Nàng là bị động, từ trong tư liệu phân tích được Thẩm Nhược Hàn là một người bình tĩnh đến cực điểm. Nếu nàng cùng dàn hậu cung của hắn giống nhau, Thẩm Nhược Hàn tuyệt đối sẽ không yêu nàng, ngược lại chính là vô cùng chán ghét.
Hắn chán ghét nữ nhân, nguyên nhân là do mẫu thân hắn, Quý Phi nương nương cao quý. Khi tuổi còn nhỏ đã bị đánh chửi, bị dùng để tranh sủng, làm thiếu niên này trở nên âm trầm.
Rõ ràng là một đứa nhỏ nên được hưởng tất cả sủng ái từ cha mẹ, thế nhưng lại tồn tại theo cách một tấm bia cho mẫu phi hắn hả giận.
Khắp thiên hạ đều biết Tam hoàng tử bi thảm, lại không người nào dám nói. Bởi vì Tam hoàng tử bây giờ, sớm đã trở thành Tu La khủng bố.
Chỉ liếc mắt một cái, là có thể khiến người xem mồ hôi lạnh như tương, thấp thỏm lo âu.
Hắn thích chính là nữ tử an tĩnh lại đường hoàng. Trùng hợp, tính tình của thân thể này chính là như vậy.
Bất quá, chẳng sợ nàng tính tình lại ôn hòa như thế nào, Thẩm Nhược Hàn trước sau là không nhìn tới.
Nếu đã đường hoàng lại muốn hấp dẫn đến ánh mắt của hắn, haiz, nói dễ hơn làm. Cái nơi hậu cung này chỉ sợ khó có thể thấy hắn đặt chân đến.
Ôn Nguyên Nhu có chút đau đầu, bất quá hiện tại đã đến nước này, nàng cũng không thể liền như vậy từ bỏ nhiệm vụ.
Cơ hội từ trước đến nay đều là muốn chính mình sáng tạo, Ôn Nguyên Nhu vẫn luôn biết. Nếu như luôn ở trong cung Trường Hoa, đó chính là tù điểu, bị nhốt mãi mãi ở thâm cung.
Ngoài cung Trường Hoa, một mảnh hoang vắng. Nàng thấp thấp cười, đạm mạc không nói.
Thuý Tú hầu hạ bên người thấy vậy liền cung kính hỏi: "Công chúa điện hạ, ngài đây là muốn đi đâu?"
Ôn Nguyên Nhu nhàn nhạt nhìn nàng, đây là cung nữ được phân phối sau khi nàng tiến cung. Có một người giám thị như vậy, kỳ thật làm nàng tỉnh ra không ít chuyện tình.
"Đi đến một nơi an tĩnh." Chẳng sợ thân là công chúa, vào cung lại như cũ không có đặc quyền, tuy rằng cư trú ở cung Trường Hoa, chính là thiên điện cũng có hai nữ nhi của đại thần Mộc Sơ quốc. Các nàng hai miệng liên tục nhao nhao khiến nàng có chút phiền muộn.
Đào Uyển đỡ tay Ôn Nguyên Nhu, yên lặng theo nàng đi dạo, thẳng đến một góc của Ngự Hoa Viên mới chịu dừng lại.
Ôn Nguyên Nhu cũng không rõ ràng hoàng cung Mộc Sơ quốc là cái bố cục gì, nàng hiện tại có thể làm chính là ở đây nửa tháng, làm bộ thờ ơ đem hoàng cung thăm dò cho rõ ràng.
Đương nhiên, có thể có một cái ngẫu nhiên gặp được cũng tốt, như vậy xác suất quá nhỏ, không cần chờ mong.
Thúy Tú buông đầu xuống, nhìn Ôn Nguyên Nhu an vị ngồi ở một góc. Bị cây cối che dấu, người lui tới nếu không cẩn thận tuyệt đối sẽ không biết chỗ này có người.
Ôn Nguyên Nhu liền ngồi như vậy nhìn xa xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mỗi ngày, Ôn Nguyên Nhu đều tiếp xúc với ký ức, phân rõ ngọn ngành ở chốn thâm cung, nàng cứ như vậy hơn nửa tháng rồi, vẫn là chưa có gặp được Thẩm Nhược Hàn.
Nàng mỗi lần đề tìm một nơi an tĩnh, sau đó lẳng lặng phát ngốc, so với những người trong hậu cung mà nói, có vẻ càng thêm kỳ quái.
Thúy Tú cũng không phải không có nhìn thấy những phi tử muốn tranh sủng kia, tuy rằng sẽ tránh khỏi đám tỳ nữ các nàng, nhưng nếu muốn làm ra sự tình, vẫn là bị các nàng phát hiện.
Nhưng, Ôn Nguyên Nhu lại không giống nhau, chưa từng có sừ lừa gạt, phảng phất như không muốn trở thành những phi tử tranh sủng kia, những nữ nhân kia khi nhàn hạ sẽ vẽ tranh đánh đàn để tống cổ thời gian, còn Ôn Nguyên Nhu chỉ lẳng lặng mà nhìn nơi xa, thật lâu.
Lâu đến mức các nàng đều cho rằng nơi phương xa thật sự có cảnh sắc tuyệt đẹp nào đó mà các nàng không nhìn tới.