Mộc Lan Nguyệt đổ đầy mồ hôi, ý thức mơ hồ, cô còn tưởng rằng chính mình sẽ bị làm cho ngất xỉu.
côn th*t trong cơ thể vừa mới mềm xuống lại lần nữa cứng rắn.
Một lần làm sao đủ với hắn, dục vọng lại lần nữa bốc cháy lên, Mộc Lan Nguyệt căn bản không ngăn cản được. Một lần lại một lần, thẳng đến khi cô khóc kêu ở trong khoái cảm cùng đau đớn, rốt cuộc lâm vào hôn mê.
Lại lần nữa tỉnh lại, Mộc Lan Nguyệt cảm giác được tư vị toan trướng, cả người giống như bị đánh nát. Đến nỗi người bên cạnh, như cũ vẫn không thấy bóng dáng.
Lần này, tuy rằng người không ở, chính là đồ ăn lại vẫn ở trên bàn.
Đứng ở cửa, cô giương mắt nhìn nữ nhân lang tộc ở cách đó không xa.
Phòng ở của cô cùng Lạc Già được xây ở một nơi rất cao, phía sau lưng là rừng cây, động vật xung quanh sớm đã bị xua đuổi, không có gì nguy hiểm, ngày mùa hè ở dưới bóng cây, còn có chút mát mẻ.
Mộc Lan Nguyệt thực nhàn nhã, trừ bỏ mỗi ngày đi xem thương hoạn, dạy một ít kiến thức y học thường thức liền không có việc gì.
Cô ý đồ đi tìm một ít thảo dược có thể trị liệu, dụng tâm tìm vẫn là tìm được không ít. Bất quá, có chút dược liệu yêu cầu bào chế, mà Mộc Lan Nguyệt cũng không hiểu phải bào chế nhưng thế nào, đồ vật có thể sử dụng càng thiếu.
Ngày hè nóng bức sắp qua đi, thời tiết cũng chậm rãi chuyển lạnh.
Thế giới này chỉ có ba loại, mùa hạ, mùa mưa, trời đông giá rét.
Mùa mưa còn có không ít động vật sẽ xuất hiện, tới trời đông giá rét, tất cả thú nhân còn có động vật đều tìm nơi ấm áp để trốn tránh, nói như vậy, là tìm không thấy thức ăn.
Gần đây Lạc Già mỗi ngày đi sớm về trễ, chính là vì tìm lương thực đủ dự trữ trước khi trời đông giá rét tới.
Những đồ ăn bắt được đều bị đặt ở trong sơn động, vốn dĩ còn muốn tìm một người thời thời khắc khắc trông giữ, Mộc Lan Nguyệt lại ra một chủ ý, cho bọn họ làm ra một cái hàng rào, hai tầng thật dày.
Người ở hàng rào mặt sau, tuy rằng cũng còn muốn quản, bất quá cố sức lại thiếu.
Dần dần, người trong bộ lạc phát hiện dùng đầu gỗ có thể chế tạo ra rất nhiều đồ vật, thực tiện, kiến tạo phòng ốc còn có các loại sinh hoạt khác, trừ bỏ đồ vật không thể thay thế, trên cơ bản đều dùng đầu gỗ.
Mộc Lan Nguyệt sống càng ngày càng tốt, cô cùng Lạc Già càng ngày càng thoải mái. Cô có thể cảm giác được Lạc Già so với phía trước mà nói, thái độ quan tâm cô cũng tốt hơn nhiều, mỗi đêm hai người còn ở trên giường tiến hành cảm tình giao lưu nóng bỏng.
Cứ như vậy mà sống hơn một tháng.
Nhiệt độ không khí không ngừng rơi chậm lại, mây đen nặng trĩu đè ở trên đỉnh đầu. Rốt cuộc, mùa mưa đã đến.
Mưa to kéo dài không dứt, vừa ra khỏi cửa nhìn đến chính là một mảnh xám xịt.
Trên người Lạc Già vẫn chỉ có da thú vây quanh phần eo, trên người Mộc Lan Nguyệt trừ bỏ quần áo của mình cũng có một cái da thú.
Trong phòng bị cô cải tạo một phen, dùng bùn ướt át thật dày phô ở trên đầu gỗ, sau đó làm thành một cái hình chữ nhật.
Đầu gỗ đặt ở giữa bị thiêu đốt, mang theo một chút ấm áp. Tuy là như vậy, Mộc Lan Nguyệt vẫn có chút lạnh, thân thể sợ hàn, hận không thể ngày ngày dính ở trên người Lạc Già.
Cũng may hiện tại Lạc Già cũng không có chuyện gì, ôm Mộc Lan Nguyệt cũng không phải chuyện lớn, trên người hắn ấm áp, giống như một cái lò sưởi di động.
Hai người nằm ở trên giường, Mộc Lan Nguyệt thập phần nhàn nhã nói: "Lạc Già, em đói bụng."
Gần đây cô thật giống như heo, ăn no chờ chết, chỉ cần há mồm, liền có thể ăn được thịt. Trên bụng cũng xuất hiện một tầng thịt mỡ, cô vốn đang kêu rên, nhưng Lạc Già lại thấy thật là vừa lòng.
Tiểu giống cái của hắn cuối cùng cũng có thịt, nhìn qua không còn gầy yếu giống như lúc trước.
"Muốn ăn cái gì?" Lạc Già vuốt ve sau lưng cô, nhẹ giọng hỏi, thức ăn trong nhà vừa vặn ăn xong, hắn muốn đi sơn động lấy một chút.
Mộc Lan Nguyệt híp mắt nghĩ nghĩ, loại thời tiết này, ăn thịt dê bò là tốt nhất, lập tức nói: "Muốn ăn thịt bò hầm."
Nhìn Lạc Già chuẩn bị đứng dậy, Mộc Lan Nguyệt liền ngăn lại: "Chờ mưa nhỏ một chút, lại đi đi."
Mưa to tầm tã, Lạc Già muốn xối chính mình mới có thể đi ra ngoài, cô có chút luyến tiếc. Tuy rằng có không ít cỏ râu rồng, chính là cô sẽ không biên áo tơi, cũng chỉ là một đống phế thảo.
Trong phòng, Lạc Già nghe được một trận thanh âm như có như không, hắn hướng phía sau núi liếc mắt một cái, lại lần nữa nghiêng tai nghe nghe, trừ bỏ tiếng mưa to ào ath, cái gì cũng chưa nghe thấy.
Mộc Lan Nguyệt cũng hướng phosa sau núi nhìn, cái gì cũng không thấy được, cũng chỉ có nhà cô: "Thế nào?"
Lạc Già lắc đầu, đi đến cạnh cửa, nhìn nhìn mưa đã nhỏ lại, bỗng nhiên nói: "Tôi hiện tại đi ra ngoài, chờ tôi trở lại."
Mộc Lan Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu, cô nhìn mưa bên ngoài, tuy rằng có chút nhỏ nhưng cũng không được, vốn định mở miệng khuyên ngăn Lạc Già đừng nóng nảy, nhưng chớp mắt, Lạc Già người đã không thấy tăm hơi.
Ngọn lửa bên trong đang nhiệt tình thiêu đốt, Mộc Lan Nguyệt ở trên giường bỗng cảm giác có chuyện nguy hiểm sắp xảy ra.
Cô giống như cũng nghe được thanh âm gì đó, hỗn hợp cùng với tiếng mưa rơi, từ sau núi truyền đến.