Kiều Nữ Lâm gia

Chương 61

Trước Sau

break
Tử Thần điện là nơi nghị sự trong triều, cũng là nơi Hoàng đế sinh hoạt hàng ngày, nếu Hoàng đế ở đây triệu kiến đại thần thương nghị triều chính, sẽ khá tùy ý, vì vậy bổn triều lệ thương, quan viên có thể vào Tử Thần điện dâng tấu nghị sự tục xưng “Vào các”, là chuyện cực kỳ vinh dự.

Hoàng đế ở Tử Thần điện triệu kiến Tấn Giang Hầu, đại nguyên soái binh mã phía tây La Khởi vừa mới từ biên quan trở lại kinh thành.

Mặc dù Tấn Giang Hầu La Khởi tuổi đã gần lục tuần, nhưng ông mặc trường bào đỏ tươi, thân hình khôi ngô cao lớn, phong cách trầm thấp kín kẽ lại không mất uy nghiêm to lớn, bởi vì hàng năm lãnh binh tác chiến, trên mặt rất có vẻ phong sương.

“Thần La Khởi, tham kiến bệ hạ.” Tần Giang Hầu quỳ gối dưới thềm son.

“La khanh bình thân.” Giọng Hoàng đế ôn hòa, hơi mang theo ý cười.

Tấn Giang Hầu bái tạ sau đó đứng dậy, đứng ở trước điện giống như một tòa núi nhỏ, chững chạc vững vàng.

Hoàng đế tự nhiên lấy quốc sự làm đầu, hỏi quân sự Tây Bắc, La Khởi đáp: “Triều ta ở trung nguyên, chung quanh rất nhiều cường địch, bắc có Nhu Nhiên, Thiết Lặc, tây có Tứ Chi, Tây Phiên, đều là dân tộc trên ngựa bưu hãn kiêu dũng. Thần phụng mệnh phòng thủ Tây Bắc, thường có đánh trận với Tứ Chi, Tây Phiên. Ngày trước Hãn Vương Tứ Chi mới chết, con trai vợ trước Cáp Tân và con trai vợ sau Đa Lợi tranh đoạt Hãn vị, Đa Lợi thắng, cầu hòa với tù trưởng Tây Phiên, muốn kết minh với Tây Phiên…”

“Chuyện này không thành được!” Hoàng đế lắc đầu, “Nếu như bọn họ kết minh, biên giới tây bắc triều ta, chẳng phải nguy hiểm.”

“Bệ hạ anh minh.” Tấn Giang Hầu kính cẩn nói, “Nếu Tứ Chi và Tây Phiên thuận lợi kết minh, hai đại cường địch liên hiệp, biên giới tây bắc triều ta chính là tăng binh vài chục vạn, cũng không thể an gối. Thần một mặt nâng đỡ Cáp Tân lên Hãn vị, một mặt phái sứ giả đi Tây Phiên, lực lớn lôi kéo, khiến vẫn phụ thuộc vào triều ta như cũ. May mầ hai bên Tứ Chi và Tây Phiên đều thuận lợi, hiện giờ Đa Lợi trốn vào sa mạc lớn, Cáp Tân mới bước lên Hãn vị, cảnh nôi không yên, không có cách nào chống lại triều ta, Tây Phiên một mình khó chống, cũng không có lòng khác.”

“La khanh có công quá lớn.” Hoàng đế rất hài lòng, ra sức ca ngợi.

Tấn Giang Hầu cũng không vì có công mà có ý kiêu ngạo, “Thần không có công lao gì, đều nhờ hồng phúc của bệ hạ.”

Hoàng đế cực kỳ vui mừng.

Hắn mỉm cười nói đến chuyện nhà với Tấn Giang Hầu, “nɠɵạı tôn nữ của La khanh đã được kết làm Hoàng trưởng tử phi, khâm thiên giám đã chọn được ngày lành tháng tốt, tháng này nạp thái vấn danh, cuối tháng nạp chinh phát sách, sang tháng sau liền làm lễ thân nghinh, La khanh có thể ở kinh thành tĩnh dưỡng mấy tháng, tự mình đưa nɠɵạı tôn nữ lấy chồng.”

Tấn Giang Hầu quỳ xuống tạ ơn, “Đa tạ bệ hạ thương cảm, thần khắc sâu trong lòng.”

“Nhân chi thường tình mà thôi.” Hoàng đế cười nói.

Hoàng đế liếc mắt ra hiệu với Bàng Đắc Tín, Bàng Đắc Tín hiểu ý, vội đi qua đỡ Tấn Giang Hầu lên.

Hoàng đế vô cùng tán thưởng Lâm Đàm: “La khanh, khanh có người nɠɵạı tôn nữ tốt. Lần đầu tiên nàng đến Dưỡng Ninh cung bái kiến Thái hậu nương nương, trùng hợp tin tức lệnh lang lỡ tay giết nhầm một chủ sự hộ bộ truyền vào cung, ngay trước mặt Tần phi cả điện, nàng ŧıểυ cô nương năm nay mới mười sáu tuổi không hề hoảng hốt chút nào, lớn mật đề nghị khám nghiệm tử thi với trẫm, lệnh lang mới rửa sạch oan khuất.”

Tấn Giang Hầu sau khi biết chuyện La Giản giết người mới vội vàng bôn ba hồi kinh, nhưng La Giản đã sớm không sao, tin tức này truyền đi rất nhanh, khi ông đang trên đường cũng đã biết, nhưng mà, lúc này nghe Hoàng đế nói đến tình hình lúc đó, vẫn cảm thấy giật mình trong lòng

Ngày đó xảy ra huyết án, tin tức ngày đó liền truyền vào Dưỡng Ninh cung, hơn nữa còn dưới tình hình các Tần phi tụ tập, nếu như a Đàm hơi có ứng đối sai lầm, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, “Hài tử này lúc bốn năm tuổi đã rời khỏi kinh thành, theo cha mẹ nàng ra ngoài nhậm chức, thần đã hơn mười năm không thấy con bé.” Tấn Giang Hầu thổn thức nói.

Hoàng đế mỉm cười, “La khanh đã bao năm không gặp trưởng nữ, con rể và nɠɵạı tôn tử nɠɵạı tôn nữ của mình, nhất định rất nhớ nhung, trẫm liền không lưu khanh.”

Tấn Giang Hầu khấu đầu: “Thần cáo lui.”

Ông đang định đi, lại bị Hoàng đế gọi lại: “ŧıểυ nɠɵạı tôn nữ của La khanh, lâm cầm quả này, Thái hậu nương nương rất yêu thích, để cho con bé thường vào trong cung chơi.”

Tấn Giang Hầu cung kính đáp ứng, “Dạ, bệ hạ.”

Từ Tử Thần điện ra ngoài, Tấn Giang Hầu bước nhanh đến cửa cung, ánh mắt hơi mờ mịt, “Lâm cầm quả này”? Có ý tứ gì?

Mãi ra đến khỏi cửa Tử Thần, Tấn Giang Hầu mới nhớ tới ŧıểυ nɠɵạı tôn nữ của ông họ Lâm tên Thấm, vậy đại khái chính là lâm cầm quả theo lời Hoàng đế bệ hạ rồi.

“Rất ngọt ngào sao?” Tấn Giang Hầu ngẫm nghĩ nói.

Sau khi Tấn Giang Hầu đi, Hoàng đế ở trước thư án lật xem tấu chương, Bàng Đắc Tín đứng bên cạnh mài mực, hắn vừa mài mực, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng đế, thấy dáng vẻ Hoàng đế giống như tâm tình cũng không tệ, liền lấy can đảm nở nụ cười theo nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, đại Hoàng tử sẽ nhanh chóng cưới Vương phi, khai chi tán diệp vì Hoàng thất. Đại Hoàng tử đã sắp cưới Vương phi rồi, nhị Hoàng tử còn có thể xa sao? Tam Hoàng tử tứ Hoàng tử tuổi cũng đến, Hoàng thượng, tách trà nàng dâu này ngài nhận tách này đến tách khác, cũng sắp uống không đủ rồi.”

Hoàng đế lật tấu chương, không chút để ý hỏi, “Ngươi tới làm thuyết khách vì Phùng Quý phi đi? Nói đi, nàng ta cho ngươi chỗ tốt gì.”

Bàng Đắc Tín vội vàng quỳ xuống, đôi tay trình lên một phần khế đất: “Hoàng thượng, Quý phi nương nương thưởng cho nô tài một miếng ruộng nước thượng hạng, có chừng mười mấy mẫu đấy.”

Hoàng đế thoáng nhìn qua tay hắn, “Phùng Quý phi ra tay cũng quá hào phóng nhỉ, chỉ có ngần ấy chỗ tốt chuẩn bị cho người bên cạnh trẫm, nàng ta cũng không biết xấu hổ?”

Bàng Đắc Tín cười đến nịnh hót, “Đây còn chẳng phải nô tài nhát gan, lễ quá lớn không dám thu chứ sao?”

Hoàng đế tung chân đá hắn một cước, cười mắng: “Thì ra nếu ngươi gan lớn, liền có thể thu lễ trọng rồi hả?”

Bàng Đắc Tín nhìn thấy Hoàng đế nở nụ cười liền biết ngài không phải thật sự tức giận, hơn nữa ngài cũng không phải thật sự dùng chân đạp, không hề dùng hơi sức, biết chuyện này của mình cũng không chọc giận ngài, cực kỳ yên tâm.

“Hoàng thượng, nô tài hầu hạ bên cạnh ngài, nếu chút xíu chỗ tốt cũng không thể, đó o phải là canh chừng tòa núi bảo bối lại tay không mà về sao? Quả thật phí của trời mà.” Bàng Đắc Tín nở nụ cười.

“Ngươi còn lý luận.” Hoàng đế cười nói, “Phùng gia thật sự phú quý, nếu Phùng Quý phi thưởng cho ngươi, ngươi cứ cầm đi. Về phần hôn sự của Khang Vương…” Hoàng đế trầm ngâm không nói.

Lòng Bàng Đắc Tín cũng treo lên rồi.

Khang Vương có cần cưới Vương phi hay không cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng mà nếu như hắn đã thu chỗ tốt của Phùng Quý phi, luôn hy vọng làm thành chuyện này. Còn nữa nói rồi, hắn nhìn chung quanh, nhìn đằng trước nhìn đằng sau, thật sự không nhìn ra Khang Vương cưới hay không cưới Vương phi, có chỗ nào khác nhau đối với Hoàng đế. Nhi tử trưởng thành muốn cưới nàng dâu, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?

“Cưới đi, chuyện sớm hay muộn.” Hoàng đế lạnh nhạt nói.

“Đa tạ Hoàng thượng.” Bàng Đắc Tín mừng rỡ, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu.

Hoàng đế cười nhìn mắt hắn, “Bàng Đắc Tín, các nhi tử của trẫm muốn cưới Vương phi, nhìn dáng dấp của ngươi còn có thể rơi xuống không ít vốn riêng đấy.”

Bàng Đắc Tín vội nói: “Sẽ không đâu, Hoàng thượng, nô tài còn phải tặng quà nữa, còn phải tiêu phí đấy.”

Hoàng đế cười ha ha.

Bàng Đắc Tín được sủng mà kinh sợ, “Có thể chọc cười Hoàng thượng, công lao ngày hôm nay của nô tài quá lớn đấy.”

Hoàng đế nghe hắn nói chân thành, nụ cười trên mặt càng nồng.

Hoàng đế mở tấu chương ra nhìn, thuận miệng hỏi: “Bàng Đắc Tín, ngươi nói trong hai đứa nhi tử La Giản và La Châm này, Tấn Giang Hầu sẽ thiên vị ai đây?”

Bàng Đắc Tín mài mực, thận trọng nói: “La Thế tử ngày trước quá không hăng hái, nô tài xem chừng La Hầu gia chắc không thích hắn lắm. Nhị gia La gia thế mà lại có khả năng hơn nhiều.”

Hoàng đế mỉm cười lắc đầu, “Chưa chắc.”

“Hoàng thượng dạy cho nô tài đi.” Bàng Đắc Tín khiêm tốn thỉnh giáo.

Trên mặt Hoàng đế hiện lên vẻ thẫn thờ, “Nam nhân yêu nữ nhân nào thật nhiều, sẽ thiên vị với con trai con gái nàng ấy sinh nhiều hơn chút, người cùng tâm tình, tâm tình giống nhau dễ thông cảm với nhau.”

Bàng Đắc Tín làm bộ như nghe rõ liên tiếp gật đầu, nhưng trong lòng thầm nói: “Không phải chứ? Ngài cũng rất ân cần với Hoài Viễn Vương, nhưng chỗ mẫu phi Hoài Viễn Vương, hai tháng ba tháng cũng không thấy ngài đi tới một chuyến.”

Không biết Hoàng đế nhìn thấy tấu chương gì, vẻ mặt trở nên nặng nề, Bàng Đắc Tín chậm rãi mài mực, không dám phát ra một tiếng động.

Tấn Giang Hầu ra khỏi cửa cung, đã sớm có hộ vệ dắt một con ngựa to lớn chờ ở bên ngoài, thấy ông đi ra, vội tiến lên đón, cung kính đưa dây cương cho ông, “Hầu gia, bây giờ ngài về phủ sao?”

Tấn Giang Hầu lạnh nhạt nói: “Đi phủ Thuận Thiên.”

Hộ vệ đáp ứng, “Dạ, Hầu gia!” Bản thân cũng nhảy lên ngựa, đi theo sau lưng Tấn Giang Hầu, chạy thẳng tới nha môn phủ Thuận Thiên.

Tấn Giang Hầu đích thân tới, phủ Thuận Thiên vẫn rất xem trọng, phủ doãn Khuất Bình tự mình ra ngoài tiếp đón, mở miệng một tiếng La Hầu gia, vừa cung kính lại thân thiết.

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc