Lời này tự nhiên từ đầu chí cuối đều truyền tới tai Thẩm Nhược Hàn.
Người trong cung hâm mộ sinh hoạt của người ngoài cung, ngược lại người ngoài cung lại hâm mộ sinh hoạt của người trong cung. Xưa nay đã như vậy, Thẩm Nhược Hàn khi còn nhỏ cũng từng hâm mộ qua, bất quá hiện tại xem ra biểu hiện kia bất quá chính là yếu đuối.
Nếu như thật sự cường đại, thì mới có thể biết rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể làm chính mình trở nên tốt hơn. Quyền thế là một trong những cách có thể củng cố cuộc sống của mình.
Thẩm Nhược Hàn suy nghĩ một chút, trong lòng nhưng thật ra đối với công chúa Hỏa Lam quốc có chút cảm giác không giống.
Bất quá, điểm cảm giác này còn không đủ để làm hắn có đánh vỡ ý tưởng hành động của mình.
Một ngày, trong triều đình.
Các vị đại thần giống như ruồi bọ ong ong thảo luận sự tình, Thẩm Nhược Hàn dùng ánh mắt đạm nhiên, bình tĩnh quan sát.
Bỗng nhiên, có một đại thần quỳ gối trước mặt, la lớn: "Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ giá lâm hậu cung. Bệ hạ đăng cơ đã được nửa năm, còn chưa sủng tín một người."
Lời nói của hắn thành công làm đám đại thần ngừng thảo luận, một đám hai mặt nhìn nhau, có người nhớ tới nữ nhi của mình tại hậu cung, có người nghĩ đến muội muội của mình, thật ngoài dự đoán, thái độ mọi người đều trở nên nhất trí.
"Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ giá lâm hậu cung, lấy con nối dõi làm trọng."
Khoé miệng Thẩm Nhược Hàn xả qua một tia cười lạnh, mới vừa rồi còn đàn thảo luận chuyện khác, chỉ cần có cơ hội liền thay đổi ý nghĩ của mình.
"Trẫm lâm hạnh ai, còn phải trải qua ý chỉ của chúng ái khanh sao?"
Thanh âm hắn lạnh băng, thật khiến lòng người rét lạnh. Nhưng lúc này, các vị đại thần dưới tò mỗi một người đều là cái già, bất chấp tất cả mà cung kính nói: "Thỉnh bệ hạ giá lâm hậu cung, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*."
*Mạnh tử viết: "Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Nghĩa là: "Tội bất hiếu có ba điều, mà không con nối dõi là lớn nhất.
Thẩm Nhược Hàn nhìn một đám đại thần quần áo ngăn nắp trước mặt, trong đó cũng không ít thân tín của hắn, hắn nửa híp mắt, trầm giọng nói: "Trẫm xem các ngươi quá nhàn, muốn thế trẫm quản lý hậu cung."
"Thần không dám, cầu bệ hạ giá lâm hậu cung."
Thẩm Nhược Hàn nếu thật sự có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, thì hắn cũng sẽ không trở thành một vì hoàng đế làm người nghe tiếng mà sợ vỡ mật. Thủ đoạn của hắn tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ có thể ứng phó một thời gian
Thẳng đến chuyện giá lâm hậu cung bị kéo dài tới nửa tháng sau, có một lão thần ở trên triều đình đâm trụ khẩn cầu, hắn mới chịu đồng ý.
Thẩm Nhược Hàn đồng ý, tiền triều cùng hậu cung liền trở nên sôi trào.
Vốn dĩ các phi tần mới an phận một chút, bây giờ lại trở nên sôi nổi, trang điểm tinh xảo mỹ diễm, liền chờ đợi một cơ hội trở thành phượng hoàng, trở thành hoàng hậu nắm giữ cả hậu cung.
Chỉ có Ôn Nguyên Nhu từ trước đến nay vẫn như vậy, vẫn nhạt nhẽo trầm tĩnh, ở cùng một đám người vĩnh viễn không hợp nhau.
Nàng ở trong mắt người khác thoạt nhìn giống như dưỡng lão tại trốn thâm cung, làm việc ôn nhu, ít tiếp xúc với người, nếu có người đến cầu nàng, có thể giúp đỡ nàng sẽ giúp, không thể cũng sẽ không ôm ở trên người mình.
Từ đó nàng trở thành nhân vật Thanh Lưu.
Tự nhiên cũng có người chướng mắt nàng, cảm thấy nàng là giả thanh cao, tự cho mình siêu phàm.
Nhưng, chờ đến khi xuất hiện ý chỉ của bệ hah, mọi người nhìn Ôn Nguyên Nhu bằng ánh mắt mang theo phức tạp còn có tính công kích.
Bệ hạ cư nhiên thích lâm hạnh một người như vậy? Có phải sai cái gì đó rồi không?
Ôn Nguyên Nhu ngồi ở trong điện, khóe miệng nhẹ nhàng cười, phương pháp lấy lui vì tiến, cuối cùng cũng có chút hiệu quả. Nàng không sợ chờ đợi, chờ đợi có đôi khi sẽ nghênh đón kết quả tốt hơn.