Giữa ngày đông giá buốt, sắc trời âm u nặng nề, từng lớp mây đen như sắp đổ ụp xuống, ẩn chứa một trận cuồng phong đang chực chờ bùng phát.
Một đoàn người lặng lẽ băng qua rừng sâu, đồng phục áo bào trắng, tay cầm trường kiếm—tất cả đều là thuật sĩ cải trang. Chỉ riêng cô gái đi đầu nổi bật giữa đám người: tà váy rộng, tay áo bay phấp phới, tóc đen dài xõa ngang vai, theo từng cơn gió núi mà nhẹ nhàng lay động. Những sợi chỉ bạc thêu trên váy nàng ánh lên dưới ánh sáng mờ, như rải đầy bụi sao.
Bỗng nhiên, giữa âm thanh xào xạc của lá khô dưới chân, nàng dừng bước.
Thanh Kỳ—nha hoàn đi phía sau—suýt nữa thì va vào lưng nàng, vội vàng siết chặt thanh kiếm trong ngực, cảnh giác nhìn khắp bốn phía:
“Tôn tọa, có điều gì bất thường sao?”
Thiếu nữ mím môi không nói, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn quẻ trong tay. Những ngón tay trắng muốt siết chặt, như đang cố đè nén điều gì đó.
Nàng biết mở miệng thế nào đây?
Trường Tuệ siết chặt bàn quẻ trong tay. Nàng không hiểu vì sao—rõ ràng đã đi theo hướng bàn quẻ chỉ dẫn, sao lại đi lạc giữa rừng rậm thế này? Chẳng lẽ nơi này có gì bất thường?
“Tôn tọa?”
Ánh mắt của các thuật sĩ phía sau đều đổ dồn về nàng, Trường Tuệ cụp mi che giấu cảm xúc, không dám ngẩng đầu. Nàng cố giữ cho tâm trạng bình tĩnh, giữa trán nổi lên ấn pháp ba cánh hoa nhạt, trong suốt và thuần khiết. Khuôn mặt xinh đẹp đầy linh khí của nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như tiên nữ, lạnh nhạt thốt ra hai chữ:
“Không sao.”
Nàng thật không biết nên giấu mặt vào đâu nữa.
Trường Tuệ vốn không thuộc về thế giới này. Nàng đến từ Linh Châu giới—một cõi khác, là Thánh nữ của Thần Kiếm Tông.
Mười lăm năm trước, nàng một tay nuôi dưỡng tiểu đồ đệ, nhưng y lại phản bội sư môn, sa vào ma đạo. Trường Tuệ lấy thân mình làm mồi nhử, dẫn linh lực phá hủy hàng vạn tông môn để ngăn y, khiến Linh Châu giới tan nát, biến thành luyện ngục trần gian.
Vì cứu vãn cõi giới đang bên bờ diệt vong, cũng là vì muốn hồi sinh sinh linh Linh Châu, nàng cùng tiểu đồ đệ ký kết thề ước, tự nguyện nhảy vào ba nghìn cảnh giới hư không, bước vào luân hồi, chuyển sinh làm Quốc sư cao quý của Bắc Lương quốc. Theo lời thề, nàng phải truy tìm và phong ấn Ác Hồn mà tiểu đồ đệ hóa thành.
Mười lăm năm trôi qua.
Trường Tuệ lưu lại nơi dị giới này đã mười lăm năm, vẫn chưa lần nào tìm thấy tung tích tiểu đồ đệ.
Cho đến sáng nay, bàn quẻ nàng luôn mang bên mình đột nhiên dao động. Ở hướng Tây Nam, có yêu khí bộc phát, nồng đậm đến mức lấn át cả trời đất. Ẩn sau luồng yêu khí ấy là hơi thở lạnh buốt như băng tuyết—nàng không thể nào lẫn được, đó chính là khí tức chỉ thuộc về tiểu đồ đệ của nàng!
Lẽ nào... y vừa xuất hiện đã rơi vào yêu ma đạo rồi?
Trường Tuệ cảm thấy một điềm chẳng lành. Nàng không cách nào bói ra được hiện trạng của y. Chỉ còn cách triệu tập một nhóm thuật sĩ bắt yêu tinh nhuệ, đích thân dẫn theo hơn chục cao thủ lên đường dò xét.
Không ngờ, còn chưa thấy được tiểu đồ đệ, nàng đã bị cánh rừng này vây lạc.
Nhất định phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây!
Trường Tuệ giơ tay, nhặt một chiếc lá rụng dưới chân. Ống tay áo tung bay trong gió, nàng mạnh mẽ quăng chiếc lá về phía trước. Lá rụng lướt ngang thân cây, để lại một vết cắt sâu hoắm trên lớp vỏ nâu sẫm.