Lúc chúng tôi vừa mới kết hôn, cũng là lúc tôi ghét hắn nhất.
Tôi chạy đến công ty hắn, nhìn thấy hắn câu đầu tiên là nghẹn ngào nói: “Thời Hoài Tự, em xin lỗi.”
Hắn trợn mắt nhìn tôi giây lát, thần sắc bình tĩnh hỏi: "Nói đi, lần này em lại muốn dày vò tôi thế nào nữa đây?"
1
Khoảnh khắc cuối cùng khi vụ nổ mạnh đó xảy ra, tôi nhớ rất rõ, Thời Hoài Tự không thoát ra ngoài.
Hắn vốn quen sạch sẽ ngăn nắp, quỳ xuống bên cạnh tôi nói: “Tang Ninh, em đừng sợ, anh đi cùng em.”
Năm đó hắn 38 tuổi.
Giá trị tài sản hàng trăm triệu, nói bỏ là bỏ.
Cùng tôi ch.ết trong biển lửa.
……
Chạng vạng giữa hè, ánh tà dương ngoài cửa sổ đỏ như m.áu.
Cơn gió oi bức thổi vào phòng.
Tôi tỉnh dậy từ trong mộng, ngồi thẫn thờ trên giường.
"Bà chủ, ông chủ vừa mới gọi, nói buổi tối không về."
Giọng nói của mẹ Lưu từ trong phòng khách truyền đến, bình tĩnh hiền hòa.
Tôi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn cưới mới tinh trên ngón áp út của mình.
Trái tim tôi như ngừng đập.
Ấy vậy mà lại quay về mười năm trước.
Tôi nhắm mắt lại.
Ngọn lửa lớn trước khi ch.ết và cái ôm ấm áp vững chắc, là chân thực đến vậy.
Cho đến giây phút cuối cùng, tôi vẫn nhớ như in giọng nói của Thời Hoài Tự: “Tang Ninh đừng sợ, kiếp này anh đợi em lâu quá, kiếp sau em nhất định phải đến tìm anh sớm hơn một chút.”
Này rốt cuộc là mộng, hay hiện thực đây?
Tôi tự véo mình một cái, nỗi đau âm ỉ ở đùi truyền đến.
Tiếng còi ngoài cửa sổ đánh thức tôi khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Sau khi định thần lại, là sự đau lòng kéo dài và nỗi chua xót theo đó không dứt.
Một hồi hiểu lầm do người khác tạo ra đã khiến tôi hận Thời Hoài Tự rất nhiều năm.
Trong lúc này, các đối thủ cạnh tranh dùng hết thủ đoạn chèn ép hắn.
Khiến hắn trở tay không kịp.
Ở nhà, tôi đối xử lạnh nhạt với hắn nên hắn vẫn luôn không về nhà.
Cha mẹ Thời Hoài Tự mất sớm, hắn cũng không có người thân nào khác.
Một mình bảo vệ tập đoàn kinh doanh hết nửa cuộc đời.
Sau lại, hiểu lầm được giải quyết.
Chúng tôi có khoảng thời gian hạnh phúc trong nửa năm, thậm chí còn có một đứa con.
Nhưng chưa kịp nói gì với hắn, đã ch.ết bất đắc kỳ tử.
……
"Bà chủ, hoa đã được đưa tới, bà có muốn đi bây giờ luôn không?"
Mẹ Lưu bước vào hỏi tôi.
"Cái gì?"
Đầu óc tôi vẫn còn mông lung.
"Hoa, không phải bà muốn đi gặp cậu Tống sao?"
Tống Diễn...
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, tôi ngớ người..
Một cuộn chỉ rối bỗng lần ra được nút thắt.
Hóa ra là ngày này.
2
Ngày này kiếp trước, tôi ôm một bó hoa đến thăm Tống Diễn.
Anh ấy là thanh mai trúc mã của tôi
Từ nhỏ chúng tôi cùng nhau lớn lên, mọi người đều nói, hai tôi sẽ là một cặp.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy sẽ là một diễn viên rất tài năng.
