- Đại tỷ nghĩ xem, ta là một người vùng khác đến, có thể bấu víu được nhà của đại quan, ta muốn mua hết về kiếm một số tiền.
Nữ coi ngục liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ngươi không sợ gây tai họa?
Lục Thất cười nói:
- Đại tỷ là người ngoài nghề rồi, sợ chuyện còn có thể kiếm được bạc sao? Trời không sớm nữa, tỷ nói xem lầu Phương Hương đó đã trả bao nhiêu.
Nữ coi ngục đáp:
- Người khác không đáng tiền, cặp bảo bối đó đã chiếm năm ngàn lượng rồi, sáu người tổng cộng là chín ngàn năm trăm lượng bạc.
Lục Thất giả bộ tự mình tính toán, gật đầu nói:
- Không ít hơn được sao?
Nữ coi ngục lạnh nhạt nói:
- Đây là giá mà Giám ngục đại nhân bán cho lầu Phương Hương, ngươi mua một vạn năm cũng không mang đi được.
Lục Thất cười nói:
- Đại tỷ, chúng ta làm ăn riêng với nhau, nếu tỷ muốn làm cuộc mua bán này, tại hạ nguyện bỏ ra một vạn, số lẻ tỷ cứ giữ lại.
Nữ coi ngục sáng mắt lên, trợn mắt nói:
- Công tử quả nhiên là người hiểu chuyện, ta sẽ đi hỏi thay cho công tử.
Lục Thất cười đáp:
- Nếu thành, tại hạ nguyện trả một ngàn lượng, tạ ơn đại tỷ và vị quan gia đó.
Nữ ngục tốt vui vẻ nói:
- Mời công tử chờ một lát.
Nói xong vội vã đi ra ngoài.
Một lát sau nữ coi ngục quay lại hỏi:
- Công tử là quan lại sao?
Lục Thất ngẩn ra, không rõ sao lại hỏi hắn điều này, nhưng vẫn phải trả lời:
- Ta là quan lại.
- Công tử đã là người có quan chức, chuyện này có thể thành được, vậy xin ngài hãy thêm năm trăm lượng nữa.
Nữ coi ngục ôn tồn nói.
Lục Thất biết đây chỉ là vòi hắn thêm mà thôi, nhưng cũng không dám từ chối, nhỡ may xui xẻo lại chuốc lấy rắc rối, hắn cố ý nhíu mày nghĩ một lát, cắn răng nói:
- Được, ta bớt kiếm một chút vậy.
Nữ coi ngục cười nói:
- Công tử đúng là người làm chuyện lớn.
Nói xong bèn hô vào trong lao:
- Nhấc lũ phạm phụ lên hậu đường đi.
Bốn nữ coi ngục lập tức hành động, giống như đuổi dê liên tục đá mắng đẩy họ ra bên ngoài, cô gái bị treo đó sau khi được cởi ra, lập tức giãy dụa đòi đập đầu vào tường, đám nữ coi ngục kinh sợ ấn giữ cô lại đá đấm liên tục.
Lục Thất vội đi vào nói:
- Các vị nhẹ một chút, đánh hỏng rồi thì ta sẽ lỗ vốn.
Bốn nữ coi ngục lúc này mới dừng tay, lấy dây thừng trói chân tay cô gái lại.
Lục Thất ngồi xổm xuống, mỉm cười nói:
- Ngươi làm ầm ĩ như thế, ta sẽ không dám mua ngươi nữa, ngày mai người của lầu Phương Hương sẽ tới, ngươi nghĩ xem muốn đi với ai.
Cô gái phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, nhưng không còn giãy dụa nữa, Lục Thất đứng lên nói:
- Xin hãy cởi trói cho cô ấy đi.
Nữ coi ngục lắc đầu nói:
- Đợi hành văn xong, công tử muốn cởi thì lúc đó hãy cởi, khiêng đi.
Lục Thất cũng không nói được gì. Hai nữ coi ngục tìm cây gậy xuyên ở dưới chân tay của cô gái, khiêng ra ngoài giống như khiêng dê. Trong hậu đường, Lục Thất dâng ngân phiếu và công văn thân phận lên.
Giám ngục đại nhân mặc quan phục bát phẩm xem một lát, dò xét Lục Thất với ánh mắt khác thường, rồi mới cười nhạt nói:
- Đại nhân là người của huyện Thạch Đại, rất xa nhỉ.
Nói xong đưa công văn cho Chủ bộ, nhân tiện làm điệu bộ tay ra hiệu.
