội vàng cung kính hành lễ:
- Hóa ra là đại gia của Long Uy tiêu cục, chẳng trách ngài lại lợi hại như vậy, đã đắc tội rồi, đắc tội rồi, ŧıểυ nhân xin cáo lui.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Lão huynh đi thong thả.
Mấy tên còn lại nhanh chóng bước lên, nhặt lại vũ khí, vội vàng rời khỏi Tú Trang