Tú Cầm theo hầu bên nàng nhiều năm, thừa hiểu tính chủ tử mình vốn không phải kiểu người phung phí, lại càng không ghét bỏ đồ cũ. Thế mà hôm nay lại thẳng thừng vứt bỏ một món đồ yêu thích đã dùng lâu như thế, thật khiến người ta thấy lạ thường. Sau khi được chính miệng Trường Tuệ xác nhận, Tú Cầm mang theo một bụng khó hiểu bước ra ngoài.
Vừa đi được mấy bước trên hành lang, nàng đã chạm mặt thiếu niên áo đỏ.
“Ê này!”
Dù chưa từng đến hải đảo, nhưng từ miệng Thanh Kỳ, Tú Cầm cũng đã biết rõ thân phận của thiếu niên. Biết hắn chẳng phải con cháu nhà quyền quý gì, nàng cũng không giữ gìn lễ nghĩa, chẳng gọi “công tử” hay gì cả, chỉ tùy tiện hỏi một câu:
“Tiểu vu tử, ngươi không ở phòng nghỉ ngơi dưỡng thương, chạy tới đây làm gì thế?”
Nghe gọi là “vu tử”, thiếu niên nghiêng đầu nhìn lại, nhướng mày mỉm cười. Hắn chậm rãi chỉnh lại tay áo, ngoan ngoãn trả lời:
“Xem tuyết rơi.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên lư hương trong tay Tú Cầm, hàng mi dài khẽ cụp xuống:
“Cái này là?”
Tú Cầm hít một hơi hương thoảng ra, cảm thấy thần thanh khí sảng, nói:
“Tôn tọa bảo bỏ, nên ta mang đi vứt.”
“Tại sao lại bỏ?”
“Chịu, ta cũng không biết.” Nghĩ tới vẻ mặt Trường Tuệ lúc mở toang cửa sổ thông gió, Tú Cầm đoán: “Có lẽ là không thích mùi hương này.”
Không biết từ lúc nào, tuyết đã rơi dày đặc hơn.
Những cành cây mảnh khảnh không chịu nổi sức nặng của tuyết, cong oằn xuống, lung lay muốn gãy, khiến tuyết đọng rào rạt rơi xuống đất.
“Vậy à.”
Thiếu niên đứng dưới hành lang, khóe môi cong lên nhẹ như gió thoảng, giọng nói mềm mỏng mang theo chút tiếc nuối:
“Vậy thì… thật đáng tiếc.”
Tê tê—
Sau khi Tú Cầm rời đi, trong tuyết chợt vang lên một âm thanh khe khẽ.
Ngay bên cạnh, một nhánh cây oằn xuống, tuyết rơi phủ đầy. Theo ánh mắt thiếu niên hơi nghiêng đi, có thể nhìn thấy đầu một con rắn nhỏ chỉ bằng ngón út đang trườn ra. Con rắn da tím, vảy đen bóng, thè lưỡi ra lạnh lẽo. Một đầu của nó như bị đánh gãy, quanh thân quấn lấy một làn hắc khí mỏng manh, nhìn qua chật vật và yếu ớt.
“Lại đây.”
Gió lạnh thổi tung ống tay áo thiếu niên, để lộ cổ tay trắng mịn như ngọc.
Con hắc xà kêu rít nhẹ, chậm rãi trườn lên tay hắn, thân mình lạnh buốt cọ nhẹ vào da thịt hắn. Thiếu niên cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, thì thầm như nói với chính mình:
“Tội nghiệp quá…”
Chẳng ai biết được, hắn đang thương xót con rắn nhỏ ấy…
Hay là đang thương chính mình.
“…”
Tú Cầm đã gặp chuyện.
Khi Trường Tuệ chạy đến nơi, trong phòng nàng ấy đã đầy rẫy rắn bò khắp mặt đất. Từng đàn rắn hoa đủ màu đủ dạng đang trườn bò, chen chúc vặn vẹo, khiến người ta không biết đặt chân chỗ nào. Tuy đa phần đều là rắn nhỏ không có độc, nhưng vì số lượng quá đông, lại có tính tấn công cao, nếu không nhờ Trường Tuệ đến kịp, e rằng Tú Cầm đã bỏ mạng tại chỗ.
“Sao lại có thể xuất hiện nhiều rắn như vậy được?”
Nhìn thi thể rắn chất đầy đất, sắc mặt Thanh Kỳ trắng bệch, hiển nhiên bị dọa đến thất thần.
Vừa nãy trong lúc nguy cấp, Trường Tuệ không kịp suy xét, ra tay thi pháp dọn sạch toàn bộ đàn rắn. Giờ nguy hiểm đã qua, nàng bắt đầu quan sát kỹ lại căn phòng, chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc lẫn trong không khí lạnh.
“Có lẽ...”
Ánh mắt nàng dừng lại trên mặt bàn, “...có liên quan đến thứ đó.”
Thanh Kỳ nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy trên bàn có một chiếc lư hương tinh xảo, làn khói hương mỏng như sương len lỏi quanh đó, lan ra khắp căn phòng. Thanh Kỳ kinh ngạc hỏi: