Nam đồng hơi lớn hơn được sáu bảy tuổi rồi, mặt như mỡ đông, mắt như tô son, hung ác trợn mắt nhìn Lâm Thấm, “Ai là thân thích với ngươi chứ?”
Một nam đồng khác thấp hơn hắn một chút, nhìn dáng dấp có vẻ còn nhỏ hơn hắn một hai tuổi, mắt vừa đen vừa sáng, cũng lớn tiếng nhao nhao theo ca ca, “Ai là thân thích với ngươi chứ?”
Hai nam đồng đều định làm ra dáng vẻ hùng hổ tiện trấn áp đối phương, nhưng mà thấy Lâm Thấm là ŧıểυ cô nương ngọc tuyết dễ thương, vả lại đang mặt cười, hai người cũng không biết xấu hổ mà quá hung dữ.
“Trước mắt còn không phải, về sau sẽ là vậy nha.” Lâm Thấm cười hì hì, “À, ta đây họ Lâm, tên a Thấm, xin hỏi cao tính đại danh của hai vị?” Chắp bàn tay nhỏ bé về phía hai nam đồng.
Lâm Thấm nhỏ hơn hai người, lại có lễ phép như vậy, lời nam đồng nói ra có phần mềm nhũn, nam đồng lớn hơn nói: “Ta họ Ngôn, tên Khoa, còn nhỏ chưa có tên tự.”
Nam đồng nhỏ hơn nói theo giống như vẹt, “Ta cũng họ Ngôn, tên Trật, còn nhỏ chưa có tên tự.”
Lâm Thấm gọi ca ca giống như đã quen biết từ lâu, “Khoa ca ca, Trật ca ca, hai người gọi ta a Thấm là được.”
Ngôn Khoa và Ngôn Trật thấy Lâm Thấm cười tươi như hoa, không tự chủ được gật đầu, “Được đó, a Thấm.”
Vốn giang hai tay chặn cửa, vào lúc này lại không chặn nữa, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Lâm Thấm.
Nhưng mà, nhìn thấy La Giản chậm rãi tới gần, Ngôn Khoa lại trợn mắt nhìn, “Vì sao cô cô ta lại khóc? Nói mau!” Vừa quát hỏi, vừa lui về sau mấy bước, đầu gối trái hơi cong, đùi phải lùi về phía sau, giơ bàn tay lên, làm một bạch hạc lượng sí có hình có dạng, “Nói mau!”
(*) Bạch hạc lượng sĩ: thế võ Thái cực quyền, hạc trắng xòe cánh.
Ngôn Trật kề vai chiến đấu với hắn, cũng chạy ra sau mấy bước, giống như ca ca chân trái hơi cong đùi phải lùi về phía sau, bàn tay làm ra thế công bén nhọn, “Nói mau!”
Mặc dù nói chuyện khí thế ngất trời với Lâm Thấm, nhưng vẫn muốn bất bình thay cô cô.
La Giản có thể nói gì với hai ŧıểυ thí hài đây? Bất đắc dĩ vò đầu, “Ta nói với nàng ấy... ta nói với nàng ấy...” Thật sự không biết nên giải thích chuyện này như thế nào với một hài tử.
“Ta biết rõ ta biết rõ nha.” Lâm Thấm cười đến mặt mày cong cong, vui mừng khấp khởi nói: “Cậu ta cầu Ngôn tiên sinh gả cho cậu, làm mợ ta nha.”
“Cái gì?” Ngôn Khoa và Ngôn Trật đồng thời quát hỏi.
Lâm Thấm chạy đến trước mặt hai người bọn họ, giọng nói rất sôi nổi, “Cậu ta rất thương hài tử, thật đó. Cậu biết ta không có mợ, cho nên muốn cưới một người mợ cho ta. Khoa ca ca, Trật ca ca, cậu ta cưới Ngôn tiên sinh, chúng ta chính là thân thích nè.” Nghĩ đến mình sẽ có một vị mỹ nữ làm mợ, còn có hai vị kim đồng làm ca ca, vô cùng hài lòng.
“Cưới một người mợ cho ngươi?” Toàn bộ trong đôi mắt của Ngôn Khoa và Ngôn Trật đều là nghi hoặc.
“Đúng vậy, cưới một người mợ cho ta.” Lâm Thấm ngước đầu nhỏ lên, giống như con khổng tước, cực kỳ kiêu ngạo.
Nàng có một người cậu thương hài tử như vậy, đặc biệt chạy đến trên núi cầu xin Ngôn tiên sinh, chính là vì cưới một người mợ cho nàng, điều này khiến cho nàng làm sao có thể không phô trương, có thể không tự mãn.
“Khoa nhi, Trật nhi.” Một nam tử trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi bước nhanh đi về phía bên này.
“Cha!” Hai nam đồng nhìn thấy hắn, lớn tiếng gọi cha, cùng nhau chạy về phía hắn.
La Giản thấy nam tử trẻ tuổi này, cực kỳ hoảng hốt, quay đầu giả bộ như thưởng thức cây lựu bên cạnh, không dám đối mặt với hắn.
Lâm Thấm lại ton ton đi theo sau lưng Ngôn Khoa và Ngôn Trật, sau khi gặp mặt ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngọt ngào gọi “Ngôn thúc thúc”, nam tử trẻ tuổi này là Ngôn Vĩ đệ đệ của Ngôn tiên sinh, cũng là phụ thân của Ngôn Khoa và Ngôn Trật, đột nhiên xuất hiện một ŧıểυ cô nương tướng mạo ngọt ngào động lòng người gọi mình thúc thúc, nên mỉm cười lên tiếng chào Lâm Thấm, “ŧıểυ cô nương, xin chào.”
Ngôn Khoa và Ngôn Trật phía sau tiếp trước, “Cha, nàng là a Thấm.”
“Cha, nàng là muội muội con và ca ca mới vừa quen.”
Ngôn Vĩ càng như rơi vào trong mây mù, mờ mịt.
“ŧıểυ muội muội, xin hỏi lệnh tôn là ai vậy?” Ngôn Vĩ ấm giọng hỏi.
“Lệnh tôn của nàng không tới, là cậu của nàng dẫn nàng tới.” Ngôn Trật không đợi Lâm Thấm trả lời, đã vội vàng giơ tay chỉ La Giản, “Cha, đây là cậu của nàng đó.”
“Cậu của nàng muốn cưới cô cô về làm mợ cho a Thấm!” Ngôn Khoa hơi lớn hơn chút, nhớ được đầy đủ hơn đệ đệ, vội vàng bổ sung.
La Giản nhắm mắt xoay người, nặn ra mặt cười, “Ngôn công tử, La Giản mạo muội tới, xin thứ tội.”
Vẻ mặt Ngôn Vĩ vốn rất ôn hòa, thấy La Giản, ngẫm lại câu nói “Cậu của nàng muốn lấy cô cô về làm mợ cho a Thấm” theo lời Ngôn Khoa, đột nhiên biến sắc.
“Nếu như ta nhớ không lầm, La thế tử là nam nhân có phụ nhân rồi chứ?” Ngôn Vĩ nhướng mày hỏi.
Tỷ tỷ bị La Giản nam nhân như vậy dây dưa, có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ, tức giận của Ngôn Vĩ.
“Không phải, không phải.” La Giản xua tay lia lịa, “Ngươi hiểu lầm, ta không phải là nam nhân đã có phụ nhân. Ta... ta đã... ta bây giờ là trong sạch, trong sạch...”
“Ngươi thế mà lại có mặt mũi nói ra hai chữ trong sạch, ta thật sự thẹn thùng và mắc cỡ chết được thay ngươi.” La Giản nói không tỉ mỉ, sao Ngôn Vĩ có thể biết được La Giản đã hưu Nhương thị rồi chứ, cho rằng La Giản tới quấy nhiễu, trong lòng tức giận, lớn tiếng trách mắng.
“Không được nói cậu ta như vậy.” Mặc dù Lâm Thấm hồ đồ lờ mờ, nhưng nghe được Ngôn Vĩ đang chửi cậu nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, không bằng lòng, “Đó là cậu ta, sai lầm rồi cũng chỉ có thể do ta nói, hơn nữa cậu vốn không sai!”
Tuy Lâm Thấm còn nhỏ, giọng nói cũng non nớt, nhưng mồm miệng lại rất rõ ràng, nàng nói mấy câu đó, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
La Giản cảm động không thôi.
Ngôn Vĩ ngây ngốc, cúi đầu nhìn về phía Lâm Thấm, thấy ŧıểυ cô nương này còn nhỏ hơn Ngôn Trật một chút, dáng vẻ rất non nớt, nhưng hết lần này tới lần khác lại nói ra lời có lý có tình, còn đầy đủ khí thế, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Sao hắn lại không sai chứ...” Ngôn Vĩ lại tức giận nữa cũng không thể hung dữ với ŧıểυ cô nương, nên bình tĩnh ôn hòa định phân rõ phải trái với Lâm Thấm.
Ai ngờ hắn mới vừa mở miệng, Lâm Thấm đã thở phì phò cắt lời hắn, “Ngài cao như vậy, ta đây thấp như thế, hai chúng ta gây gổ, không công bằng!”
Trong mắt Ngôn Vĩ có ý cười, giọng nói khiêm tốn, không ngại học hỏi kẻ dưới, “Vậy theo ý tứ của ŧıểυ cô nương, nên như thế nào đây?”
Lâm Thấm nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hoặc là ta đứng cao một chút, hoặc là ngài ngồi chồm hổm xuống đi.”
Ngôn Vĩ bật cười, thấy chung quanh không có chỗ nào cao thích hợp đặt Lâm Thấm lên, nên ngồi xổm người xuống, mỉm cười nói: “ŧıểυ cô nương, như vậy có thể rồi chứ?”
Lâm Thấm ngượng ngùng đan tay, cười rất ngọt ngào, rất lấy lòng, “Có thể rồi, như vậy vô cùng tốt, thật đấy.”
Ngôn Vĩ cười càng đậm.
Hắn ấm giọng nói cho Lâm Thấm, “ŧıểυ cô nương, cách làm của cậu cháu không đúng. Thứ nhất, hắn là nam nhân có thê tử, sao có thể cầu hôn gia tỷ chứ? Thứ hai, mặc dù hắn và thế tử phu nhân hòa ly, muốn tái giá, cầu hôn cũng cần để bà mai tới trước mặt gia phụ hỏi thăm, sao có thể tùy ý quấy rầy gia tỷ chứ?”
Ngôn Vĩ vốn rất tức giận, cảm thấy La Giản nam nhân có thê tử định đến cầu hôn tỷ tỷ hắn thật sự buồn cười, nhưng mà La Giản không nói tỉ mỉ cái gọi là “Trong sạch”, hắn cũng không nghĩ tới chuyện hòa ly, sau đó lại ngồi xổm người xuống nói chuyện với Lâm Thấm, trong lòng chợt nghĩ ra, “La Giản nhất định đã hòa ly với Nhương thị rồi, nếu định kim ốc tàng kiều, hắn dám mang cháu nɠɵạı tới đây càn quấy sao? Hắn muốn cưới mợ cho cháu nɠɵạı, đúng rồi, hắn đã nói trong sạch, nhất định đã ly duyên với Nhương thị rồi.” Vừa nghĩ thông suốt, trong lòng hắn bình ổn một chút, vẻ mặt càng thêm ôn hòa.
Hai mắt Lâm Thấm vụt sáng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đầy ý cười, nhưng mà cười rất chột dạ.
“Nghe không hiểu, hì hì.” Lâm Thấm nhăn nhó nói.
Ngôn Vĩ nhìn ŧıểυ cô nương ngây thơ hồn nhiên, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên rồi.
Lâm Thấm kéo kéo ống tay áo của hắn, có dáng có vẻ thở dài, “Nếu tỷ tỷ ta ở đây, nhất định có thể nói với ngài. Đáng tiếc sao, tỷ tỷ ta ở nhà...”
“Tỷ tỷ của ngươi là ai vậy?” Ngôn Trật dựa vào trên người phụ thân hắn, tò mò hỏi.
“Tỷ tỷ ta thật lợi hại nha.” Lâm Thấm nhắc tới tỷ tỷ, chắp tay nhỏ bé lên, dương dương tự đắc, “Tỷ tỷ ta nói chuyện luôn luôn đúng, lợi hại khủng khiếp!”
“Khoác lác đi.” Ngôn Trật tỏ vẻ rất hoài nghi.
Lâm Thấm liếc xéo hắn, dáng vẻ đắc ý ngạo mạn, “Đây cũng không phải là khoác lác nha, chính là ngay trước mặt hoàng đế bệ hạ ta cũng nói như vậy đó.”
Ngôn Khoa và Ngôn Trật hai ŧıểυ ca nhi đồng thời hít sâu một hơi, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Lâm Thấm hả hê hơn.
Ngôn Vĩ thoáng nghĩ qua đã biết rõ Lâm Thấm là ai, mỉm cười hỏi: “Lệnh tỷ chính là nữ nhi của Thị Giảng Lâm công Hàn Lâm viện, quý nhân tháng sau sắp gả làm hoàng trưởng tử phi sao?”
Lâm Phong cười hì hì, “Đúng vậy đó, tỷ tỷ ta sẽ phải gả cho Diệu ca ca rồi, Diệu ca ca rất uy phong, đối xử rất tốt với ta.”
Ngôn Vĩ tự nhiên biết trưởng tử hoàng đế tên Nguyên Diệu, nghe Lâm Thấm thân thiết gọi Diệu ca ca như vậy, trong lòng thầm nghĩ: “ŧıểυ hài tử sẽ không giả dối, hoàng trưởng tử nhất định cực kỳ thân mật với nhà vợ, ŧıểυ cô nương này mới vừa mở miệng là gọi Diệu ca ca, giống như coi thành người một nhà vậy.”
Ngôn Vĩ quan sát La Giản mấy lần, sắc mặt trầm ngâm. Hắn một ngàn lần một vạn lần chướng mắt La Giản, nhưng mắt thấy tỷ tỷ của mình nhất định không chịu thành thân lập gia đình, hiện giờ mỗi năm tuổi một lớn, hắn làm đệ đệ vừa nghĩ đã lo lắng. Nếu La Giản thật sự đã ly duyên với Nhương thị... ngược lại cũng không phải không thể suy tính. Dù sao La Giản người này chỉ hơi hoàn khố chút, cũng không hư hỏng.
“Nếu như La thế tử thật sự đã là một thân thanh bạch, lại có ý với gia tỷ, xin mời bà mai tới trước mặt gia phụ cầu hôn.” Giọng Ngôn Vĩ kiên quyết hơn.
Nói đến bốn chữ “Một thân thanh bạch”, khóe miệng Ngôn Vĩ vểnh lên, cảm thấy có mấy phần nực cười.
La Giản không hề nghe ra có chỗ nào không đúng, đầy miệng đáp ứng, “Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên.” Lại cau mặt lại, tâm thần thấp thỏm năn nỉ Ngôn Vĩ, “Ngôn công tử, ta viết lá thư, ngươi có thể chuyển giao cho lệnh tỷ không?”
Ngôn Vĩ định nói không thể, nhưng lời đã đến khóe miệng, nhớ tới tỷ tỷ đã ba mươi tuổi đầu rồi, bản thân mình là đệ đệ đã có hai nhi tử hoạt bát đáng yêu, tỷ tỷ lại vẫn một thân một mình, thở dài, “Lẽ ra không thể. Nhưng mà, mấy năm gia phụ gặp rủi ro, gia tỷ sống ở quý phủ thời gian mấy năm, chắc đã gặp mặt thế tử. Như thế, xin thế tử viết thư đi, nhưng đừng dán kín, xin thứ cho để Ngôn Vĩ phải được xem qua trước, rồi mới chuyển giao.”
La Giản thẹn đỏ mặt, “Ta nói đều là lời nói quang minh chính đại.”
Cùng Ngôn Vĩ đi tới chỗ gác cổng, đòi giấy và bút mực, cân nhắc câu từ viết một phong thư, giao cho Ngôn Vĩ.
Ngôn Vĩ thoáng nhìn, thấy trong thư thật sự không nói gì, chỉ nói đã hòa ly với Nhương thị, hiện giờ hắn chỉ có bản thân và nữ nhi Văn Nhân, năn nỉ Ngôn Yên gả cho hắn, cùng hắn và Văn Nhân một nhà ba người hòa thuận vui vẻ qua ngày, lời thề son sắt bảo đảm một đống, đơn giản là hắn nhất định tôn kính Ngôn Yên, ngưỡng mộ Ngôn Yên, còn nói phải nỗ lực mạnh lên, khiến Ngôn Yên và Văn Nhân trải qua ngày lành, lấy hắn làm vinh. Cuối thư La Giản còn tăng thêm một câu, “Thật sự sẽ cố gắng nỗ lực, ta đã đồng ý với ŧıểυ a Thấm phải làm một anh hùng, để nàng lấy cậu ra mà khoe khoang.”
Nếu như Ngôn Yên là vị thiếu nữ trong khuê mười sáu tuổi, Ngôn Vĩ làm đệ đệ sẽ không thay nàng nhận lấy thư cầu hôn như vậy. Nhưng Ngôn Yên đã từng trải qua không giống với người bình thường, theo gia tộc lên lên xuống xuống, đã từng là dòng chính nữ nhà quan, đã từng bởi vì phụ thân vào ngục mà lưu lạc đầu đường, sau khi phụ thân khởi phục nàng lại thề không gả, hết lòng dạy học thành người, đã có chút danh tiếng trong kinh thành. Nàng không phải thiếu nữ khuê các bình thường, Ngôn Vĩ cũng không kiểu cách thay nàng, nhận lấy lá thư này của La Giản.
La Giản cáo từ Ngôn Vĩ, ôm lấy Lâm Thấm, lưu luyến quay đầu lại nhìn xem, miễn cưỡng đi ra khỏi Tuệ Linh nữ học.
Ngôn Khoa và Ngôn Trật chơi đùa thật vui với Lâm Thấm, vẫn tiễn nàng đến cạnh xe ngựa, “A Thấm, sau này chúng ta còn có thể gặp mặt nhau không.”
Lâm Thấm sung sướиɠ cười hì hì, “Dĩ nhiên có thể gặp mặt, về sau chúng ta chính là thân thích mà.”
Lên xe, vẫy tay từ biệt, ba hài tử đều lưu luyến không rời.