Chủ bộ vội cầm công văn trở về thư án, sau khi xem công văn, cũng kinh ngạc liếc nhìn Lục Thất, sau đó rút văn thư chính quy ra bắt đầu viết xong một tờ giao cho nữ coi ngục bên cạnh, nữ coi ngục cầm công văn và mực đóng dấu, đặt trước mặt đám con gái quát:
- Là tên của ai, tự mình ấn vân ngón tay cái đi.
Đám con gái bi thương kinh hoàng nhìn nhau, một người phụ nữ xinh đẹp mặt tròn cầm lên xem, truyền tay đưa cho một mỹ phụ mặt trái xoan.
Mỹ phụ đó đón lấy công văn xem, mắt rưng rưng giơ ngón tay cái phải ra bôi mực ấn lên trên văn thư. Tiếp đó tờ thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, cô gái bị trói bị nữ coi ngục cưỡng ép tách ngón tay cái ra, ấn vào công văn.
Ấn dấu tay xong, nữ coi ngục cầm sáu tờ văn thư và mực đóng dấu cùng bút đen tới trước mặt Lục Thất:
- Mời công tử đều ấn dấu tay và ký tên lên từng tờ văn khế.
Lục Thất vội đưa tay ra bôi mực, ấn tay và cầm bút ký tên hết một lèo, không thèm nhìn đưa luôn cho nữ coi ngục. Nữ coi ngục trình lên bàn đại nhân, Giám ngục đại nhân trịnh trọng lấy đại ấn ra, đóng dấu quan lên từng tờ văn thư.
Chủ bộ bước tới lấy lại các tờ văn thư, cất tất cả trong chiếc hộp gỗ, cầm tới trước mặt Lục Thất:
- Đại nhân xin cầm lấy!
Lục Thất nhận lấy hộp gỗ, thi lễ với Giám ngục đại nhân:
- Đa tạ đại nhân.
Giám ngục đại nhân không ngẩng lên, chậm rãi nói:
- Tiễn khách.
Nói xong đứng dậy đi.
Còn lại Chủ bộ, quan phủ và nữ coi ngục, Lục Thất vội rút ngân phiếu ra đưa tới trước mặt quan phủ, khách khí nói:
- Đa tạ đại nhân.
Phủ quan cười nhận lấy nhìn một lát, mới lạnh nhạt nói:
- Công tử khách khí rồi.
Chủ bộ vẻ mặt bình thản, ôn tồn nói:
- Ta đưa đại nhân ra ngoài.
Lục Thất tới cởi trói cho cô gái bị trói, cặp tỉ muội kia vội đỡ cô dậy, mọi người được Chủ bộ tiễn ra khỏi đại lao. Lúc này đã gần hoàng hôn, trời chiều chỉ còn lại nửa khuôn mặt đỏ rực, xe kiệu vẫn đang chờ ở bên ngoài.
Người đánh xe kinh ngạc nhìn đám nữ phạm nhân này, Lục Thất đỡ họ lần lượt lên xe, khi dìu đến cô gái bị treo, cô bướng bỉnh trốn đi, suýt nữa đâm ngã người phụ nữ xinh đẹp mặt tròn ở phía sau, Lục Thất nóng lòng như lửa đốt, giơ tay khống chế cô đẩy vào trong xe.
Đợi sáu cô gái lên hết, hắn nói với người đánh xe:
- Lão huynh, về lầu Khổng Tước.
Nói xong chen lên xe đóng cửa lại.
Xe bắt đầu khởi động, Lục Thất thở dài một hơi, không ngờ người phụ nữ xinh đẹp mặt tròn nắm lấy cánh tay hắn, buồn bã khóc ròng:
- Công tử, đừng bán chúng ta cho lầu Khổng Tước.
Lúc này các cô gái còn lại hiểu ra, lập tức bật khóc, duy có cô gái bị treo vẫn nhìn chằm chằm Lục Thất đầy thù hận.
Lục Thất bị làm cho dở khóc dở cười, vội nói:
- Không phải, các ngươi hiểu lầm rồi.
Các cô gái không tin, cô gái bị treo bất ngờ nhào lên, bàn tay ngọc túm lấy hai vai Lục Thất bổ nhào lên, hung tợn cắn một phát vào cổ hắn.
Nàng cắn vào da thịt, nhưng rõ ràng không cắn bị thương được, Lục Thất đờ đẫn không biết phản kháng, một lát sau hắn mới giơ tay dịu dàng ôm lấy eo cô gái, có vẻ không nỡ đưa cô gái xinh đẹp nhào vào lòng mình ấy quay về chỗ cũ, sau đó lớn tiếng nói:
- Ầm ĩ cái gì?
Các cô gái nhất loạt im bặt, rưng rưng kinh hoàng nhìn hắn. Hắn liếc một cái, hạ giọng nói:
- Các ngươi đừng nghĩ linh tinh, là có người bảo ta cứu các ngươi ra, tuyệt đối không phải bán các ngươi tới lầu Khổng Tước, các ngươi khóc rống như thế, sẽ kinh động người đi đường.
Người phụ nữ mặt trờn nghi hoặc hỏi:
- Công tử, là ai muốn cứu chúng tôi.
Các cô gái đồng loạt hoảng sợ, nghi học nhìn Lục Thất, Lục Thất ôn tồn đáp:
- Người bảo ta cứu các ngươi, là Ngọc Trúc cô nương của lầu Khổng Tước.
Các cô gái kinh ngạc nhìn nhau, hình như không biết Ngọc Trúc là ai, cô gái bị treo đầu tiên là ngạc nhiên, kế đến lạnh nhạt hỏi:
- Người ngươi nói là một gái điếm, sao lại bảo ngươi vào đại lao cứu chúng ta?
Lục Thất vừa nghe thấy vậy liền sầm mặt xuống, lập tức ác cảm với cô gái xinh đẹp này, hai mắt hắn nhìn sát vào cô gái, lạnh lùng trách:
- Cô ấy là gái điếm, ngươi là cái gì, nếu bán ngươi vào lầu Phương Hương, bị trói trên giá gỗ, để cho hàng trăm khách làng chơi luân phiên giở trò, làm ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Cuối cùng chết yểu ở thanh lâu, ngươi khi ấy lẽ nào không phải là gái điếm?
Lời này như được nói ra từ miệng một bà tử, dưới cơn giận dữ, lời lẽ nghiêm khắc quở trách buột miệng nói ra, khiến cho má lúm đồng tiền của cô gái xinh đẹp trông trắng bệch khiếp sợ, trước ánh nhìn chằm chằm của Lục Thất, á khẩu cúi đầu không nói gì.
Lục Thất lại nhìn các cô gái xung quanh, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi coi thường Ngọc Trúc, nhưng nhìn thân nhân các ngươi xem, có ai muốn chạy tới cứu các ngươi không, bọn họ có bỏ ra được mấy ngàn lượng bạc không?
Dừng lại một chút, lại ôn tồn nói:
- Nhị công tử gì đó của các ngươi từng có giao tình với Ngọc Trúc, trước khi chết đã đưa thư cho Ngọc Trúc cô nương, xin cô ấy cứu lấy các ngươi. Một gái điếm như cô ây đã dốc hết tất cả những đồng bạc đổi lấy bằng máu và nước mắt để cứu các ngươi, các ngươi có tư cách gì xem thường cô ấy.
Người phụ nữ xinh đẹp mặt tròn rơi lệ nói:
- Ngài không cần phải nói nữa, chúng tôi biết sai rồi.
Lục Thất mặt lạnh lùng nhắm mắt không nói nữa, cho đến khi xe dừng lại, Lục Thất mới mở mắt ra, xoay người đẩy cửa xuống xe, quả nhiên đã tới cửa hông của lầu Khổng Tước. Lưu bà đang đứng ở cửa, vừa thấy Lục Thất xuống xe đã vội vui mừng ra đón.
Lục Thất đứng thẳng người nở nụ cười nói:
- Mã đáo thành công.
Lưu Bà vui vẻ nói:
- Vậy mới tốt chứ, Ngọc Trúc đã dặn dò rồi, đợi ngươi thành công quay về, sẽ dẫn các ngươi đi tới một nơi, đi thôi.
Lục Thất ngẩn ra, trời đã tối hắn nên trở về thành nam rồi, bèn nhã nhặn hỏi:
- Xa không?
Lưu bà cười đáp:
- Không xa, đỡ ta ngồi đằng trước.
Lục Thất đành dìu bà ngồi lên đầu xe, sau đó tự mình chui vào trong xe đóng cửa lại, xe khởi hành, đi khoảng nửa giờ mới dừng lại.
Xe dừng lại Lục Thất vội vã mở cửa xuống xe, thấy nơi này là đường phố, hai bên đường toàn là cửa hàng, hẳn là khu quần cư của dân thường trong thành.
Lưu Bà ở trên xe, đưa tay chỉ cánh cửa trên biển viết “Thiên công tú trang”, ôn tồn nói:
- Công tử, tới mở cánh cửa đó ra, để xe đi vào bên trong.