Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng

Chương 54

Trước Sau

break

Diêm Thác không hiểu rõ: “Án tử? Người đó là bồi thẩm viên à?”

Trong ký ức anh, ở nước ngoài án tử hình thường cần bồi thẩm viên bỏ phiếu, nhưng ở trong nước có phải theo chế độ đó không, anh thật sự không biết.

Nghĩ lại, không đúng, những người trong bảng anh đều quen, cũng đã phân tích kỹ lưỡng: nghề nghiệp phần lớn không yêu cầu trình độ, thiên về lao động thể chất, như trồng hoa, phục vụ, ca sĩ quán bar… Những nghề có tính chuyên môn như bồi thẩm viên thì thật sự không có.

Lâm Linh nói: “Tôi cũng không biết. Người đó có lẽ sợ tài xế nghi ngờ, sau khi cúp máy còn giải thích kiểu che đậy rằng là một tên tội phạm ở chỗ họ, chưa xét xử, báo chí có đăng khảo sát ý kiến, xem ủng hộ án tử nhiều hay không ủng hộ nhiều, tài xế cũng không để ý, nên bị đánh lừa.”

“Nhưng nếu suy nghĩ kỹ câu đó, ‘Anh phản đối cũng vô ích, mọi người đã bỏ phiếu rồi’, án tử là do tòa quyết, đâu phải dân bầu đâu. Lại còn nhấn mạnh ‘phải tuân theo quy tắc’, tổng thể rất kỳ quặc.”

Quả thật rất kỳ quặc, hơn nữa lại được nói ra từ miệng một người “nghi ngờ là địa kiêu”.

Ai bị xử án tử? Chẳng lẽ là Tưởng Bách Xuyên? Còn phải bỏ phiếu quyết định, địa kiêu cũng quan tâm dân chủ nữa à?

Tim Diêm Thác đập thình thịch, anh ép bản thân bình tĩnh: không giống, Hùng Hắc thì cứ như chơi chơi vậy, chỉ làm Tưởng Bách Xuyên phế một chân, Lâm Hỷ Nhu muốn giết ông ấy cũng chỉ cần giơ tay, đâu cần tham khảo ý kiến ai?

Trước khi cúp máy, anh hỏi Lâm Linh: “Dạo này ngủ có ngon không?”

Lâm Linh hiểu anh nói gì: “Cũng ổn.”

Diêm Thác thở phào: “Đừng nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là lúc đó cô quá lo lắng.”

Lâm Linh im lặng một chút, nhẹ nhàng nói: “Cũng có thể vì dạo này mọi người đều đi ra ngoài, chỉ có tôi ở nhà.”

Mọi người đều đi ra ngoài, tên biến thái đêm nọ đột nhập phòng cô, cũng đã đi ra ngoài.

Không loại trừ khả năng đó, Diêm Thác nói: “Tối ngủ, khóa cửa cẩn thận, thiết bị camera phải đầy pin, nếu chuyện xảy ra mà cô tỉnh giấc, cứ coi như không biết, đừng chống cự, đừng làm người đó chú ý, mọi thứ đợi tới khi người ta đi hết mới xử lý.”

Lâm Linh gật đầu, giọng hơi run.

Diêm Thác cứng rắn kết thúc cuộc gọi, không an ủi gì thêm, anh không phải mẹ gà ấp trứng, không thể che chở cô dưới cánh.

Hơn nữa, cũng không thể để cô quá dựa dẫm vào anh, lỡ một ngày, anh chết thì sao?

Sau khi cúp máy, anh nghiên cứu về những người đó.

Hai người đi Thạch Hà, một người tên Trần Phúc, ngoài ba mươi tuổi, hiện sống tại Lâm Nghi, Sơn Đông, làm lái xe xúc đất, nhìn là thấy lực lưỡng. Người kia tên Hàn Quán, ngoài hai mươi tuổi, sống ở Trường Sa, đẹp trai nhưng hơi “dầu mỡ”, làm bảo vệ sự kiện lớn, thường xuất hiện ở triển lãm xe, concert ca sĩ.

