Mặc dù đêm đã khuya rồi, Tiêu thị lại sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, thật lâu không thể nào đi vào giấc ngủ.
Toàn thị cực nhọc ngày đêm hầu hạ ở bên người nàng, sai người dấy lên linh hương thường ngày nàng yêu thích nhất trong lư hương, linh hương này là do một hương thảo màu xanh tím từ Tây Vực truyền đến tinh luyện ra, mùi thơm ngát thoang thoảng rất thoải mái, nồng nặc dễ chịu, được Tiêu thị yêu thích nhất, còn có hiệu quả thôi miên.
Nhưng Tiêu thị thật sự tâm sự quá nặng, kể cả linh hương như vậy cũng không cách nào khiến nàng tiến vào mộng đẹp được rồi.
Đôi mắt của nàng mở thật to, chính là không ngủ được.
Trượng phu Toàn thị bị đày đến biên cương rồi, mẹ chồng lại làm khổ nàng từng ngày, cho dù ban ngày hay buổi tối đều muốn nàng hầu hạ bên cạnh, đã khổ không thể tả. Nếu như không phải ảnh hưởng mà Tiêu thị xây dựng vẫn còn, Toàn thị đại khái sẽ nghĩ cách lười biếng. Dù sao nàng cũng là thân thể máu thịt, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ, kêu nàng hầu hạ Tiêu thị như vậy, thật sự còn không chịu nổi.
Đã đến giờ Tý, con người đến thời điểm này suy cho cùng đều sẽ mệt mỏi rã rời, Toàn thị dĩ nhiên cũng không nɠɵạı lệ. Tiêu thị không cho nàng rời đi, nàng buồn ngủ đến mắt không mở ra được, nên ngồi lim dim ở trước giường.
“Trà.” Bên tai truyền đến giọng nói nhỏ, phiền não của Tiêu thị.
Toàn thị bừng tỉnh, hai nha hoàn khác trực đêm trong phòng cũng sợ hết hồn, lại không dám ngủ gật nữa, vội đi qua châm trà.
Nha đầu rót trà, Toàn thị nhận lấy trong tay thử xem, không quá nóng cũng không quá lạnh, ấm áp vừa phải, nên đi tới trước giường, cung kính đưa cho Tiêu thị, “Nương, trà đây.”
Tiêu thị nhận lấy nhấp một ngụm, tỏ vẻ chán ghét, “Kể cả chút nóng đều không có, định băng lạnh ta đây sao?”
Toàn thị nhẫn nhịn nhận lấy tách trà về, nở nụ cười, “Vậy con dâu đi đổi tách khác.”
Cũng không dám để nha hoàn động thủ, tự mình đi qua rót một tách, đi tới đôi tay dâng lên.
Lúc này Tiêu thị rất nể tình, nhấp hai ngụm, không bắt bẻ gì.
Uống trà xong, nàng lại một lần nữa nằm xuống, Toàn thị và nha hoàn trực đêm đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi tuổi cũng lớn, ngày đêm hầu hạ ta, ngươi cũng không chịu nổi.” Tiêu thị mệt mỏi nói: “Ngày mai để cho Tề thị, Lý thị và các cô nương sắp xếp, thay phiên tới đây hầu hạ.”
Tiêu thị một mực luôn không muốn Tề thị, Lý thị hai con dâu thứ phòng này gần người hầu hạ, lúc này chợt sửa lại, Toàn thị không khỏi mừng rỡ.
Giống như vốn do một người gánh lấy gánh nặng, hiện giờ đột nhiên có người nói cho nàng biết, “Sẽ có hai người tới đây chia sẻ cùng ngươi.” Nàng lập tức tan mất hai phần ba sức nặng, suy nghĩ một chút đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
“Dạ, nương.” Toàn thị nở nụ cười, tròng mắt sáng lên.
Tiêu thị chán nản nhắm hai mắt lại, “Ta rất thích Văn Nhân hài tử kia, sáng sớm ngày mai sắp xếp con bé đi. Tính tình Văn Úy nóng nảy, tuy rằng là trưởng tỷ, cũng xếp ra sau thôi.”
Mặc dù Tiêu thị đây rõ ràng nghiêng về cháu nội ruột của nàng La Văn Úy, nhưng nụ cười trên mặt Toàn thị dần dần biến mất, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Văn Nhân... Văn Nhân không có trong phủ...”
La Văn Nhân đã đi đến Ngôn gia, vậy kêu Toàn thị đi đâu tìm người về được. Ngôn gia vốn không phải là nơi hiện giờ Toàn thị có thể đi, đừng nói đến về sau Ngôn Yên sẽ là thế tử phu nhân phủ Tấn Giang Hầu, sẽ đè lên trên đầu Toàn thị, chỉ bằng vào Ngôn Trung thừa cương trực không a dua, đã khiến cho Toàn thị ŧıểυ nhân như vậy không dám đến gần.
“Văn Nhân đi đâu vậy?” Tiêu thị đột nhiên biến sắc.
Nàng vốn là vị mỹ nhân bệnh mệt mỏi, lập tức trở nên ác độc, thật giống như muốn ăn thịt người vậy.
Toàn thị rùng mình, rụt rè nói: “Văn Nhân... Văn Nhân đến Ngôn gia rồi... Hầu gia nói, để cho nàng thân cận nhiều hơn với mẫu thân mới....”
Dáng vẻ đó của Tiêu thị vốn dọa người, giờ lại còn đang buổi tối khuya, Toàn thị bị dọa đến không xong, lời đều nói không lưu loát rồi.
“Cái gì?” Tiêu thị ngồi thẳng người, trong mắt như muốn phun lửa.
Toàn thị theo bản năng lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng nở nụ cười, “Là Hầu gia để cho nàng đi...”
Tiêu thị thở dốc một hơi, lạnh giọng hỏi, “Văn Nhân đi Ngôn gia khi nào? Ai đưa nó đi?”
Toàn thị đáp từng câu, “Buổi sáng đã ra cửa, con dâu sai người lặng lẽ đi theo nàng, thấy đầu tiên nàng đi phố Trường Anh, nửa canh giờ sau mới ra khỏi Lâm gia, La Thư đi cùng nàng đến thiết y hạng. Sau khi nàng vào Ngôn gia đã không ra nữa, tối nay đã ngủ lại ở Ngôn gia rồi...”
“Vô sỉ! Vô sỉ!” Tiêu thị dùng sức đấm giường, căm hận mắng.
Toàn thị và hai nha đầu trực đêm xuôi tay đứng hầu, đầu cúi thật thấp, trong lòng đều không giải thích được.
Cô nương Ngôn gia sẽ đến phủ Tấn Giang Hầu trở thành thế tử phu nhân, La Văn Nhân nữ hài nhi thứ xuất này hiện giờ đi thân cận với mẫu thân mới, mặc dù hơi có vẻ nịnh hót, nhưng cũng coi như thói thường của con người. Tiêu thị vì vậy mà nổi giận, thật sự khiến cho người ta không hiểu.
“Vô sỉ hạ lưu!” Tiêu thị cắn răng nghiến lợi.
Toàn thị và hai nha đầu nghe được nàng đã mắng cả “Vô sỉ hạ lưu” ra khỏi miệng rồi, rất có thế muốn trở mặt, trong lòng hoảng sợ, chẳng dám thở mạnh.
Tiêu thị càng nghĩ càng giận, giơ tay cầm gối sứ trên giường, hung ác ném xuống!
“Choang --” một tiếng vang thật lớn, mảnh vụn đầy đất.
Nàng còn ngại không hả giận, lại giơ đôi tay thon dài đi dùng sức xé chăn mền trên giường, mặt mày dữ tợn, giống như điên rồi.
Toàn thị không khỏi rùng mình.
Tiêu thị như vậy thật sự quá dọa người.
Nàng vốn định tiến lên khuyên một lời, nhưng nàng rất sợ, vốn không bước ra được.
Hai nha hoàn trực đêm càng không dám đến gần Tiêu thị giống như nổi cơn điên, nơm nớp lo sợ, hết sức sợ hãi.
Tiêu thị phát điên một lúc lâu, tay chợt dừng lại.
Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, chiếu lên trên khuôn mặt già nua trắng bệch của nàng, giống như có vài phần quỷ dị.
Trong lòng Tiêu thị hối hận không thôi, “Chính là định phát tiết, cũng nên để Toàn thị, nha đầu ra ngoài mới đúng. Luống cuống như thế ở trước mặt bọn họ, sau này còn lập uy như thế nào? Ai chịu phục ta? Haizzz, ta đây là do bị hai cha con La Khởi, La Giản này làm giận đến váng đầu mà.”
Sắc mặt nàng dần dần hòa hoãn xuống, hồi lâu sau, khóe miệng lại hiện lên ý cười.
“Hai ngươi ra bên ngoài coi chừng.” Nàng tỏ vẻ ôn hòa phân phó hai nha hoàn, “Không gọi vào, không được tự tiện đi vào. Nơi này chỉ để lại nhị thiếu phu nhân hầu hạ là được.”
Hai nha hoàn như được đại xá, vội vàng đáp ứng, rón ra rón rén, vạn phần cẩn thận đi ra ngoài.
Toàn thị đáng thương vào lúc này thật sự còn không bằng nha hoàn, nha hoàn còn có thể rời khỏi Tiêu thị tạm nghỉ, nàng lại không sống yên ổn được.
Tiêu thị lệnh cho Toàn thị ngồi xuống bên giường, “Dù sao ta cũng không ngủ được, hai mẹ con ta trò chuyện cũng tốt.”
Toàn thị khóc không ra nước mắt, ngươi không ngủ được, nhưng ta ngủ được mà, ta đây buồn ngủ muốn chết lại không thể nhắm mắt được, đầu cũng đau có được không vậy? Ngươi không ngủ được, ngươi không ngủ được thì sẽ phải giày vò ta à, ta thật sự mệnh khổ mà...
Toàn thị không dám cãi lệnh, ngồi xuống bên giường, vừa đấm chân cho Tiêu thị vừa nói chuyện với nàng.
Mới đầu Tiêu thị chỉ nói việc nhà với nàng, sau lại nhỏ giọng, rõ ràng nói cho nàng biết, “Ngươi kêu người đi truyền lời cho Nhương thị, kêu nàng ta đừng nhịn, cứ ầm ĩ lớn lên, mọi việc đã có ta đây.”
Toàn thị rợn cả tóc gáy.
Tiêu thị hiện giờ đã tương đương với bị Tấn Giang Hầu giam lỏng, đừng nói bạn bè bình thường, kể cả người nhà mẹ đẻ tới an ủi đều bị Tấn Giang Hầu không cho gặp mặt. Đã đến tình trạng này rồi còn định nhảy lên đẩy Nhương thị đi ra ầm ĩ, nói mọi việc đều có mình ôm lấy, đây không phải đẩy người ta vào trong hố lửa sao?
Mặc dù Toàn thị xem thường Nhương thị, chưa từng coi Nhương thị là quan trọng, nhưng nghe được Tiêu thị nói như vậy thì biết rõ mặc dù nàng và Nhương thị làm mẹ chồng nàng dâu mười mấy năm, nhưng lại không hề có một chút thương hại Nhương thị, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, không khỏi lạnh lẽo trong lòng.
Đúng vậy, nếu Nhương thị quả thật có thể không nhịn được, lấy thân phận nguyên phối ra ngoài ầm ĩ với La Giản, ầm ĩ với phủ Tấn Giang Hầu, nhưng kết quả là gì chứ? Nếu Tấn Giang Hầu có thể bỏ qua cho đó mới là ban ngày thấy quỷ.
“Nàng đây là mượn dao giết người, xúi giục Nhương thị ra mặt ầm ĩ với La Giản, cuối cùng Nhương thị và La Giản hai bên tổn hại, nàng ngồi ngư ông đắc lợi.” Toàn thị mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ.
Toàn thị là con dâu ruột thịt của Tiêu thị, vốn nên một lòng với Tiêu thị, nhưng đêm khuya yên tĩnh, Tiêu thị lại biểu diễn ra một màn ác độc nhất của mình, Toàn thị cực kỳ hoảng sợ.
“Dạ, ngày mai con dâu sẽ sai người đến Nhương gia truyền lời.” Giọng Toàn thị thật thấp nói.
Tiêu thị mỉm cười hài lòng, nhắm hai mắt lại.
Nhương thị làm thế tử phu nhân mười mấy năm ở phủ Tấn Giang Hầu, Tiêu thị không tin nàng ta sẽ cam tâm bị hưu về nhà mẹ đẻ.
“Vô sỉ hạ lưu, thế mà lại để La Văn Nhân đến Ngôn gia.” Tiêu thị nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt, “Nha đầu Ngôn gia kia muốn đến La gia làm thế tử phu nhân, ta nhổ vào! Chưa cưới đã sinh nữ nhi, vô sỉ hạ lưu, thế tử phu nhân này nàng ta xứng làm sao? Còn dám gọi La Văn Nhân vào Ngôn gia, mượn miệng Nhương thị truyền tin chuyện cũ, nhìn xem nàng ta có mặt mũi gả tới hay không!”
Trong lòng Tiêu thị xoay chuyển đủ loại ý niệm ác độc, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
Toàn thị lại bị nàng chơi đùa khổ không thể tả.
Đến sáng hôm sau, Tiêu thị đã tỉnh từ sớm, thúc giục Toàn thị phái người ra ngoài.
Toàn thị không dám chậm trễ, chọn một thị tì tâm phúc nhất của mình đi đến Nhương gia, cẩn thận giao phó, “... Những lời này phải gặp mặt Nhương thị mới có thể, vả lại chỉ có thể có Nhương thị ở đó, không cho người khác dự thính, ngươi nhớ không?”
Thị tì này rất cơ trí, nghe Toàn thị nói xong, bản thân lại bắt chước một phen, thấy Toàn thị gật đầu, nàng mới lên đường đi Nhương gia, gặp được Nhương thị lại truyền tới từng lời.
Nhương thị lập tức cho lời đáp, “Ta hiểu ý tứ của phu nhân, không phải muốn làm hư hôn sự của hai nhà La, Ngôn sao. Ta cũng không phải không có ý định này, nhưng mà có Hầu gia ở đây, có Ngôn Trung thừa ở đây, ta yêu quý mạng nhỏ, không dám ra mặt. Kêu phu nhân mời cao minh khác đi.”
Không phải Nhương thị không có tâm tư không đứng đắn, nhưng mà có Tấn Giang Hầu sát thần này ở kinh, kêu nàng ra mặt đi đối kháng với La Giản, Ngôn Yên thì nhất định không chịu. Tuy rằng nói bị hưu về nhà mẹ đẻ rồi, cả ngày bị ca tẩu oán giận, kể cả hạ nhân cũng dám chậm trễ nàng, cuộc sống rất khổ sở, nhưng chết vinh còn hơn sống nhục, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Đối kháng với La Giản, không phải chính diện đắc tội với Tấn Giang Hầu sao, nàng cũng không có lá gan đó. Hơn nữa, bởi vì thân thể nàng có ám tật nên mới bị hưu về nhà mẹ đẻ, cho dù La Giản không lấy được Ngôn Yên cũng không thể đón nàng về rồi. Nàng mù quáng pha trộn vào đó làm gì chứ.
Tiêu thị nhận được lời đáp, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Có ta ở đây, nàng ta sợ cái gì, ta bảo đảm nàng ta không có chuyện gì!”
Toàn thị lại sai người đi truyền lời tiếp, Nhương thị lại nói lời không dễ nghe rồi, “Nếu như phu nhân có bản lĩnh lớn như vậy, còn cần ta ra mặt làm gì. Ta cứ ngồi đây chờ phu nhân đại triển thần uy, đuổi Ngôn Yên đi, đón ta về phủ Tấn Giang Hầu.”
Tiêu thị tức giận đến chết đi sống lại.
Nàng định để Nhương thị làm chim đầu đàn, bản thân ngồi ngư ông đắc lợi, nhưng Nhương thị lại không chịu mắc mưu.
Tiêu thị căm hận, “Nhương thị này lại học tinh ranh rồi!”
Nàng nào biết được, cũng không phải là Nhương thị học tinh ranh mà là Tấn Giang Hầu đã lên tiếng, “Nếu như có nửa câu tiết lộ chuyện lúc trước, bổn Hầu sẽ diệt cả Nhương gia, gà chó không tha.” Nhương thị vốn đuối lý, lại có Tấn Giang Hầu sát thần này trấn giữ, cho nàng thêm lá gan cũng không dám lại lại gây chuyện.
Chỉ với công lao, thanh danh của Tấn Giang Hầu, nếu nàng lại dám bịa đặt sinh sự, Tấn Giang Hầu một đao bổ nàng, cũng có thể như không có chuyện gì.
Nhương thị cũng không muốn trở thành quỷ dưới đao Tấn Giang Hầu.
Sau khi Tiêu thị nhiều lần sai người đi tìm Nhương thị, Nhương thị linh cơ nhất động, nảy sinh tâm tư nịnh bợ Tấn Giang Hầu, “Bây giờ nhị ca nhìn ta đã ánh mắt không phải ánh mắt lỗ mũi không phải lỗ mũi, nhưng không phải đại ca vẫn còn theo phụ thân ở biên quan sao? Nếu như ta thay cha và đại ca nịnh bợ được Hầu gia, tương lai phụ thân và đại ca đều sẽ không bạc đãi ta đâu đó, bản thân ta có thể yên ổn ở nhà mẹ ăn cơm uống trà, sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà.” Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định, tự tay viết thư sai người đưa cho Tấn Giang Hầu, mật cáo Tiêu thị.
(*) Ánh mắt không phải ánh mắt lỗ mũi không phải lỗ mũi: hình dung người không cao hứng, tức giận.