Thẩm Ung trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi hỏi: “Họa nhi, con nói thời cơ là chỉ sau khi ý chỉ tứ hôn hạ xuống sao?”
Hoàng đế đã thả ra, nói không chừng ngày nào đó ý chí tứ hôn sẽ đến Thẩm phủ. Nếu như Thẩm Minh Họa được tứ hôn làm Khang Vương phi, vậy La Anh quả thật có thể đánh cờ hiệu Thẩm Minh Họa, mượn cớ “Sợ tổn thương mặt mũi Khang Vương phi” mà cầu xin Tấn Giang Hầu rộng lượng với Tiêu thị.
Thẩm Minh Họa tỏ vẻ chân thành, “Cha, con hiểu rõ ý của cha, nhưng nhốt ở trong Vinh An đường là bà nɠɵạı ruột thịt của con. Con không cách nào ngồi yên không để ý đến, cha biết mà.”
Thẩm Ung im lặng, mắt nhìn mặt nước mênh mông.
Thẩm Minh Họa thật hăng hái ra lệnh cho thị nữ lấy thức ăn cho cá đến, tiện tay vung xuống nước. nhìn cá trong nước phía sau tiếp trước vọt tới tranh nhau giành ăn, khóe miệng Thẩm Minh Họa hiện lên nụ cười nhẹ, “Quăng thức ăn vào, cá lập tức tới tranh đoạt. Haizzz, trước mặt ích lợi, ai sẽ chịu nhường cho ai chứ? Mọi người bằng bản lĩnh của mình đi.”
Thẩm Ung chấn động trong lòng.
Hắn chậm rãi quay đầu, “Họa nhi, con quyết định chủ ý muốn tranh rồi, đúng không?”
Thẩm Minh Họa đối diện với ánh mắt của hắn, cái nhìn trong trẻo, “Cha, chẳng lẽ không phải tổ phụ đã sớm quyết định chủ ý rồi sao?”
Thẩm Ung há miệng, lời đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống.
Một hồi lâu sau, hắn sâu xa nói: “Tổ phụ con cũng một lòng vì nước, muốn nâng đỡ vị thái tử anh minh mà thôi.”
Thẩm Minh Họa cười nhẹ, “Xuất thân, tính tình, tài năng của Khang Vương xác định tương lai hắn sẽ không trở thành quân chủ anh minh, nhưng không phải là vị hoàng tử mà tổ phụ rất muốn nâng đỡ sao? Cha, nếu như Khang Vương cũng kiên định như núi, không thể lay động giống như Hoài Viễn Vương, cha nói tổ phụ có còn muốn nâng đỡ hắn không?”
Thẩm Ung không ngờ nữ nhi mới độ tuổi cập kê của hắn lại có thể nói ra một lời như vậy, nghe mà ngây người.
Thẩm Ung đang khiếp sợ vì sự bén nhạy không xứng với số tuổi của nữ nhi, lại không chú ý tới vẻ say mê, vẻ mong chờ trong mắt của Thẩm Minh Họa khi nói ra “Kiên định như núi, không thể lay động”.
Thẩm Minh Họa mỉm cười hỏi: “Cha, nếu như cha phải lựa chọn giữa Hoài Viễn Vương và Khang Vương, cha chọn ai đây?”
Thẩm Ung không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu, “Cha không trộn lẫn vào chuyện này.”
Thẩm Minh Họa giống như đã sớm ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, không hề để vào trong lòng, lại cười quái dị, “Con một mực ở trong kinh, Lâm Đàm lại ở An Định xa xôi. Nhưng gặp được Hoài Viễn Vương trước lại là nàng ta, đây thật sự là việc đời khó liệu.”
Thẩm Ung nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng, rợn cả tóc gáy, “Họa nhi, chẳng lẽ con đối với Hoài Viễn Vương...” Càng nghĩ càng không đúng, lạnh lùng nói: “Không, Họa nhi, con mau thu hồi tâm tư, Hoài Viễn Vương đã có Vương phi rồi, là biểu tỷ của con!”
Thẩm Minh Họa cười cười, dùng giọng an ủi: “Biết rồi, cha cứ yên tâm đi, con có đúng mực.”
Thẩm Ung thấy vẻ mặt nàng như thường, lo lắng, sợ hãi nghi hoặc trong lòng dần dần phai nhạt, gật đầu nói: “Như vậy mới tốt.”
Thẩm Minh Họa vẫy tay kêu thị nữ qua, lệnh cho nàng ta đến phòng khách xem tình hình, nhanh chóng tới hồi báo.
Thị nữ đáp ứng, qua hồi lâu sau trở lại bẩm: “Rất bình tĩnh hòa thuận, không có việc gì, với lại sắp mở tiệc.”
Ngày nhận thân này phủ Tấn Giang Hầu chuẩn bị tiệc rượu phong phú, lúc này bữa tiệc sẽ bắt đầu.
Hai cha con Thẩm Ung và Thẩm Minh Họa không tiện tiếp tục ở lâu trong vườn hoa, nên trước sau đi về.
Sau khi trở về Thẩm Ung ngồi cùng bàn với đám người Tấn Giang Hầu, Lâm Phong, La Giản, theo sát bên Lâm Phong.
Trong bữa tiệc có người nói chúc mừng với Tấn Giang Hầu, “Hôm nay có chuyện vui, tháng sau lại có chuyện vui, hoàng trưởng tử phi sẽ xuất giá rồi. Lại không lâu nữa, cháu nɠɵạı lớn của ngài cũng nên cưới vợ đi? Ta nhớ cháu nɠɵạı lớn của ngài và hoàng tử phi là huynh muội sinh đôi.”
Lâm Phong liền cười nói: “Chỉ sợ khuyển tử còn phải đợi mấy năm nữa. Năm nay nó mới mười sáu, cô nương mười sáu tuổi đã rất hiểu chuyện rồi, nhưng ŧıểυ tử thì vẫn còn u mê.”
Tấn Giang Hầu không vui nói: “Chậm chút cũng được, nhưng đừng quá chậm. Ta còn chờ ôm chắt nɠɵạı đấy.”
“Đúng vậy, Hầu gia vẫn còn chờ ôm chắt nɠɵạı đó.” Khách mời rối rít phụ họa.
Tộc đệ của Tấn Giang Hầu La Toản lòng mang hài hước, lúc này cười trêu ghẹo, “Ca ca, ca còn lo lắng cháu nɠɵạı lớn của ca không cưới được nàng dâu sao? Hắn có thể cứu được một em rể về, sao lại không thể cứu một nàng dâu về chứ?”
Mọi người biết rõ hắn đang nói đến điển cố Lâm Khai cứu Hoài Viễn Vương, đều cười trầm trồ khen ngợi, “Còn không phải như vậy sao, có thể cứu về một em rể, sao lại không thể cứu về một nàng dâu chứ?”
Thẩm Ung nghe mọi người nói nhiệt liệt, trong lòng ngũ vị tạp trần, mời rượu Lâm Phong, “Chúc mừng, lệnh ái được vị phu quân ngưỡng mộ nàng.”
Rõ ràng là Hoài Viễn Vương cứu Lâm Khai nhưng lại cứ nói thành Lâm Khai cứu Hoài Viễn Vương, cũng vì vậy mà thề, trừ bỏ Lâm Đàm, cả đời không cưới. Đây tự nhiên là bởi vì Hoài Viễn Vương tình sâu thắm thiết đối với Lâm Đàm rồi, không có giải thích nào khác.
“Đa tạ lời chúc lành.” Lâm Phong nói rất khách khí, “ŧıểυ nữ tâm địa thiện lương giống như mẫu thân con bé vậy, thông tuệ hơn người, chuyện hôn nhân chắc chắn cũng giống như mẫu thân con bé.”
Thẩm Ung ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Rõ ràng đang uống rượu, mùi vị lại giống như dấm, cực kỳ chua xót.
Hôm nay vận số của Thẩm Minh Họa rất không tốt, mới về đến phòng khách, Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa đang chạy tới chạy lui, cãi nhau ầm ĩ với mấy hài tử trong tộc, Cao Nguyên Dục không biết tại sao chọc giận Lâm Thấm, Lâm Thấm đòi thị nữ một đĩa đồ ăn, hai mắt tỏa sáng định đập lên trên người Cao Nguyên Dục, lại sơ ý một chút, vừa đúng ném tới trên váy Thẩm Minh Họa!
“Keng” một tiếng, cái đĩa rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang dội.
Ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn tới.
Trên váy thạch lựu xinh đẹp của Thẩm Minh Họa bị dính từng vết đồ ăn, vô cùng chật vật.
Nhiều người nhìn trừng trừng, nàng lại cảm thấy trên mặt không nhịn được giận.
Hai tay nhỏ bé của Lâm Thấm đan vào nhau, hai mắt vụt sáng, “Cái gì chứ.”
Nếu là người quen thuộc với nàng nhìn thấy được thì sẽ biết rõ hiện giờ nàng đang ngượng ngùng đó, cho nên hai tay nhỏ bé mới có thể đan vào nhau, không ngừng xoắn tới xoắn lui.
Cao Nguyên Dục kéo cửu công chúa, “Nói là muội ném, nhanh!”
Cửu công chúa sắp khóc, “Rõ ràng không phải là muội mà.”
Cao Nguyên Dục tức giận, “Muội là công chúa, ném thì ném, có ai dám nói gì? Nếu như là Lâm Thấm ném, nữ nhân xấu đó sẽ làm khó nàng, nhanh!”
Cửu công chúa bị Cao Nguyên Dục ép tới trước, nhỏ giọng nức nở, “Cái đó, là ta ném ngươi, đừng trách a Thấm...”
Lương Luân cách xa, vào lúc này cũng chạy tới, trầm giọng than thở, “Nhìn thử xem, hù dọa cửu công chúa thành dạng gì rồi hả?”
Cửu công chúa vì bị Cao Nguyên Dục uy hiếp đẩy ra ngoài cõng nồi mà thấy ủy khuất, nghe được lời Lương Luân nói, xem như nhìn thấy cứu tinh rồi, rưng rưng gọi một tiếng biểu ca, túm chặt lấy tay Lương Luân không buông.
“Muội muội ta ném trúng ngươi thì như thế nào? Muội ấy cũng không phải cố ý, lại nói muội ấy vẫn còn nhỏ như vậy!” Cao Nguyên Dục thở phì phò lớn tiếng kêu Thẩm Minh Họa, “Ta hồi cung sẽ nói cho phụ hoàng ta biết, nói ngươi khi dễ cửu muội ta!”
Lương Luân an ủi cửu công chúa mấy câu, giống như đang thị uy nhìn Thẩm Minh Họa, vô cùng đau đớn.
“Đại ŧıểυ thư Thẩm gia rõ ràng là người bị hại, bị mấy ŧıểυ oa nhi này lăn qua lộn lại, trở thành giống như nàng đuối lý rồi.” Mọi người thấy cũng choáng.
La Thư vội sang đây nhìn nữ nhi, Lâm Thấm yêu kiều dựa sát bên chân nàng, mắt to vòng tới vòng lui, tò mò nhìn một màn trước mắt này.
Thẩm Minh Họa là mỹ nữ, bình thường chú trọng nhất chính là dung nhan, bảo dưỡng, dáng vẻ, vào lúc này trên váy thạch lựu hoa mỹ vô song của nàng bị hắt đồ ăn lên, dáng vẻ hoàn toàn không có, vô cùng nhếch nhác, trong lòng căm tức không thôi.
Nhưng trước mắt nàng chính là con út của hoàng đế, còn có con yêu duy nhất của Tương Dương trưởng công chúa, nàng biết rõ không đắc tội nổi mấy ŧıểυ oa nhi này, không thể làm gì khác hơn đành nhịn xuống một bụng tức, cố gắng nặn ra gương mặt tươi cười, “Xin lỗi, cửu công chúa, mới vừa rồi ta không thấy rõ ràng là ngươi, đắc tội rồi. Cửu công chúa đừng khóc nữa, tỷ tỷ không trách ngươi, thật sự không trách ngươi.”
Ai ngờ cửu công chúa nhát gan, nhưng biết nhìn sắc mặt, thấy Thẩm Minh Họa mềm giọng, nàng lại cảm thấy mình hơi có lý, tiếng khóc càng lớn.
La Anh cũng tới trợ giúp, hai mẹ con phí hết thời gian hồi lâu, nói hết lời hữu ích, thêm vào hết mặt cười, dùng hết sức chín trâu hai hổ mới coi như dụ dỗ được cửu công chúa.
“Đều tại Lâm Thấm ŧıểυ nha đầu này giở trò quỷ.” La Anh giận đùng đùng trợn mắt lườm Lâm Thấm.
Lâm Thấm dựa vào bên chân La Thư, cho nàng một khuôn mặt cười cực kỳ hả hê.
La Anh giận đến đau bao tử.
Thẩm Minh Họa kiềm chế tốt hơn La Anh nhiều, dịu dàng nói: “A Thấm, xin lỗi, mới vừa rồi biểu tỷ còn tưởng rằng là ngươi, hóa ra là cửu công chúa.”
Lâm Thấm cười hì hì, “Ta và a Vi không khác nhau nhiều lắm mà, mặc cũng thật giống, hì hì.”
Cho dù Thẩm Minh Họa khôn ngoan, thấy Lâm Thấm cười tùy ý như vậy, nhưng cũng giận dễ sợ.
“A Thấm, ta còn muốn khóc.” Cửu công chúa giật giật váy a Thấm, tội nghiệp nói.
Lâm Thấm ôm nàng an ủi vỗ vỗ, cửu công chúa lại cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Lâm Thấm buồn bực nói: “Ngươi là công chúa nha, cũng không có ai dám nói ngươi, ngươi sợ cái gì?”
“Ta chính là sợ chứ sao.” Cửu công chúa thì thầm nho nhỏ.
Lâm Thấm toét miệng nhỏ nhắn ra cười, say mê nhắm mắt lại, “Nếu ta là ngươi nha, ta sẽ đi ngang đó.”
“Đi ngang.” Cao Nguyên Dục giang hai cánh tay ra, chân cũng dạng ra rất rộng, làm dáng vẻ đi ngang.
“Đi ngang.” Mấy hài tử vui vẻ, đều học theo Cao Nguyên Dục.
“Ah, đây là mấy con cua nhỏ từ đâu đến vậy?” La Thư cúi đầu, cười hỏi.
“Con cua nhỏ, con cua nhỏ.” Mấy hài tử cười hì hì, chơi hăng say hơn.
La Văn Nhân cười khanh khách đi tới, ngồi xổm người xuống, thân thiết nói với Lâm Thấm, “A Thấm, hoàng du đậu hũ sắp lên rồi, muội có muốn ăn không vậy.”
Hoàng du chính là phần gạch cua tinh khiết rồi, không cho phép có một chút thịt cua nào trong đó. Sau khi lấy gạch cua xong lại thêm thịt mỡ vụn, tiếp đó dùng hành, gừng tạo mùi, lại dùng rượu Thiệu Hưng om ngấm, thêm nước canh gia vị, thành phẩm thơm ngào ngạt, đẹp đẽ không gì sánh được.
Lâm Thấm nghe thấy có hoàng du đậu hũ, lập tức không chơi nữa, liên tiếp gật đầu nhỏ, “Muốn ăn, muốn ăn.”
La Văn Nhân cười, “Tỷ tỷ dẫn muội đi rửa sạch tay nhỏ, mặt mũi, chờ chúng ta trở lại, hoàng du đậu hũ đã xong rồi.”
Lâm Thấm gật đầu vâng lời, kêu mấy người bạn nhỏ cùng nhau rửa tay rửa mặt trở về.
Chờ bọn họ trở về, thức ăn Lâm Thấm thích nhất đã lên bàn, mấy hài tử vừa đúng đói bụng, từng đứa vùi đầu ăn cơm, không cần người dụ dỗ, cũng không cần ai bón.
La Thư giơ ngón tay cái với La Văn Nhân, “Văn Nhân, cháu rất biết dỗ hài tử đó.”
La Văn Nhân cười ngọt ngào, “Cô, cháu muốn học dỗ hài tử, đợi có đệ đệ muội muội, cháu tiện dỗ.”
Hốc mắt La Thư nóng lên, khích lệ nói: “Thật là hài tử ngoan.”
La Văn Nhân cười đến ngọt ngào hơn rồi.
Thứ nữa chưa từng có mẹ lập tức biến thành cô nương có mẹ, La Văn Nhân cảm thấy mình thật sự quá hạnh phúc, thường sẽ vô duyên vô cớ bật cười.
Có một thị nữ vội vàng hấp tấp đi vào phòng khách.
La Văn Nhân vừa nhìn dáng vẻ nàng ta đã cảm thấy nàng ta rất không đúng.
Hôm nay là ngày đại hỉ, nhưng vẻ mặt nàng ta hoảng hốt, giống như đã xảy ra chuyện lớn không tốt, tai họa gì vậy!
La Văn Nhân rất quý trọng hạnh phúc đến không dễ này, đều vô cùng nhạy cảm đối với những người và chuyện muốn phá hư chuyện vui của cha nương nàng, nhìn thấy thị nữ này, nàng đã sinh ra cảm giác thật không tốt. Trực giác nói cho nàng biết, tên thị nữ này nhất định sẽ nói ra tin tức xấu, náo loạn tiệc nhận thân này.
Cũng chỉ trong nháy mắt, trong lòng La Văn Nhân đã hiện lên vô số ý niệm, vô số nghi vấn.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, dưới chân đã không ngừng, nhẹ nhàng lại nhanh nhẹn vọt tới.
Thị nữ đứng trong phòng, mới vừa mở miệng định kêu, “Việc lớn không tốt rồi...” La Văn Nhân đã đến trước mặt nàng ta, giơ tay bịt chặt miệng nàng ta lại, nửa ôm nửa kéo nàng ta ra ngoài.
“Văn Nhân thật sự là nữ nhi nhà tướng.” La Thư rất muốn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi cháu gái mình.
Nàng cũng đi ra theo.
Thị nữ của La Văn Nhân cũng theo tới trợ giúp, giữ chặt lấy tên thị nữ xông tới phòng khách kia, mang nàng ta tới viện nhỏ yên lặng cách phòng khách không xa.
“Chuyện lớn gì không xong?” La Văn Nhân giơ tay nâng cằm thị nữ kia lên, sắc mặt lạnh lùng hỏi.
Thị nữ kia vốn vâng lệnh lớn tiếng nói ra trước mặt mọi người, lúc này lại bị dẫn tới nơi vắng vẻ, trong lòng rất sợ, ô ô a a nói: “Không có, không có gì...”
La Văn Nhân lạnh lùng nói: “Điều tra xem nàng ta là nha hoàn phòng nào, cha nương, ca tẩu là ai, bán cả nhà nàng ta ra! Người trong nhà chia ra bán về bốn phương tám hướng đông tây nam bắc, tất cả bán ra ngoài hai ngàn dặm, để cho nàng ta và người nhà vĩnh viễn không được đoàn tụ!”
Nàng mới vừa một nhà ba người đoàn tụ với La Giản, Ngôn Yên, hiện giờ đụng phải người vội tới quấy rối lễ nhận thân, có thể không giận sao? Hận không thể khiến người trước mắt ruột thịt chia lìa, để cho nàng ta cũng nếm thử một phần khổ này.
Thị nữ kia bị sợ đến hồn bay phách tán, “Phịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu mấy cái liên tiếp, “Nhị ŧıểυ thư đừng mà, nô tỳ nói, nô tỳ nói hết! Là... là đại ŧıểυ thư nhận được tin tức phía ngoài, kêu nô tỳ tới báo tin, đại ŧıểυ thư nói... đại ŧıểυ thư nói thế tử phu nhân trước đã đột nhiên chết rồi, Nhương gia muốn tìm phủ Tấn Giang Hầu đền mạng!”