Phạm Tử Yên cố sức lý giải những lời này có ý tứ gì, chần chờ hai giây liền đem câu này lý giải thành ý tứ phải làm cho hắn vui vẻ. Cô có chút vô thố nhìn Molde, không ngừng gật đầu: "A a......"
Thanh âm kia thanh thúy dễ nghe, chính là lại không biết rốt cuộc rằng cô đang nói cái gì.
Ngón tay thon dài chậm rãi nhéo cằm Phạm Tử Yên, không vội không chậm hỏi: "Không nói được?."
Nữ hài phảng phất đã hiểu được ý tứ của hắn, đáy mắt toát ra một tia thất vọng. Tựa hồ có cảm giác, cô quay đầu lại, nhìn đến con mèo doạ người ở khoảng cách không xa đang ngừng lại.
Tựa hồ như cố kỵ nam nhân trước mắt, trong đầu một mảnh linh động, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh mỹ diễm lúc nãy, nếu cô cũng làm như vậy với đồ vật xấu xí kia, có phải hắn sẽ vui vẻ?
Bản năng tìm đường sống chiếm cứ đầu óc cô, Phạm Tử Yên hoang mang nhìn Molde, sau đó vội vàng kéo quần nam nhân ra.
Biểu tình Molde dừng lại, cúi đầu liền nhìn thấy đôi tay lạnh băng của Phạm Tử Yên móc ra dương v*t của hắn, sau đó —— ngậm lấy.
Khoang miệng cũng không tính ấm áp nhưng lại dị thường kiều nộn, cái lưỡi bị đè ở phía dưới, mang theo một cổ trơn trượt, quy đầu thẳng tắp để ở trong cổ họng của cô khiến hắn phải nhướng mày.
Phạm Tử Yên nâng mắt lên, ánh mắt trông mong nhìn hắn, đồ vật xấu xấu xí này làm cô có chút khó chịu, nhưng hắn vui vẻ sao?
Ánh mắt kia còn có thuỷ quang doanh doanh, ẩn ẩn có chút thiên chân cùng lo lắng.
Molde đột nhiên cười, duỗi tay sờ sờ phần lưng chưa mặc quần áo, động tác mềm nhẹ, tư thái thân mật. Làm Phạm Tử Yên vốn dĩ rất khẩn trương liền chậm rãi thả lỏng lại.
Molde tùy tay chụp tới, liền đem người để vào trong chăn. Mắt cũng không nâng, mỉm cười nhìn cô, lại hô: "Người tới."
Giây lát sau, quản gia liền xuất hiện ở trong phòng, nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền cúi đầu cung kính chờ đợi phân phó.
"Đem Miêu nhi ôm ra ngoài." Molde nhàn nhạt phân phó.
Vài giây sau, trong phòng lặng im không tiếng động.
Molde hứng thú dạt dào nhìn qua Phạm Tử Yên, hiện tại biến thành con người, bộ dáng này thoạt nhìn cũng chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi. Liền ở trước mặt hắn, hắn có thể cảm nhận được cô không bình tĩnh.
Khó có được vài phần hứng thú hống người: "Còn sợ sao?"
Phạm Tử Yên từ trong chăn ló đầu ra, nhìn quanh bốn phía, không có con mèo làm cô sợ hãi, liền lập tức vui sướng lắc đầu. Cầm lòng không đậu lại duỗi thân tiến vào trong chăn, hôn hôn lên đồ vật xấu xí.
Này xem như đối hắn cảm tạ.
Sắc mặt Molde hiện lên một mạt buồn cười, vật nhỏ này thật sự là hồn nhiên đến ngu đần. Tay phải duỗi đến trong chăn đem Phạm Tử Yên tiến vào trong lòng ngực, hai đôi mắt mỹ lệ nhìn nhau.
"Thích như vậy?"
Phạm Tử Yên lập tức lắc lắc đầu, chính là ngay sau đó rồi lại gật gật đầu. Cô không thích, nhưng hắn lại rất thích. Hắn thích, cô liền thích.
Cô "A a" nói chuyện, khoa tay múa chân, Molde nhìn động tác, lại đọc được ý tứ: "Ngươi thích ta."
Đây là câu khẳng định.
Khuôn mặt Phạm Tử Yên có chút đỏ lên, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn hắn, hơi hơi gật đầu.
Khoé miệng Molde cười cười, không biết sao tâm tình có chút vui sướng. Hắn dựa vào đầu giường, ôm vật nhỏ vào lòng, thân mình cao lớn hoàn mỹ đem Phạm Tử Yên che chở.
Tay hắn mang theo ấm áp sờ đến hai chân thon dài, bỗng nhiên nói: "Để ta nhìn xem."
Hắn muốn nhìn vật nhỏ này có phải hay không có cấu tạo giống con người bình thường.