Đáng tiếc,...một hồi "tai nạn", anh bị bỏng nặng khắp cơ thể, cần phải ở lại bệnh viện trong một thời gian dài.
Ngày này, tôi cùng Tống Diễn tổ chức sinh nhật cho anh ấy, lúc ra khỏi bệnh viện, thấy Thời Hoài Tự ngồi trong xe, điếu thuốc lá trên tay đã cháy đến cuối, nhưng hắn vẫn như không cảm nhận được gì.
Tôi không muốn giải thích điều chi, thậm chí cũng không muốn gặp hắn.
Thời Hoài Tự nhìn thấy tôi, dập tắt tàn thuốc, xuống xe gọi tôi lại, giọng điệu cô đơn.
"Ninh Ninh, hôm nay là sinh nhật anh.”
Tôi dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, " Vậy thì sao?”
Thời Hoài Tự nhìn tôi với đôi mắt đen láy, không nói một lời.
Tôi nói, " Hôm nay cũng là sinh nhật của Tống Diễn. Để kết hôn với tôi, anh hủy hoại khuôn mặt, hủy hoại tương lai của anh ấy. Anh còn muốn tôi đối với anh như thế nào?”
Thời Hoài Tự há miệng thở dốc, vất vả nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn...”
"Nếu ngày đó anh không mời anh ấy, anh ấy sẽ không đến mức bây giờ còn phải nằm trong bệnh viện. Thực sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn sao?”
Thời Hoài Tự im lặng, cuối cùng, hắn chỉ nói với tôi, "Thực xin lỗi.”
Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa tôi với Thời Hoài Tự, bất ngờ thay đổi.
Dày vò nhau bằng việc bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài.
Sau lại, tôi mới biết được, chuyện mà ngay cả Thời Hoài Tự cũng nghĩ là "ngoài ý muốn" không gì khác hơn là âm mưu của người nào đó nhằm chia rẽ tôi với hắn.
3
"Bà chủ, đồ vật đã để lên xe cho cô rồi, nếu không đi sẽ muộn đó."
Mẹ Lưu quay lại gọi tôi.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn, hầu như không thể nhìn thấy gì.
Tôi lấy lại tinh thần, mặc áo khoác rồi lên xe.
Tài xế nhắc nhở tôi: “Giờ này đến bệnh viện sẽ kẹt xe…”
“Không đi bệnh viện.” Tôi nhìn đèn giao thông không ngừng đổi màu xanh đỏ ngoài cửa sổ, tiếp lời nói: “Đi công ty.”
...
Thật ra tôi không có ấn tượng gì nhiều về công ty của Thời Hoài Tự.
Thời trẻ hận hắn, nên chưa một lần đến.
Sau này yêu hắn, lại gặp ngay lúc hắn bị kẻ thù nhằm vào, chung quanh có rất nhiều nguy hiểm, nên cũng không dám đi tìm hắn.
Thế cho nên giờ phút này đây, đứng dưới những tòa nhà văn phòng san sát nhau, tôi có chút mờ mịt.
Rốt cuộc tòa nào là của hắn?
Người đi đường qua lại tò mò nhìn trang phục của tôi: tay ôm bó hoa rất to, ăn mặc sang trọng, trang điểm kỹ lưỡng, như một cô gái đang chuẩn bị tỏ tình.
Tôi xấu hổ thỏa hiệp, lấy điện thoại ra, bấm số của Thời Hoài Tự.
Thật là...
Cả tên lẫn họ ba chữ.
Thậm chí còn không phải là người liên lạc khẩn cấp.
Tôi bấm máy, vốn nghĩ rằng phải đợi thật lâu.
Nhưng chỉ sau hai tiếng bíp ngắn ngủi, đã có người tiếp nghe.
Giọng nói lạnh lùng xa cách từ đầu dây bên kia truyền đến: "Có việc?"
