La Thư nghe rất kinh hãi, hỏi vội: “A Đàm, ý của con là...?”
Lâm Đàm nhíu mày, “Nàng ta là thê tử của cậu, vốn không phải người cùng một đường với Tiêu thị và Toàn thị, nhưng nàng ta lại tuân theo mệnh lệnh của Tiêu thị, không hề suy nghĩ thay cậu chút nào, vậy quá khả nghi rồi. Khí sắc, vẻ mặt của nàng ta lại luôn quái dị rõ ràng, mười mấy năm qua không hề sinh được, nhưng cậu đã có Văn Nhân.”
Sẵn có La Văn Nhân, đã nói rõ La Giản không có vấn đề, vấn đề xuất hiện ở trên người Nhương thị.
La Thư lo lắng không thôi, “Haizzz, nương nghĩ đến cậu con đã trung niên rồi mà còn chưa có nhi tử, thật sự buồn sợ thay cho cậu con. A Đàm, nếu như cậu con vẫn không có nhi tử, không nói đến không có ai dưỡng lão tống chung, Tấn Giang Hầu phủ cũng phải chắp tay nhường cho người khác!”
Lâm Đàm cười nhạt, “Sợ rằng có vài người có mục đích chính là như thế. Nương, chuyện này ngài đừng quản, giao cho con là được.”
Ánh mắt La Thư tối sầm, khẽ vuốt ve tóc mai của Lâm Đàm, “A Đàm, những chuyện này vốn nên do nương tới lo liệu, lại để cho con một nữ hài nhi chưa lấy chồng quan tâm...”
Lâm Đàm cười híp mắt đè tay nương mình lại, nũng nịu nói: “Nương, nương cũng có đại sự phải làm mà, nương phải trông coi ăn uống cuộc sống thường ngày của cha và bốn người huynh muội chúng con, hơn nữa a Hàn và a Thấm còn nhỏ, toàn bộ trông cậy vào nương đó.”
La Thư tươi cười rạng rỡ, “Còn không phải như vậy sao, a Hàn và a Thấm hai đứa bé này đứa nào cũng đều bướng bỉnh, nương không quản hai đứa nó thật sự không được.”
Lâm Đàm cười duyên, vội nói: “Nương trông chừng hai đứa nhỏ đi, chuyện của cậu, con thương lượng với đại ca rồi làm, bảo đảm làm thỏa đáng.”
La Thư cười một tiếng, “Được, a Khai và con làm việc, nương yên tâm.”
Hiện giờ Lâm Khai đã vào quốc tử giám học, Lâm Hàn cũng làm đệ tử một vị đại nho học thức uyên bác ở Hương Hà viên cách quốc tử giám một con đường. Lâm Hàn còn nhỏ, Lâm Khai luôn đưa hắn đi lúc đi học, sau khi tan học mới đi đón hắn, hai huynh đệ cùng vào cùng ra, đi sớm về trễ.
Ngày này sau khi Lâm Khai về nhà, Lâm Đàm liền kéo hắn đến thư phòng, “Ca, ca viết lá thư đi.”
Lâm Khai thuận miệng đồng ý, “Được, viết thư.”
Thấy trên bàn có sẵn giấy, bút, mài mực sẵn, nên cầm bút chấm mực chuẩn bị viết, “A Đàm, viết cái gì thế? Viết thư cho ai vậy?”
Trên gò má trắng nõn như ngọc của Lâm Đàm bay lên từng rặng mây đỏ, “Ca cứ viết muốn mượn hắn một tên đại phu, tốt nhất là nữ đại phu...”
Trong tay Lâm Khai nâng bút lên, cố ý chậm rì rì hỏi, “A Đàm, hắn là ai nhỉ?”
Lâm Đàm giận đánh hắn một cái, “Biết rõ còn hỏi.”
Lâm Khai giễu cợt muội muội đôi câu, nâng bút viết thư, “Cần nữ đại phu làm gì?”
Lâm Đàm thở dài sâu kín, “Còn không phải vì cậu sao. Haizzz, đáng tiếc Hàn đại phu không ở đây, nếu như có nàng, tất cả vấn đề khó khăn đều giải quyết dễ dàng.”
Lâm Khai nhanh chóng viết xong thư, lại cẩn thận nhìn xem một lần, cảm thấy không thành vấn đề nên đặt lên trên bàn chờ mực khô, cười nói: “Hàn đại phu sợ muội rồi, người ta là danh y lừng lẫy thiên hạ, đến trước mặt muội lại thường xuyên bị muội sửa trị không còn cách nào. A Đàm, Hàn đại phu thấy muội quả thật giống như ông nɠɵạı thấy a Thấm vậy, bản lĩnh cả người đều không sử dụng được, chỉ có cúi đầu nghe lệnh.”
Năm tám tuổi Lâm Đàm có thể thuyết phục Hàn đại phu từ trước đến giờ không giao thiệp với quan phủ đỡ đẻ vì Lâm Hàn, sau có thể giữ Hàn đại phu ở lại Lâm gia chữa bệnh cho Lâm Khai -- Hàn đai phu vẫn vân du thiên hạ hành y khắp nơi, muốn nàng ở lại Lâm gia mấy năm nào phải chuyện dễ.
“Hết cách rồi, khi đó đại ŧıểυ thư Lâm gia thật sự rất đáng yêu, kể cả Hàn đại phu cũng vì vậy mà động lòng.” Hai tay Lâm Đàm chống cằm, tự khen nói.
Lâm Khai và Lâm Đàm liếc nhìn nhau, đồng thời cười to.
Vết mực đã khô, Lâm Khai tự mình niêm phong thư, lệnh cho gã sai vặt đưa đến phủ Hoài Viễn Vương.
“Ca đoán Hoài Viễn Vương khẳng định coi là rất quan trọng, cho dù bên cạnh hắn không có nữ đại phu, lên trời xuống đất cũng nhất định phải tìm cho ra một người.” Lâm Khai thật hăng hái nói giỡn với muội muội.
Lâm Đàm thuận tay đánh hắn một cái, “Không được nói lung tung, trong cung có nữ đại phu mà, nếu trong vương phủ của hắn không có, đến trong cung cũng có thể tìm được một người.”
Trên đời này tuy rằng nhiều đại phu, nhưng đại phu tốt lại ít, nữ đại phu tốt lại càng thiếu nữa. Trừ Hàn đại phu ra, Lâm Đàm thật sự không biết nữ đại phu nào xuất sắc lại có thể tin tưởng được, không thể làm gì khác hơn là xin nhờ sự giúp đỡ của Hoài Viễn Vương.
Lâm Đàm nói sơ qua chuyện hôm nay cố ý thử Nhương thị cho Lâm Khai, Lâm Khai hừ lạnh một tiếng, “Mặc dù không biết năm đó cậu cưới Nhương thị ra sao, chỉ thoáng suy nghĩ cách thức làm việc của Tiêu Lan, nàng ta có thể để cho cậu cưới một vị thục nữ tốt đẹp sống qua ngày sao? Dĩ nhiên sẽ không. Còn không biết Tiêu thị dùng quỷ kế gì cố gắng nhét Nhương thị cho cậu đấy.” Nói đến Tiêu thị mưu đồ ác độc, rất chán ghét.
Trong lúc hai huynh muội Lâm Khai và Lâm Đàm còn ở trong thư phòng nói chuyện, gã sai vặt đã nhanh chóng đưa thư đến phủ Hoài Viễn Vương. Trùng hợp lúc này Hoài Viễn Vương đang ở trong phủ, nghe nói Lâm gia có thư, lập tức mở ra nhìn, sau khi xem xong, sai người chuẩn bị ngựa, “Bổn vương muốn vào cung bái kiến bệ hạ.”
Người hầu không dám chậm trễ, vội chuẩn bị ngựa tốt cho hắn, Hoài Viễn Vương nhảy tót lên ngựa, chỉ dẫn theo hơn mười thị vệ, chạy thẳng tới Tử Cấm thành.
Trong thiên điện chỗ Tử Thần điện, hoàng đế ngồi trước sập lật xem tấu chương, thập tứ hoàng tử Cao Nguyên Dục ngồi trước án kỷ trong góc tường đọc sách. Ở độ tuổi của hắn làm sao có thể tĩnh tâm đọc sách gì được chứ, ngọ nguậy tới lui, không tập trung tư tưởng, không đọc được bao lâu đã cầm lấy một tờ giấy viết vẽ lung tung.
Thấy Hoài Viễn Vương bước nhanh đi vào điện, mắt Cao Nguyên Dục rực sáng lên, ném quyển sách rồi lập tức vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu la, “Đại ca, để nương con lừa lại sinh thêm một con!”
Hoàng đế và Hoài Viễn Vương nghe được câu nói điên khùng của hắn, đều không giải thích được.
Cao Nguyên Dục ôm lấy bắp đùi Hoài Viễn Vương chấp nhất yêu cầu, “Để nương con lừa lại sinh một con đi! Đại ca, đệ muốn con lừa con giống con của Lâm Thấm như đúc, cũng muốn nhỏ như vậy, không cao hơn đệ, rất nghe lời.”
Có vậy Hoài Viễn Vương mới hiểu được ý tứ của hắn là để nương của ŧıểυ Hôi lại sinh thêm một con lừa con nữa cho hắn, nên nói ra: “ŧıểυ Hôi còn nhỏ hơn con lừa bình thường nhiều, rất khó gặp được. A Dục, đại ca kêu người để ý, nếu có lập tức lấy cho đệ.”
Hoàng đế khẽ cười, “Tại sao lại so kè một con lừa rồi chứ? Còn nói cái gì mà nương con lừa, sinh một con, thật đúng là lời hài tử.” Lại ra lệnh cho Bàng Đắc Tín, “Ngươi mang ŧıểυ thập tứ ra ngoài chơi đi.”
Bàng Đắc Tín biết đây là hoàng đế và Hoài Viễn Vương có lời muốn nói, vội khom mình cười nói với Cao Nguyên Dục, “Thập tứ điện hạ, ngày hôm nay hình như nô tài mới nhìn thấy một con lừa nhỏ ở cung hậu uyển, rất nhỏ, vừa lóe lên đã không thấy nữa...”
Cao Nguyên Dục mừng rỡ, “Ngươi thật sự nhìn thấy lừa con sao, nó nhỏ bao nhiêu? Không cao hơn ta chứ?”
Bàng Đắc Tín cười nịnh hót, “Thưa điện hạ, nô tài chính là hình như thấy được, lại không thấy rõ ràng, giờ phải đến cung hậu uyển tìm thử xem, mới biết được đó.”
Cao Nguyên Dục tỏ vẻ kích động, “Vậy còn chờ cái gì? Đi nhanh đi.” Đi theo Bàng Đắc Tín tìm con lừa.
Hoài Viễn Vương yên lặng bái lạy, quỳ ngồi ở đối diện hoàng đế.
“Án tham ô Túc Châu liên lụy quá rộng, trẫm đã lệnh cho Hình bộ chấm dứt ở đây, chỉ truy cứu Phương Đức Sơn và vài người đã lộ ra khỏi mặt nước.” Giọng hoàng đế nhàn nhạt.
Hoài Viễn Vương chậm rãi nói: “Quan viên tham ô, lại định dung túng như thế sao?”
Hoàng đế nhìn hắn thật sâu, “Tương lai con sẽ biết ngay, làm hoàng đế cũng có thật nhiều chỗ bất đắc dĩ, cũng không thể muốn làm gì thì làm.”
Hoàng đế ấm giọng nói: “Con sắp lấy vợ, sự vụ trong triều tạm thời không cần để ý tới nhiều, yên tâm làm hôn sự của con quan trọng hơn. Sau khi lấy vợ thành gia, sẽ phải thay đổi dáng vẻ rồi.”
Trong diện mạo lạnh lùng của Hoài Viễn Vương có vẻ nhu hòa, “Con tới muốn xin ngài nữ danh y. Phụ hoàng, trong cung chắc có nữ đại phu nhỉ?”
Hoàng đế không khỏi tò mò, “Nếu như con đã cưới Vương phi về nhà rồi, muốn nữ y còn có thể hiểu được. Vào lúc này con chính là người độc thân, muốn nữ y làm gì?”
Hoài Viễn Vương hơi có vẻ thẹn thùng, “Là anh vợ của con muốn.”
Mặc dù bình thường hắn thờ ơ, lạnh lùng, nhưng khi thẹn thùng lại không khác gì nam tử trẻ tuổi tầm thường khác, hoàng đế im lặng nhìn hắn một lúc lâu, “Nữ y thì con nên đi hỏi chỗ Thái hậu, chẳng lẽ chỗ của trẫm sẽ có nữ y sao?”
Bên cạnh một đại nam nhân cần nữ y làm gì, có gì cần thiết.
Hoài Viễn Vương như từ trong mộng mới tỉnh, “Dạ, đi chỗ Thái hậu xin, giờ con đi Dưỡng Ninh cung luôn.”
Không hề dừng lại thêm, cáo từ hoàng đế rồi chạy đi Dưỡng Ninh cung tìm Chu Thái hậu.
Chu Thái hậu nghe nói hắn muốn nữ y, cảm thấy rất hứng thú, liên tục hỏi han, “Diệu Linh, cháu thân nam nhân muốn nữ y làm gì? Có phải bên cạnh cháu có ŧıểυ cung nữ nào... cái gì kia rồi...?”
Hoài Viễn Vương quýnh lên, vội vàng nói: “Cháu là người tùy tiện như vậy sao? Tổ mẫu đừng đoán bậy, đây là anh vợ cháu muốn.”
Chu Thái hậu nghe rất vui vẻ, “Chẳng lẽ anh vợ cháu gây ra tai họa gì sao? Haizzz, người trẻ tuổi mà, đây là khó tránh khỏi, ai mà lúc tuổi trẻ không nợ vài nét bút phong lưu chứ.”
Hoài Viễn Vương bị nàng nói dở khóc dở cười.
Cũng may Chu Thái hậu trêu ghẹo thì trêu ghẹo, nhưng cho người cũng rất hào phóng, không hề giấu giếm, “Chư nữ quan của Dưỡng Ninh cung tinh thông dược lý, hơn nữa tinh thông phụ khoa, còn có thể đỡ đẻ, miệng lại rất kín đáo, ai cũng đừng mong hỏi thăm được chuyện riêng tư của ta từ miệng của nàng. Diệu Linh, tổ mẫu cho cháu Chư nữ quan nhé, về sau ở lại vương phủ của cháu mà sử dụng. Cháu ấy, sớm muộn gì cũng phải dùng đến Chư nữ quan.” Chu Thái hậu vừa nói vừa cười, cười rất ý vị sâu xa.
Mặt Hoài Viễn Vương bất tri bất giác đỏ lên.
Chu Thái hậu càng hăng hái hơn, cười ngặt nghẽo, “Diệu Linh à, sang năm tổ mẫu có thể ôm chắt rồi chứ?”
“Không nói chuyện với ngài nữa.” Hoài Viễn Vương không ở lại được nữa, xoay người rời đi.
“Xí, tên ŧıểυ tử thối Cao Nguyên Diệu này, không đến thì thôi, đến rồi chỉ muốn người, được người rồi đã đi luôn!” Chu Thái hậu rất bất mãn, quở trách sau lưng Hoài Viễn Vương.
Hoài Viễn Vương chỉ coi như không nghe thấy, chạy trối chết.
Chu Thái hậu mắng Hoài Viễn Vương một trận xong rồi lệnh cho Chư nữ quan lập tức đi theo Hoài Viễn Vương xuất cung, “Về sau ngươi đi theo đại điện hạ, sau khi hoàng trưởng tử phi vào cửa, ăn uống cuộc sống thường ngày của nàng, ngươi phải chú ý nhiều hơn. Về sau ngươi dưỡng lão ở Vương phủ đi, mọi việc phải tận tâm tận lực.
Chư nữ quan là nữ tử trung niên vẻ mặt nghiêm túc, biết mình có thể rời khỏi hoàng cung, ngược lại vô cùng tình nguyện, cung kính đồng ý, bái biệt Thái hậu, đơn giản thu dọn hành lý rồi xuất cung đi tới phủ Hoài Viễn Vương.
Đêm đó Hoài Viễn Vương đã sai người đưa nàng đến Lâm gia.
“Chư nữ quan có y thuật không tệ, hơn nữa miệng rất kín.” Thị vệ phủ Hoài Viễn Vương gặp mặt Lâm Khai, cung kính nói: “Đại công tử, Vương gia nhà ta đặc biệt căn dặn ŧıểυ nhân, cần phải chuyển lời lại cho đại công tử, còn nói nếu như đại công tử có chuyện gì, không cần khách khí, chỉ cần mở miệng là được.”
Lâm Khai vì vậy mà chê cười muội muội một phen, “A Đàm, chuyện hôm nào xong hôm đó, muội này vị hoàng trưởng tử phi còn chưa gả đi, nói chuyện đã có tác dụng như vậy.”
Vẻ mặt Lâm Đàm ửng hồng, hờn dỗi liếc xéo ca ca, “Còn nói bậy sẽ không để ý đến ca nữa!”
Lâm Khai sờ mũi, “Không nói bậy, muội muội, ca ca sai rồi.”
Mặt Lâm Đàm càng đỏ hơn.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” Trong miệng Lâm Thấm gọi tỷ tỷ, đã đẩy cửa đi vào, cười sung sướиɠ, “Tỷ tỷ mau nhìn xem, muội hái đóa hoa này có đẹp không?”
Hài tử bé nhỏ, cầm đóa hồng trong tay giơ lên, sắc hoa đỏ tươi, mang theo ánh nhung, cao hứng quấn bên, dáng hoa vô cùng xinh đẹp.
“Cẩn thận có gai đấy.” Lâm Đàm thấy muội muội cầm là hoa hồng, vội lo lắng đi xem.
“Nhị ca vót gai đi cho muội rồi, còn bọc cái này nè.” Lâm Thấm cao hứng giơ cho tỷ tỷ xem, trên cành hoa nàng cầm trong tay được tỉ mỉ bọc khăn lụa, sẽ không đâm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
“Như vậy tốt rồi.” Lâm Đàm cũng yên lòng.
Lâm Thấm giơ hoa hồng cho tỷ tỷ nhìn, thấy sắc mặt tỷ tỷ ửng đỏ, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tỷ tỷ, sao mặt tỷ tỷ lại còn đỏ hơn hoa vậy?” Ngoẹo đầu nhỏ quan sát Lâm Đàm, đánh giá tinh thông, “Nhưng mà, sắc mặt đỏ lên như vậy, càng đẹp mắt rồi.”
Lâm Đàm xấu hổ khó nén.
Lâm Khai cười nhận lấy đóa hoa trong tay muội muội, “A Thấm, muội đối xử với đóa hoa này thật không tốt nha.”
“Hả?” Lâm Thấm nhìn ca ca, mặt cười lấy lòng, nàng chưa rõ Lâm Khai có ý gì.
“Tỷ tỷ của muội có dáng dấp bế nguyệt tu hoa, muội lại cố ý cầm đóa hoa này tới cho tỷ tỷ muội nhìn, rõ ràng muốn thẹn thùng đóa hoa này. A Thấm, muội đối xử với đóa hoa này thật không tốt.” Lâm Khai cố ra vẻ thâm trầm.
Lâm Thấm nghe hiểu đại ca đang nói giỡn với nàng, vui mừng toét cái miệng nhỏ nhắn, “Muội đối xử không tốt với đóa hoa này, khiến tỷ tỷ thẹn thùng nó.” Kéo tay Lâm Khai, để cho hắn đưa đóa hoa tới trước mặt Lâm Đàm.
Lâm Đàm tỏ vẻ thẹn thùng, đỏ tươi ướt át.
--
Từ lúc dời đến phố Trường Anh, sau khi nhận lễ nạp thái vấn danh xong đã có gia quyến quan viên trong kinh lục tục tới chúc mừng và thêm trang cho hoàng trưởng tử phi, những người này đều do La Thư tiếp đãi, Lâm Đàm mặc kệ. Nàng có chuyện khác đứng đắn phải làm.
La Giản gần như ngày ngày đến thăm Lâm Thấm, chơi với Lâm Thấm một lúc. Trừ chơi đùa với Lâm Thấm ra, hắn cũng thỉnh thoảng nói một chút chuyện nhà với La Thư, nói chuyện phiếm với Lâm Đàm.
“A Đàm, cháu nói nam nhân hưu thê có phải thật không tốt? Rất vô tình không?” Hắn giả bộ như không hề để ý hỏi.
Lâm Đàm cười nhạt, “Cổ nhân gọi phu thê ly dị là ‘Ly duyên’, nếu như không có duyên phận, chia ra vẫn tốt hơn. Cậu, cháu đọc thư phóng thê Đường triều cho cậu nghe nha, ‘Nếu kết duyên không hợp, chắc kiếp trước có oán thù. Xích mích sinh oán, từ đó đối lập. Thê một lời lắm miệng, phu xích mích ghét bỏ. Giống như mèo chuột ghét nhau, giống như sói dê cùng chỗ.’ ‘Đã hai lòng khác nhau, khó quy về một ý, vui vẻ sẽ thành thân thích, lấy cầu từ biệt, tìm kiếm sách xưa, tất cả đều có ngọn nguồn.’”
La Giản nghe cực kỳ tập trung.
“A Đàm, đến lễ mừng năm mới có lẽ cậu sẽ có thể... có thể một lần nữa có cuộc sống mới đó.” La Giản xoa xoa tay, vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng nói: “Ông nɠɵạı cháu cứu Nhương tướng quân, bởi vì nữ nhi của Nhương tướng quân chưa từng sinh hạ đích tôn cho La gia, áy náy, nói qua năm nếu còn không có tin tức sẽ đón nữ nhi về nhà mẹ đẻ, không hề đưa lại nữa.”
Cuối cùng lấy được dũng khí nói chuyện nhà mình với Lâm Đàm ŧıểυ bối này, cả người La Giản nhẹ nhõm.
Hắn thương lượng với La Thư muội muội nôn nóng này không ra được cái gì, lại không tiện nói chuyện riêng tư như vậy với người khác, còn với a Đàm, hắn đến mấy lần định mở miệng, nhưng a Đàm còn chưa lấy chồng đâu, hắn cũng cảm thấy không thích hợp để nói ra, nhịn mấy ngày trời, cuối cùng vẫn không nhịn nổi.
“Một lần nữa có cuộc sống mới.” Lâm Đàm nghe vào trong tai, trong lòng chua xót.
Đều nói La Giản là một hoa hoa công tử, ăn chơi trác táng, nhưng những năm qua hắn ở Tấn Giang Hầu phủ đã gặp phải chuyện gì, liệu có ai biết được chứ? Hai tuổi đã rơi vào trong tay mẹ kế tâm cơ sâu nặng, hài đồng nho nhỏ, cũng không biết bị Tiêu thị tính toán bao nhiêu rồi.
“Cần gì phải đợi đến tết chứ?” Lâm Đàm bình tĩnh hòa nhã nói: “Cậu, bây giờ cách lễ mừng năm mới còn có hơn mấy tháng, năm tháng khiến người già đi, thời gian không đợi ta, có thể làm xong chuyện vào hôm nay thì đừng đợi đến ngày mai.”
“A Đàm, ý của cháu là...?” Trái tim La Giản nhảy thình thịch, trong lòng mơ hồ hiểu ra điều gì nhưng thật ra vẫn còn ngây ngốc, không khỏi kích động hỏi.
“Cậu, ý của cháu là...” Lâm Đàm cười cười, lại gần La Giản, nhỏ giọng nói với hắn mấy câu.
Sắc mặt La Giản xanh mét rồi lại ddor, đỏ rồi lại xanh, thẹn quá thành giận, “Nàng ta lại dám lừa gạt ta sao? Ta... ta nhất định không thể bỏ qua cho nàng ta!”
Lâm Đàm trấn an nói, “Cậu, bình tĩnh không thiếu thu lương thực, phẫn nộ tức giận chuyện cũ vô bổ, chuyện sau này vô ích, chúng ta còn cần trù tính cẩn thận mới được.”
La Giản gật đầu, “A Đàm nói rất đúng.”
Sau khi cẩn thận thương lượng với Lâm Đàm xong mới trở về phủ Tấn Giang Hầu.
Nhương thị lệnh cho thị nữ đi mời La Giản, La Giản đẩy hai phen, không chịu gặp mặt Nhương thị.
Đến lần thứ ba, Nhương thị lệnh cho thị nữ tâm phúc tới đây, nói dối có người cầu hôn La Văn Nhân, cần thương nghị với La Giản.
La Giản nghe là hôn sự của La Văn Nhân, làm khó hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý.
Thị nữ trở về báo lại, Nhương thị mừng rỡ, sai người chuẩn bị rượu ngon món ngon, lại lấy ra một bầu rượu bằng đồng trắng, tự tay rót rượu ngon lâu năm vào, cũng không mượn tay thị nữ nào khác.
Nhìn qua bầu rượu bằng đồng trắng này không có gì khác lạ, nhưng mà bên trong trang bị cơ quan, có thể đồng thời đựng hai loại rượu, Nhương thị hạ thuốc mê ở trong bầu, chỉ chờ La Giản tới sẽ nhấn cơ quan rót rượu cho hắn, gây mê hắn.
Nhương thị chờ rồi chờ, vẫn chờ người đến đúng thời gian, La Giản mới chậm rãi thong dong đi đến, kể cả một đầy tớ đều không mang, một mình đi vào rồi.
Nhương thị thấy La Giản mừng rỡ, ân cần tới nói vạn phúc, hầu hạ La Giản ngồi lên ghế bành ở chính giữa, “Thế tử gia thích ngồi dựa lưng, cái ghế này do thiếp đặc biệt chuẩn bị vì gia.”
La Giản vốn rất không chào đón nàng, vào lúc này thấy nàng càng thêm lòng tràn đầy hoài nghi, vốn không thích chạm vào nàng, mặt chán ghét hất nàng ra, “Ngươi làm ơn tránh xa ta chút.”
Trên mặt Nhương thị trắng bệch thoáng qua vẻ xấu hổ tức giận, nhưng chốc lát sau nàng đã thay bằng vẻ mặt tươi cười, tự tay cầm bầu rượu rót một ly rượu ngon, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt La Giản, giơ ly rượu lên cao cao, “Thế tử gia khó có được nể mặt tới đây, thiếp kính gia một ly, gia nể tình phu thê, ngàn vạn lần xin thưởng cho thiếp mặt mỏng này...”
Biết La Giản da mặt mỏng thiện tâm, không nhìn được người ta đau khổ cầu khẩn nên cố ý khuất phục nịnh hót, giả bộ điềm đạm đáng yêu, ăn nói khép nép thiếu tự trọng, muốn La Giản thương tiếc nàng, uống hết ly rượu trong tay nàng.
La Giản quả nhiên nhận lấy ly rượu trong tay nàng.
Trong lòng Nhương thị hân hoan vui sướиɠ.
Nàng sẽ được như ý nguyện.
La Giản chợt để ly rượu lên trên bàn, giơ chân đá Nhương thị ngã trên mặt đất, “Độc phụ, trong ly rượu này có gì?”
Một cước này của hắn rất không khách khí, Nhương thị chỉ cảm thấy trước ngực đau đớn một trận, hoài nghi xương sườn cũng sắp gãy, vừa kinh vừa sợ, run giọng nói: “Trong cái ly này dĩ nhiên chẳng có gì cả, thế tử gia, thật sự không có gì cả...”
La Giản quát lên: “Vậy ngươi uống nó!”
Nhương thị hồn bay phách tán, “Không, không, ta không uống, ta không uống...”
La Giản nhìn dáng vẻ này của nàng, tức giận bốc lên trong lòng, hung ác từ gan sinh ra, chợt giơ tay túm lấy cằm của nàng, cầm ly rượu đổ xuống!
Nhương thị liều mạng giãy giụa, nhưng mà hơi sức của nàng không lớn bằng La Giản, mặc dù bị rớt ra không ít, nhưng vẫn bị chuốc vào nhiều hơn.
Nhương thị không biết lấy được thuốc gây mê từ chỗ nào, hiệu quả vẫn còn rất lớn, uống vào không lâu, Nhương thị đã mềm nhũn ngã liệt xuống dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
“Phi, lại dám ám toán gia!” La Giản tức giận đùng đùng lại đạp nàng một cước.
Hắn cũng lười đỡ Nhương thị dậy, cứ để cho nàng nằm trên mặt đất, đóng kín cửa, đi ra ngoài kêu người tới.
Bởi vì trong lòng Nhương thị mang mưu mô nên đã sớm đuổi sạch sẽ thị nữ trong viện nàng đi rồi, đây cũng tiết kiệm cho La Giản không ít hơi sức, trên đường không có ai hỏi ai cản, không gặp trở ngại.
Chư nữ quan mang áo choàng đội nón lớn vào, mặt không chút thay đổi, “Mời La thế tử ra ngoài trước đi.”
La Giản thấy Chư nữ quan có dáng vẻ làm công việc, thật sự không dám nói nhảm nhiều gì với vị nữ quan này nên lập tức đi ra ngoài, canh giữ bên ngoài.
Chư nữ quan ngồi xổm người xuống cẩn thận chẩn mạch cho Nhương thị, lại cởi quần áo kiểm tra, không khỏi nhíu mày.
La Giản canh chừng bên ngoài, trong lòng hết sức khẩn trương.
Hắn không biết Chư nữ quan kiểm tra xong sẽ nói cho hắn biết cái gì...
Cửa “Két” một tiếng mở ra, La Giản cuống quýt quay đầu lại, trên mặt sẵn có chờ đợi, mong mỏi, lại có lo lắng, sợ hãi, “Thế nào rồi?” Hắn thấp thỏm nhỏ giọng hỏi.
Chư nữ quan đâu ra đấy nói với hắn mấy câu.
Đầu tiên La Giản kinh ngạc ngẩn người, sau đó giận dữ, vọt vào hành hung Nhương thị đã hôn mê một trận, tự tay cầm dây thừng trói chặt lại, tiếp theo giống như một trận gió chạy đi tìm Tấn Giang Hầu rồi.
Chư nữ quan thương hại lắc đầu, bước nhanh ra viện. Bên ngoài tự có người tiếp ứng nàng, sau khi nàng ra khỏi cửa viện đã ngồi lên một chiếc kiệu nhỏ màu xanh, dần dần đi xa trong màn đêm.
Vào nửa đêm, trên dưới Vinh An đường đều bị tiếng phá cửa bên ngoài làm thức tỉnh.
Thị nữ tỏ vẻ lo sợ nghi hoặc chạy vào, “Phu nhân, phải làm sao đây? Hầu gia và thế tử gia đang đập cửa ở ngoài, vào lúc này đã đá văng cửa chính, tiến vào rồi!”
“Cái gì?” Tiêu thị không thể tin.
“Phu nhân, ngài nhanh chóng tìm cách đi!” Thị nữ mang theo âm khóc nói.
Tiêu thị run rẩy ra lệnh, “Nhanh, thay ta mặc quần áo!”
Thị nữ vừa lau nước mắt vừa hầu hạ Tiêu thị mặc quần áo.
Từ trước đến giờ Tiêu thị chú trọng dáng vẻ, nhưng lúc này nàng lại không hề để ý tới, mặc áo xong, tóc đơn giản vấn lên đã vội vội vàng vàng ra khỏi phòng trong.
Trong đại sảnh, đèn đuốc sáng rỡ.
Tấn Giang Hầu khoác áo choàng màu đen đứng trong sảnh, giống như sát thần lộ hung hãn ra ngoài. Ánh mắt sắc sảo bén nhọn giống như chim ưng kia quét qua khuôn mặt Tiêu thị, Tiêu thị không khỏi sợ run một trận.