Đi Thạch Hà…

Diêm Thác thoáng động tâm, chẳng lẽ đi tiếp viện cho Nam Ba Đầu Khỉ?

Ba người đi nông trường, mặc dù xuất hiện cùng bảng, nhưng thật sự chẳng liên quan gì tới nhau.

Người lớn tuổi nhất tên Lý Nguyệt Anh, ngoài sáu mươi, mở tiệm giấy cắt thủ công ở Dương Châu, Giang Tô, nghề “cắt giấy Dương Châu” thuộc di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia, nếu ép vào một chỗ, coi như có nửa phần đồng nghiệp với Nhiếp Cửu La.

Người trẻ hơn là Phùng Mật, ngoài hai mươi tuổi, ở Hạ Môn, là ca sĩ quán bar, khá nổi tiếng ở địa phương.

Người còn lại là nam, tên Dương Chính, ngoài bốn mươi tuổi, ở Côn Minh, làm nghề trồng hoa.

Hai người đi Thạch Hà, ba người đi nông trường, thấy rõ vụ nông trường quan trọng hơn.

Phải đi một chuyến về nông trường.

Nhiếp Cửu La về khách sạn, ngủ bù một giấc dài, giấc ngủ ấy còn kèm theo một giấc mơ đẹp: mơ thấy cô tổ chức triển lãm quốc tế lưu động, gian triển lãm trang trí rất tao nhã, cô mặc chiếc váy dài ánh vàng, phía sau khoét lưng, đi trên thảm đắt tiền nhưng mềm mại.

Trong phòng nghỉ, các phóng viên từ nhiều quốc gia đang chờ phỏng vấn cô.

Khi gần bước tới cửa, cô dừng lại.

Lão Thái ở bên hỏi: “Sao thế?”

Cô đáp: “À, mục tiêu đời người dễ đạt quá, cảm thấy trống rỗng một chút.”

Giấc mơ quá đẹp, đến nỗi khi tỉnh dậy, cô gần như quên mất mình đang ở đâu. Ánh nắng buổi trưa thật dịu dàng, vàng rực rỡ, khiến người ta quên mất bên ngoài chỉ là mùa đông lạnh giá, còn có một tấm kính ngăn cách.

Nhiếp Cửu La lười biếng nằm, sau đó mới dậy, thu dọn hành lý. Chuyện Tưởng Bách Xuyên đã nhờ Diêm Thác xử lý, Hình Thâm thì đi gặp Dư Dung, cô cũng nên về nhà.

Lúc này, là giờ giao nhận phòng, quầy lễ tân hơi đông người. Nhiếp Cửu La đang do dự không biết xếp hàng bên nào, thì một thanh niên chủ động nhường chỗ, còn cười nói: “Người đẹp đi trước đi.”

Nhiếp Cửu La liếc anh ta một cái.

Anh ta cao ráo, gương mặt sắc nét, lông mày kiếm, đôi mắt tinh anh. Nhưng cô không thích kiểu đàn ông mà từ đầu đến chân đều phát ra thông tin “tôi rất đẹp trai”.

Cô đi trước, Nhiếp Cử La nói một câu “Cảm ơn”, chẳng thèm cười lại, vượt qua anh ta, đưa thẻ phòng.

Chàng trai hơi hậm hực, nhưng vừa đúng lúc có cuộc gọi đến, cũng không để ý chuyện khác.

Anh ta đi vài bước nghe điện thoại.

Nhiếp Cửu La hoàn tất thủ tục, đi qua ngang anh, nghe anh ta cười to: “Tốt, tốt, tôi đang trả phòng đây, lâu rồi không gặp, tôi sẽ tới ngay.”

Công khai ồn ào nơi đông người, đúng là không xứng với gương mặt đó.

Nhiếp Cửu La thầm nhủ trong bụng, ra khỏi sảnh, vẫy taxi đến bến xe. Trong thành phố không có sân bay, cô phải tới Tây An trước, rồi mới bay về nhà.

Quãng đường không ngắn, cô ngồi sau ghế, lướt điện thoại. Đang chán nản, “đọc xong thì tự hủy” liên tiếp đến ba tin nhắn.

Nhiếp Cửu La ngồi thẳng dậy.

‘Vai nhỏ’ lại tìm cô để nói chuyện.

Mở app ra, hai tấm ảnh đầu tiên là hai người đàn ông, tin thứ ba là văn bản: Trần Phúc, Hàn Quán, hai người này rất có khả năng là địa kiêu, gần đây xuất hiện nhiều ở Thạch Hà.

Địa kiêu?

Nhiếp Cửu La giật mình, nhìn kỹ hai tấm ảnh, nhanh chóng, hai khuôn mặt như bị thiêu rụi trong ngọn lửa dữ dội.

Cô vô thức liếm môi, dừng một chút, vỗ nhẹ vào lưng ghế tài xế: “Anh ơi, tôi trả thêm tiền, quay đầu xe về khách sạn.”

Tài xế nghe thêm tiền, không cần nói gì, quay đầu.

Người đàn ông trong tấm ảnh thứ hai, Hàn Quán, chính là người vừa nhường chỗ cho cô ở lễ tân khách sạn.

Với người khác, có thể khó nhận ra, vì ảnh Diêm Thác gửi là ảnh cũ, lại là kiểu ảnh thẻ, khá cứng nhắc, kiểu tóc, khí chất, trang phục… đều khác xa Hàn Quán bây giờ.

Nhưng Nhiếp Cửu La học điêu khắc, rất nhạy cảm với tỷ lệ chiều sâu của cơ thể, khi nhìn mặt, cô loại bỏ mọi lớp trang trí hoa mỹ bên ngoài, nhanh chóng xây dựng hình dáng khuôn mặt thuần túy và vị trí tương đối.

Cô tin mình không nhầm, người đó chính là Hàn Quán.

Người đó, so với Răng Chó, tiến hóa hoàn thiện hơn, thuộc loại “địa kiêu hình người” thực thụ.

Đây cũng là lần đầu cô tiếp xúc với loại địa kiêu này.

Cô phải làm rõ một số chuyện: so sánh xem liệu có còn có thể nhận diện địa kiêu nhờ độ đặc của máu hay không, và so sánh với nhà Chó, chiếc mũi của họ đã vô dụng trước chúng, vậy con dao của cô thì sao?

Vận may thật tốt, vừa tới cửa khách sạn, Nhiếp Cửu La đã thấy Hàn Quán chui vào một chiếc taxi.

Cô chỉ vào chiếc xe, nói với tài xế: “Theo xe đó đi, hôm nay thuê cả ngày, bao nhiêu?”

Tài xế hét cao: “Tầm bốn, năm trăm thôi.”

Nhiếp Cửu La: “Tôi trả năm trăm, hôm nay đừng nhận việc ngoài nữa.”

Tài xế đáp một tiếng, không hỏi thêm gì, công việc lâu năm, theo dõi giám sát, gặp đủ kiểu chuyện lạ, anh ta chỉ cần tập trung xe trước, đi theo chậm rãi. Khoảng mười phút sau, chiếc xe dừng trước một nhà hàng.

Đã có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng chờ trước cửa, Hàn Quán vừa xuống xe, hai người ôm nhau nồng nhiệt, vỗ lưng nhau mạnh, kiểu lâu ngày gặp lại.

Nhiếp Cửu La quan sát kỹ, người còn lại mặt vuông, to, mắt xếch, mũi khoằm, chính là Trần Phúc.

Cô lấy số điện thoại của tài xế, dặn anh đợi gần đó, rồi xuống xe vào nhà hàng.

Nhà hàng khá sang trọng, sảnh chính, hai bên là các phòng riêng nửa kín. Nói nửa kín vì có cửa, nhưng vách ngăn là gỗ chứ không phải tường, và cũng không chạm trần.

Đã quá giờ ăn, nhà hàng khá vắng, nhân viên muốn dẫn hai người Trần Phúc ra sảnh chính ngồi, Trần Phúc không bằng lòng: “Không có phòng riêng à?”

Nhân viên giải thích: “Phòng riêng hiện không mở…”

Trần Phúc trợn mắt: “Không mở cái gì chứ, các người chỉ là thấy phiền thôi. Tôi là Thượng Đế, thích ngồi đâu thì ngồi đó.”

Rồi kéo Hàn Quán: “Đi thôi, đóng cửa phòng riêng tiện nói chuyện.”

Người anh ta to cao, gương mặt dữ tợn, nhân viên vừa giận vừa không dám nói gì, đành dẫn hai người vào phòng riêng.

Nhiếp Cửu La đứng xa quan sát, ghi nhớ vị trí phòng riêng.

Thấy có khách khác vào, một cô phục vụ nhàn rỗi vội ra đón.

Nhiếp Cửu La chuẩn bị tâm lý, ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, thì thầm: “Tôi có thể ngồi phòng riêng không?”

Cô phục vụ giật mình, nghĩ một mình sao ngồi phòng riêng được, định từ chối nhẹ nhàng, Nhiếp Cửu La “xì” một tiếng, chỉ vào phòng của Trần Phúc họ: “Đừng để họ nghe thấy, chàng trai trẻ đó là hôn phu tôi, chúng tôi sắp kết hôn.”

Cô phục vụ chưa hiểu.

Nhiếp Cửu La đỏ mắt: “Sắp kết hôn rồi, mà phát hiện anh ấy thích con trai, tôi mới theo dõi anh ta…”

Cô phục vụ chợt hiểu: “Ý là anh ta… với… với người đàn ông đó à?”

Nhiếp Cửu La gật đầu, thuận tiện giơ tay, giả vờ lau đi những giọt nước mắt không hề có: “Tôi muốn vào phòng riêng, nghe họ nói gì, cô có thể giúp tôi không?”

Toàn là phụ nữ, làm sao không giúp? Cô phục vụ vội gật đầu: “Được, được, cô vào đi.”

Nhiếp Cửu La nhờ thêm: “Cô cũng nhắn với đồng nghiệp, đừng để hai người đó biết tôi ở ngay bên cạnh.”

Cô phục vụ gật gù, dùng ánh mắt nghiêm khắc ra hiệu cho đồng nghiệp không hiểu chuyện ở gần, ám chỉ mọi việc đều có lý do, sau đó hẵng xử lý tiếp.

Như vậy, giữa bao mắt nhìn, Nhiếp Cửu La như một bóng ma, lẻn vào phòng riêng ngay sát phòng Trần Phúc bọn họ.

Cô ngồi yên trong phòng, điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, thở thật nhẹ, rồi áp tai vào vách ngăn.

Bên đó dường như đã lên xong món ăn, Trần Phúc hét với nhân viên: “Đi đi, không cần gọi ai tới nữa.”

Nhân viên chắc hẳn đã hiểu tình hình, liền đi nhanh như bay.

Nhiếp Cửu La nghe Hàn Quán cười nói: “Ban đầu còn tưởng chuyến này sẽ gặp được chị Lâm, nhưng anh Hùng bảo chị bận, rồi lại bảo chị đã đi rồi, tiếc quá.”

Trần Phúc thở dài: “Chị Lâm không dễ gặp đâu, nâng ly chúc chị Lâm thôi.”

Tiếng va ly vang lên ngay sau đó.

Hàn Quán: “Anh Trần, vụ Răng Chó đó, anh bỏ phiếu bên nào?”