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xanh thẳm, hốc mắt đột nhiên nóng lên, ngay cả thanh âm cũng nghẹn ngào nức nở: "Thời Hoài Tự, văn phòng của anh ở đâu? Em tìm không thấy..."
Thật ra tôi cũng không muốn như vậy.
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói của hắn, đã nhớ lại thời gian bên nhau cuối cùng của chúng tôi, nước mắt bỗng trào ra như đê vỡ.
Ánh mắt người qua đường nhìn tôi càng kỳ quái hơn.
Một người phụ nữ không tìm thấy văn phòng của chồng, đứng trên lề đường, gào khóc.
Hình như bên chỗ Thời Hoài Tự đang họp, hắn hơi dừng lại, nói: "Hôm nay đến đây thôi."
Rồi hắn nói với tôi: "Đứng trên vỉa hè chờ tôi xuống”.
Vài phút sau, Thời Hoài Tự bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Tôi đang giơ gương, nước mắt lưng tròng dặm lại lớp trang điểm của mình.
Vừa dặm, vừa lau.
Mascara trôi xuống theo dòng nước mắt, giống nữ chính trong phim cô nhi góa phụ.
Mẹ nó, hỏng hết rồi.
"Sao em lại tới đây?"
Giọng điệu của Thời Hoài Tự rất nhạt, gần như lạnh lùng.
Tôi vừa xoay người lại.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai đang lạnh nhạt nhìn tôi, đồng tử phản chiếu khuôn mặt như vẽ bùa của tôi, vẻ mặt hắn hơi sững lại.
Bất kể khi nào, Thời Hoài Tự đều hoàn mỹ như nhau.
Giống một đóa hoa nở rộ trên vách núi đá, không nhiễm hạt bụi trần.
“Thực xin lỗi,” tôi nghẹn ngào, “Em không muốn khóc…”
"Hôm nay..." Hắn chỉ nói hai chữ, không nói tiếp.
Tôi biết hắn muốn nói gì.
Lẽ ra hôm nay tôi hẳn đang tổ chức sinh nhật cho Tống Diễn thay vì xuất hiện ở đây...
Nhắc nhở tôi như vậy.
Tôi nhét bó hoa vào trong ngực hắn, lẩm bẩm mơ hồ nói câu: "Chúc mừng sinh nhật."
Mội hồi im lặng.
Tôi trộm ngắm hắn, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào bó hoa kia, cũng không vui cho lắm.
Hồi lâu sau, hắn cười chua xót, trào phúng nói, "Tang Ninh, là hắn không cần, đúng không?"
"Cái gì?"
Tôi chợt nhận ra cảm xúc hắn không đúng cho lắm, ánh mắt tôi chợt dừng lại trên bó hoa, trái tim thắt lại.
Tiêu rồi!
Hoa hồng xanh đá nhân tạo.
Ngôn ngữ của hoa là: Tặng người sao trời biển rộng.
Tống Diễn thích nhất, cũng là biển sao trời mênh mông.
Lúc tỉnh lại lý ức quá hỗn loạn, tôi một lòng một dạ chỉ muốn tìm lại Thời Hoài Tự, mà bỏ qua những chi tiết này.
"Thực xin lỗi, em--"
“Cảm ơn quà sinh nhật của em.” Giọng điệu của Thời Hoài Tự gần như đông cứng, “Muộn rồi, bảo tài xế đưa em về đi.”
Rồi hắn quay lưng bỏ đi.
Tôi vội nắm lấy vạt áo hắn, "Đợi đã!"
Thời Hoài Tự không ngờ tôi lại làm như vậy, đang bước đi vội thu chân lại, kéo theo tôi lảo đảo, đâm mạnh vào lưng hắn.
Mặt sau lớp áo tây trang cao định có thêm năm nếp nhăn.
Thời Hoài Tự quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào những ngón tay của tôi, im lặng một lúc lâu.
Tôi gây lỗi, nhưng vẫn cố chấp nói: "Thời Hoài Tự, em không về."
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, "Tang Ninh, lần này em lại định dày vò tôi thế nào nữa đây?"