Nghe thấy tiếng động, Mộ Giáng Tuyết ngước mắt nhìn thẳng vào gương, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh dưới hàng mi dài. Hắn chậm rãi nói:
“Nhận được hậu ái của sư tôn, đồ nhi đêm ngày sao chép môn quy, hiện đã chép xong… năm lượt.”
Năm lượt?
Nhiều ngày như vậy mà chỉ mới chép được năm lần? Dù ngậm bút trong miệng chép cũng phải được mười lượt rồi! Tiểu nghiệt chướng này rõ ràng là đang khiêu khích nàng!
Nghĩ sao nói vậy, Trường Tuệ hơi bực mình, trầm giọng trách:
“Bổn tọa vừa mới thu ngươi làm đồ đệ, ngươi đã bày ra trò gian dối không nghe quản giáo. Trong mắt ngươi còn có ta là sư tôn hay không?”
“Thật oan uổng.” Thiếu niên khẽ đáp, giọng mềm như gió thoảng, “Trong mắt đồ nhi chỉ có mỗi sư tôn.”
Rồi hắn chậm rãi tiến lên một bước, mắt không rời nàng, chợt hỏi lại:
“Nhưng mà… trong mắt sư tôn, thật sự có đồ nhi này sao?”
Trường Tuệ lập tức cảnh giác, thẳng lưng, mặt không biểu cảm nhìn hắn, giọng khẽ trầm xuống:
“Ngươi có ý gì?”
Mộ Giáng Tuyết khẽ cúi người, vươn tay về phía nàng.
Trường Tuệ hạ mắt, trông thấy mu bàn tay trắng trẻo của hắn vẫn còn vết trầy chưa lành, khô máu đóng vảy. Năm ngón tay dài, trắng mịn như ngọc dương chi, nhưng khi hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, lòng bàn tay lại lộ rõ những vệt máu thấm đỏ. Da thịt rạn nứt, còn lấm tấm máu tươi.
“Đây là…” Trường Tuệ hơi ngẩn ra.
Mộ Giáng Tuyết đáp:
“Thương cũ chưa lành, cầm bút lâu lại rách thêm vết mới… giờ đồ nhi cầm không nổi bút nữa rồi.”
Trường Tuệ vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Hắn bị thương lúc nào? Tại sao lòng bàn tay lại nứt nẻ nghiêm trọng như vậy?
Sao nàng lại chẳng có chút ấn tượng nào? Rõ ràng lúc hắn đào mắt ra, nàng cũng không thấy trên tay hắn có vết thương cơ mà...
Trường Tuệ há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Nói cho cùng, nàng là người đuối lý. Từ lúc mang hắn từ hải đảo trở về, dù có cho y quan đến trị thương, nàng vẫn chưa từng đích thân đến xem qua. Chính điều đó khiến nàng hoàn toàn không rõ tình trạng thương thế của Mộ Giáng Tuyết.
Thiếu niên kia — rõ ràng đang trách nàng lạnh nhạt, hờ hững. Nhưng đồng thời, cũng đang âm thầm cho nàng thấy: cho dù bị thương nặng đến mức không thể cầm nổi bút, hắn vẫn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà nàng đã giao phó.
“Ngươi đang trách bổn tọa sao?” Trường Tuệ nhướng mày, giọng đã có phần nghiêm khắc.
Để xóa đi sự khó xử và khuyết điểm của mình, nàng giơ tay bắt lấy ngón tay hắn, trực tiếp vận dụng linh lực thi triển thuật trị thương cao cấp, giúp hắn khép lại miệng vết thương.
Nơi đây là phàm thế, không thể sánh với giới Linh Châu — linh lực mỏng manh, tốc độ tu luyện chậm chạp. Mỗi ngày nàng chỉ có thể sử dụng một lượng linh lực vô cùng hạn chế. Giờ vì chữa lành vết thương tay cho Mộ Giáng Tuyết, nàng đã tiêu tốn không ít linh lực, trong lòng đau như cắt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị:
“Giờ thì, trong mắt bổn tọa đã có ngươi rồi chứ?”
Đồng tử Mộ Giáng Tuyết khẽ động.
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, rồi nghe Trường Tuệ nói thêm:
“Nếu không coi trọng ngươi, bổn tọa vì sao phải thu ngươi làm thủ đồ?”
Ban đầu nàng còn định giữ dáng vẻ nghiêm khắc của một sư tôn, nói vài lời lạnh lẽo để răn dạy hắn, tiện thể khiến hắn biết nàng cũng có tổn thương, cũng biết đau lòng. Nhưng khổ nỗi vết thương đỏ ửng nơi cổ tay hắn trông thật sự quá chướng mắt, khiến nàng đành phải đổi giọng, dịu lại, khẽ thở dài: