Lâm Thấm cười hì hì, “Cháu biết rõ nha, cha cậu cũng là cha của mẹ cháu, còn là ông nɠɵạı cháu, cháu có ông nɠɵạı rồi, hì hì.” Kéo tay La Giản, hào hứng bừng bừng nói: “Nhanh lên, cậu, chúng ta đi gặp ông nɠɵạı.”
La Giản lề mề không chịu cất bước chân, “A Thấm, ông nɠɵạı cháu rất hung dữ, rất đáng sợ.”
“Gạt người.” Lâm Thấm không tin.
“Thật đó.” La Giản khổ sở thở dài, “A Thấm, cậu không lừa cháu.”
La Thư hừ một tiếng, “Ông ấy hung dữ thì hung dữ, ta không sợ ông ấy!”
Năm đó nàng còn là thiếu nữ tuổi xuân được nuông chiều trong khuê các, liền dám giơ roi ngựa lên vọt tới trước mặt Tấn Giang Hầu, hiện giờ nàng đã là người trung niên, việc đời thấy cũng nhiều, từng trải phong phú nhiều lắm, tự nhiên khuyến khích càng đủ, càng thêm không sợ hãi rồi.
Mắt to của Lâm Thấm đảo lòng vòng, “Nương cũng nói như vậy, vậy ông thật sự hung dữ?”
“Rất hung dữ.” La Giản trịnh trọng gật đầu, “A Thấm, ông và Hoài Viễn Vương đều cao lớn giống nhau, rất có khí thế, cực kỳ uy nghiêm.”
Vừa nói chuyện, La Giản ôm lấy Lâm Thấm, đoàn người đi vào Lâm Lang hiên, Lâm Đàm vừa sắp xếp việc nhà xong, đang cầm sách lẳng lặng lật xem, đại ca, muội muội đều trở về, cậu cũng đi cùng, liền để sách xuống đi qua chào hỏi.
“Tỷ tỷ, ông nɠɵạı rất hung dữ.” Lâm Thấm cười lấy lòng với nàng.
Lâm Đàm biết đây là muội muội hoang mang trong lòng, tìm mình làm tỷ tỷ đòi chủ ý, sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, dịu dàng nói: “A Thấm đi theo tỷ tỷ có được không? Tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội.”
“Không được đâu.” Lâm Thấm cười nịnh hót hơn.
La Thư và Lâm Khai, Lâm Đàm đồng thời buồn bực, “Không được sao?” A Thấm dám nói đi theo tỷ tỷ không được, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng thấy rồi, nàng nhất định thích tỷ tỷ, cũng rất tin tưởng tỷ tỷ.
“Vậy chuyện này như thế nào cho phải đây?” Lâm Đàm dịu dàng hỏi muội muội.
Lâm Thấm thường có chút ý tưởng ly kỳ cổ quái, ngoài dự đoán của mọi người, lại vô cùng thú vị, Lâm Đàm rất bằng lòng nghe tiếng lòng của muội muội.
Lâm Thấm cười cười, “Muốn tỷ phu cùng với muội, hì hì, tỷ phu thân cao, lợi hại, không sợ ông nɠɵạı.”
Mẫu thân, ca ca tỷ tỷ và cậu của nàng không khỏi đồng thời cười, a Thấm, thì ra ngươi cũng biết ông nɠɵạı dọa người, cho nên phải gọi tỷ phu lợi hại của ngươi, để cho hắn cho ngươi thêm can đảm.
Lâm Đàm vừa đỏ mặt, vừa cười.
La Giản tấm tắc lấy làm kỳ, “A Thấm, cháu thật dám nghĩ, tỷ tỷ còn chưa lấy chồng, đã chỉ điểm cho tỷ phu đến đây.” Tỷ phu của ngươi hắn cũng không phải người bình thường đâu, Hoàng trưởng tử, Hoài Viễn Vương, giống như sát thần, người lạ chớ tới gần.
Lâm Khai cười ôm lấy muội muội, “A Thấm, lúc này chúng ta không tiện làm phiền Hoài Viễn Vương Điện hạ, tương lai rồi nói. Đại ca đi cùng muội gặp ông nɠɵạı, có được không? A Thấm yên tâm, công phu của đại ca cũng rất tốt.”
Lâm Thấm tỏ vẻ thành thật, “Đại ca cũng vô cùng tốt, giống như tỷ tỷ vậy, nhưng đại ca không cao bằng tỷ phu. Muội muốn một người cao giống ông nɠɵạı.”
“A Khai con không đủ cao, không đạt tới yêu cầu của nhị ŧıểυ thư chúng ta, bị con bé chê.” La Thư cười đến không thể đè nén.
Lâm Khai mỉm cười, “Buồn cười, a Thấm, mặc dù bề ngoài đại ca văn nhược chút, nhưng cũng không trở thành khiến cho muội cảm thấy không thể nhờ vả như vậy chứ.”
Lâm Khai ôm cổ hắn hôn một cái, giọng điệu giống như dụ dỗ ŧıểυ hài tử, “Đại ca ngoan, muội không ghét bỏ ca, muội chỉ muốn một người cao bằng ông nɠɵạı thôi.”
Mọi người càng cảm thấy buồn cười.
Nhắc tới cũng khéo, Lâm Thấm đang tính toán cần Hoài Viễn Vương cùng nàng, cho nàng thêm can đảm, Hoài Viễn Vương thật sự tới rồi.
La Thư nghe được thị nữ bẩm báo nói Hoài Viễn Vương Điện hạ đến thăm, cười đến không khép miệng được, “Nhị ŧıểυ thư của chúng ta đây là tâm tưởng sự thành, trong đầu của con bé vừa nghĩ tới người này, người này liền đến.” Vừa nói chuyện, vừa cố ý liếc nhìn Lâm Đàm, mặt Lâm Đàm ửng đỏ, cúi đầu lui ra ngoài.
Hoài Viễn Vương muốn tới, nàng chỉ có thể tránh đi, vị hôn phu vị hôn thê, không được gặp mặt.
Thấy Hoài Viễn Vương tiến vào, mọi người không khỏi đều vẻ mặt tươi cười.
Hoài Viễn Vương bị cười đến không giải thích được.
Lâm Thấm ân cần chạy về phía hắn, giơ cánh tay nhỏ bé với hắn, Hoài Viễn Vương khom lưng ôm lấy nàng, Lâm Thấm đánh giá hắn, lại nhìn chung quanh phía dưới, cực kỳ hài lòng, “Rất cao nha.” Được Hoài Viễn Vương thân hình cao lớn ôm, nàng cảm thấy mình đã đủ cao, có thể đối mặt với ông nɠɵạı rất hung dữ dọa người rất uy nghiêm rồi.
“Điện hạ đặc biệt tới đây, là có chuyện gì quan trọng sao?” La Thư tươi cười rạng rỡ hỏi.
Hoài Viễn Vương ngượng ngùng: “Hậu điện Vương phủ phải tu sửa một lần, nhạc mẫu gặp nhiều biết nhiều, muốn thỉnh giáo ngài tu sửa như thế nào mới thỏa đáng.”
La Thư mở cờ trong bụng.
Vương phủ của Hoài Viễn Vương sửa chữa như thế nào có gì liên quan với nàng đâu, đây chẳng qua là tìm cớ, Hoài Viễn Vương muốn nghe một chút ý tứ của Lâm Đàm mà thôi. Con rể tốt với nữ nhi như vậy, trên đời này không có cha mẹ vợ nào không vui.
“Còn nữa, biết La Hầu gia trở về phủ, định đến bái kiến.” Hoài Viễn Vương lại nói.
Mắt Lâm Thấm sáng rực lên, ân cần mời, “Diệu ca ca, cùng đi, cùng đi.” Muốn cùng đi với Hoài Viễn Vương.
Lâm Khai cười nói tính toán nhỏ nhặt của Lâm Thấm ra, khóe miệng của Hoài Viễn Vương không khỏi vểnh lên, “Rất tốt, a Thấm, tỷ phu cho muội thêm can đảm.” Hắn lần đầu tiên tự xưng “Tỷ phu”, nói ra hai chữ này, hai gò má tuấn tú đã ửng đỏ.
“Hoàng trưởng tử ngây thơ cỡ nào.” La Giản thấy rất ly kỳ.
La Thư cũng trong lòng cực kỳ thoải mái.
Lâm Phong cũng trở lại rồi, thấy mọi người, hắn cười nói: “Chư vị, hạ quan cũng không phải chểnh mảng chức vụ, là bệ hạ cho ta nghỉ.” Hắn đang nhậm chức ở Hàn lâm viện, thuộc cận thị thiên tử, Hoàng đế nghĩ rất chu đáo, bởi vì Tấn Giang Hầu hồi kinh nên cho hắn nghỉ gần nửa ngày, hắn liền rời nha môn về phủ trước, tiện bái kiến nhạc phụ.
La Thư mừng rỡ, gọi cả Lâm Hàn đang chăm chỉ một mình ở thư phòng tới, người một nhà qua cửa nguyệt lượng, đi tới phủ Tấn Giang Hầu.
“A Thấm, muội gặp ông nɠɵạı phải quy củ giữ lễ, không được nói chuyện lung tung.” Lâm Hàn căn dặn muội muội.
Lâm Thấm non nớt nói: “Muội chưa bao giờ nói lung tung nha, lời của muội đều rất nghiêm chỉnh.”
Mọi người đều tươi sáng.
Xuyên qua vườn hoa đến trước nghi môn, La Văn Nhân mang theo hai thị nữ đến từ phía đối diện, nói cho bọn họ biết, “Ông nội đột nhiên trở về, mọi người đều vội vàng không chuẩn bị kịp, lão nhân gia ông trở về phủ sau đó liền trực tiếp đi Vinh An đường, cũng không biết nói gì với phu nhân, sau đó liền trở về thư phòng của ông, không ai dám quấy nhiễu.”
“Vậy liền đến thư phòng đi.” La Thư thản nhiên nói.
Đoàn người đến trước thư phòng của Tấn Giang Hầu, thư phòng của Tấn Giang Hầu được đặt tên là viện Triêu Huy, viện này lớn lắm, không có hoa, chỉ trồng đại thụ che trời, tĩnh mịch thâm trầm.
La Anh mang theo nữ nhi của nàng ta đi từ đối diện tới.
La Thư, La Anh thấy đối phương, đều không có sắc mặt tốt.
Thấy đoàn người La Thư, La Giản sắp đến cửa viện Triêu Huy, La Anh tức giận đi nhanh mấy bước, đồng thời đi tới trước cửa với La Thư
“Ta tới trước, ta vào trước!” La Anh tranh cường háo thắng nói.
“La Anh, ngươi thật quá đáng!” La Giản đứng ra trách cứ nàng ta, “Đại ca đại tỷ đều ở đây, đến lượt ngươi đi vào trước? Còn có tôn ti trên dưới không hả?”
La Anh cứng cổ, “Đại ca đại tỷ cũng đơn giản là ngang hàng mà thôi, phân tôn ti trên dưới cái gì? Chúng ta đều là nhi tử nữ nhi của phụ thân, các ngươi chẳng qua chỉ ra đời trước ta mấy năm mà thôi, chẳng lẽ liền cao quý hơn ta sao? Lên, ai tới trước người đó liền đi vào trước!”
La Thư híp mắt, vẻ mặt căm giận.
La Anh vẫn như vậy, cái gì cũng muốn tranh, cái gì cũng muốn giành, cho dù là tranh cái gì giành cái gì nàng ta đều lẽ thẳng khí hùng như vậy, giống như tất cả phủ Tấn Giang Hầu đều phải là của nàng ta.
Lâm Thấm tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vung cánh tay nhỏ về phía La Anh, “Đánh, đánh!” Muốn đánh La Anh.
Mấy người Thẩm Minh Họa, Thẩm Minh Châu cũng đến.
Thẩm Minh Châu ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lâm Thấm được Hoài Viễn Vương ôm, vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.
Hoài Viễn Vương chậm rãi đi đến trước mặt La Anh, “Thẩm đại thiếu phu nhân, thật uy phong.”
La Anh thấy Hoài Viễn Vương, sắc mặt không khỏi thay đổi. Nàng có thể nói ẩu tả với La Giản và La Thư, nói ta và ngươi ngang hàng, là giống nhau, nhưng đối với Hoài Viễn Vương, nàng nào dám nói lời như vậy. Cho dù Hoài Viễn Vương bị biếm làm Quận Vương rồi, vẫn là vị Vương gia, nàng gặp mặt chỉ có phần quỳ xuống bái kiến.
“Bái kiến Hoài Viễn Vương Điện hạ.” La Anh im hơi lặng tiếng quỳ xuống.
Thẩm Minh Họa kéo Thẩm Minh Châu cũng quỳ xuống.
Hoài Viễn Vương lạnh nhạt nói: “Đại thiếu phu nhân, ngươi quỳ không đúng chỗ, mời nhường đường lại.”
La Anh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xê dịch sang bên.
Hoài Viễn Vương một tay ôm Lâm Thấm, một tay làm tư thế mời, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, cậu, mời.”
Mình giải thích một chút về quan hệ anh chị em họ ở Trung Quốc, đây là theo ý hiểu của mình thông qua các bộ truyện đã đọc thôi nha, còn cụ thể thì tác giả viết sao mình edit ra như vậy.
Quan hệ anh chị em họ ở Trung Quốc cả cổ đại và hiện đại đều chia ra:
- Thứ nhất là "Đường" + ca, tỷ, muội, đệ = anh chị em họ cùng họ nội
- Thứ hai là "Biểu" + ca, tỷ, muội, đệ = anh chị em họ cùng họ nɠɵạı, họ nhà mẹ, ví dụ như con của cậu và con của dì, khi xưng hô sẽ gọi là "Biểu" + ca (tỷ, muội, đệ).
Cho nên trong bối cảnh của bộ truyện này, Khang Vương và Việt Tú Huyện chủ là đường ca đường muội (bên mình gọi là con chú con bác) - quan hệ anh em họ rất gần, tính ra chỉ cách hai đời thôi.
Còn trong các bộ truyện khác thấy tình huống anh chị em họ kết hôn với nhau đa phần đều có quan hệ biểu ca biểu muội, thân càng thêm thân, vì bên đó quan niệm gả con gái như hắt nước đi, con của con gái (tức cháu nɠɵạı của mình) là con nhà người ta. Còn quan hệ đường ca đường muội cưới nhau, đa phần đều cách đời rất xa.