"Bất quá lại cảm thấy chính mình không có gì cần tức giận. Lấy cái gì sinh khí, vì cái gì sinh khí, đem toàn bộ chất vấn chính mình một lần, liền cảm thấy không có cái gì khiến mình nên tức giận."
Ánh mắt Ôn Nguyên Nhu trong trẻo, nghiêng mặt nhìn Thẩm Nhược Hàn. Nàng không có thể diện lớn như vậy, có thể nói cho Thẩm Nhược Hàn biết ý tưởng của mình, chính mình đặt ở vị trí nào, nàng trong lòng hiểu rõ hiện tại Thẩm Nhược Hàn đối với bản thân có rất nhiều câu hỏi, nhưng lời nói vẫn còn rất ít.
Một đêm không nói chuyện.
Thẩm Nhược Hàn có thể thấy được biến hoá chính mình, không giống trước kia thích lưu tại ngự thư phòng lạnh băng, mà là muốn nữ nhân kia bồi chính mình.
Dù giữa hai người có nói chuyện hay không, cũng cảm thấy thực tâm an.
Ban đêm, thái giám bên người lại lần nữa tới dò hỏi Thẩm Nhược Hàn: "Bệ hạ, đêm nay vẫn là đi đến chỗ của Đức tần nương nương sao?"
Tay Thẩm Nhược Hàn dừng lại, ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Không đi, ta nhớ rõ Diệp thượng thư có một nữ nhi ở hậu cung, đêm nay đi chỗ đó đi."
Lão thái giám sửng sốt, gật gật đầu, ngay sau đó liền đi an bài.
Nói thật hắn có chút không đoán được tại sao bệ hạ sẽ bỗng nhiên thay đổi người, bất quá này lại thực bình thường, lắc đầu, thánh ý khó dò a.
Phản ứng nhận được tin tức của Diệp San rất cường liệt, giống như là cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống, không hề dự triệu đã được sủng hạnh.
Nàng vội vàng đi tắm, trên người đồ không ít hương cao, thiếu chút nữa đem da đều phải tẩy rớt một tầng.
Lăn lộn cả ngày, cả người liền trần trụi nằm ở trên giường. Nàng có chút khẩn trương, rồi lại hưng phấn, nàng từng thấy qua Thẩm Nhược Hàn, tuấn mỹ vô song, lại lạnh như băng sương.
Còn nhớ rõ lúc trước khi Ôn Nguyên Nhu được sủng ái khiến mọi người dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng ghen ghét, Diệp San càng khó có thể tự giữ. Thực mau, nàng liền phải trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.
Thời gian cứ thế trôi qua, Diệp San từ lúc bắt đầu mang theo hưng phấn cũng chậm rãi rút đi, ngược lại trở nên có chút chần chờ, lâu như vậy không tới, không phải là trên đường sinh ra biến cố gì đi.
Nàng từ trên giường đứng dậy, ngắm nhìn cửa cung điện.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, còn có thanh âm thái giám cùng cung nữ quỳ lạy cung kính ngoài cửa, đáy mắt nhảy ra vài phần vui sướng.
Nàng nằm trên giường, nghe cửa phòng được mở ra, sau đó một trận bước chân đi vào, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ dáng thật thành thật.
Thẩm Nhược Hàn có chút chán ngấy mở đầu như vậy, ánh mắt hắn dừng ở trên mặt Diệp San, tuy rằng nàng kiệt lực bảo trì trấn định, chính là cặp mắt không an phận lại để lộ ra ý tưởng chân thật của nàng.
Đối lập tiên minh, làm trong lòng hắn dâng lên phiền chán. Như vậy đã gấp không chờ nổi...
Thẩm Nhược Hàn nằm xuống, Diệp San không dám nhúc nhích, nàng muốn nhắm mắt, chờ đợi giây tiếp theo hơi thở nam nhân bao phủ ở trên người mình, nhưng chờ đợi nửa ngày, cái gì cũng đều không có.
Nàng mở mắt ra, nhìn nam nhân đang nhắm mắt ở một bên, chân tay có chút luống cuống. Cho nên bệ hạ đây là muốn cho chính nàng chủ động sao?
Tim Diệp San đập một chút nhanh hơn vài phần, rụt rè vốn thuộc về nữ tử ở trong đầu không ngừng xoay quanh.
Nửa ngày, vẫn là động thủ phía trên.
Tâm nàng như dùi trống, chậm rãi đem tay đặt ở trước ngực nam nhân, đè thấp thanh âm kệch cỡm: "Bệ hạ, đi ngủ."
Thẩm Nhược Hàn mở mắt ra, sắc mặt nan kham vài phần, hắn đột nhiên bắt lấy cánh tay đang đặt trên người mình thấp giọng cười lạnh: "Nguyên lai nữ đức của ái phi chính là như vậy."
Sắc mặt Diệp San biến đổi, Thẩm Nhược Hàn là đang nói nàng không biết liêm sỉ.
Thẩm Nhược Hàn đột nhiên ném tay nàng ra, từ trên giường đứng dậy, đối bên ngoài cao giọng hô: "Người tới!"
Thái giám cùng cung nữ thủ ngoài cửa cũng không nghĩ tới thời gian nhanh như vậy Thẩm Nhược Hàn đã kêu người, vội vàng mở cửa.
"Mặc quần áo."
Mọi người gắt gao cúi đầu, không thể xem nhẹ ánh mắt nữ tử kia đang nhìn bọn họ như muốn ăn thịt người, vội vàng đem quần áo mặc chỉnh tề cho bệ hạ.
Thẩm Nhược Hàn từ cung điện kia ra tới, thần sắc âm trầm, lão thái giám bên cạnh sờ không được ý tưởng của hắn, thật cẩn thận nói: "Bệ hạ, là muốn..."
Thẩm Nhược Hàn đánh gãy thanh âm của hắn, nặng nề nói: "Đi cung Trường Hoa!"
Đáy mắt lão thái giám hiện lên hiểu rõ, xem ra bệ hạ vẫn là thích Đức tần nương nương. Diệp gia cô nương, cũng không biết là nơi nào làm bệ hạ chán ghét.
Ôn Nguyên Nhu nằm xuống không được bao lâu, liền nghe được bên ngoài ồn ào. Nàng nhăn lại mi, cửa cung điện đột nhiên bị đẩy ra, nam nhân mặc long bào bước nhanh đến, làm nàng có chút kinh ngạc.
Thẩm Nhược Hàn vẫn đạm nhiên như cũ, nhìn Ôn Nguyên Nhu bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười, vì một nữ tử lạnh nhạt như vậy nên đi tiếp xúc với chuyện mình ghét.
Hắn chán ghét nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng, thanh âm thuần hậu vang lên: "Toàn bộ đều đi ra ngoài."
Ôn Nguyên Nhu hơi hơi nhíu mày, không vội không chậm xuống giường, nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ, ngài thế nào tới?"
Hắn lạnh lùng cười, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Trẫm không thể tới?."
Ôn Nguyên Nhu dịu dàng cười, "Bệ hạ nguyện ý tới liền tốt."
Thẩm Nhược Hàn nhìn nàng tươi cười, cảm thấy thực chói mắt, muốn đánh vỡ bình tĩnh, nhìn nàng rối loạn.
Đột nhiên, hắn tới gần, một phen bế thân mình Ôn Nguyên Nhu lên, đè ở trên giường: "Trẫm nhớ tới, trẫm còn có một việc chưa làm!"