Răng Chó?

Có phải là Răng Chó mà cô đã đâm mù mắt không? Nhiếp Cửu La nổi da gà.

Hàn Quán: “Tôi cũng như vậy, nghe xong chuyện tôi còn cười. Anh Trần, anh nói xem ai chẳng trải qua như thế, sao riêng thằng đó lại không nhịn được? Chỉ là chướng ngại nhỏ mà còn không xong, để nó sống làm gì nữa, giữ lại cũng là họa.”

Nghe theo lời Diêm Thác nói, hai người này “rất có thể là địa kiêu”, giờ, nhờ câu “ai chẳng trải qua như vậy”, Nhiếp Cửu La cơ bản đã chắc chắn, họ đúng là địa kiêu.

Trần Phúc hạ giọng: “Nhưng tôi nghe nói, anh Hùng muốn giữ nó.”

Hàn Quán: “Tại sao?”

Giọng Trần Phúc lại hạ thêm: “Chẳng phải quân Quấn Đầu đã lộ mặt sao, tôi hiểu ý anh Hùng, lúc cần dùng người, thà không giết, còn hơn không có người dùng.”

Sau câu này, hai người im lặng một lúc lâu, ăn riêng, thi thoảng chỉ nghe tiếng nhai.

Lần mở lời tiếp theo, Hàn Quán hơi căng thẳng: “Quân Quấn Đầu… có bao nhiêu người nhỉ? Anh nói xem… họ biết bao nhiêu về chúng ta rồi?”

Trần Phúc cười trêu: “Nhìn cậu sợ hãi thế, mọi chuyện có chị Lâm lo rồi. Nghe nói quân Quấn Đầu xong rồi, mũi Chó thì hỏng, dao điên thì liệt, thủ lĩnh còn bị đánh tàn tật. Lần này sắp xếp chúng ta tới, chính là muốn xem có bắt được đám còn lại không.”

Nhiếp Cửu La bỗng cảm thấy mơ hồ.

Dao điên bị liệt? Ai liệt? Trong đám người đó, chỉ có Lão Đao và “liệt” có thể liên quan, chẳng lẽ đối phương tưởng Lão Đao là dao điên?

Tìm cô đập mạnh: chắc tám phần mười là Tưởng Bách Xuyên cố tình đánh lừa.

Hàn Quán ngượng ngùng: “Chẳng phải… nghe mãi về quân Quấn Đầu, có chút ám ảnh sao.”

Trần Phúc cười nhạo: “Chú em cũng đừng thần thánh hóa họ quá, chuyến đi Đầu Khỉ lần này, nghe nói bắt được bốn người ở đó.”

Sau câu này, lại một hồi nâng ly, mời nhau ăn uống.

Lại là Hàn Quán mở lời: “Lúc từ Tây An tới, anh có gặp chị Anh không?”

Trần Phúc: “Không gặp, cô ấy đi nông trường rồi, nghe nói sức khỏe không tốt?”

Hàn Quán: “Tôi có gặp, đúng là sức khỏe không tốt, sắc mặt xấu, người cũng yếu.”

Trần Phúc thở dài: “Chẳng còn cách nào, không chọn được túi máu tốt, cô ấy là lô đầu tiên, giống anh Hùng, sống được đã là may rồi. Trước anh Hùng, đều hỏng hết, kể cả sau anh Hùng cũng không phải ai cũng suôn sẻ. Lúc đó chị Lâm cũng chưa có kinh nghiệm, mọi thứ tùy vào may mắn. Chúng ta là lô sau, càng cẩn hơn thận, nên chắc còn ổn.”

Túi máu là cái gì?

Nhiếp Cửu La còn muốn nghe thêm, nhưng hai người không nói nữa, một lúc sau, Hàn Quán thở dài: “Muốn sống thật chẳng dễ dàng chút nào.”

Trần Phúc phụ họa: “Cậu nói đúng thật.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc