Từ những kẽ tay của Hạ Liễm, m.á.u tươi nhỏ xuống từng giọt.
Hắn cố chấp nhìn ta, không nỡ chớp mắt.
Máu từ miệng hắn từ từ trào ra.
Ta run rẩy bước tới ôm chặt lấy hắn.
Ta nghĩ, Hạ Liễm thật giỏi.
Hắn khiến ta phải cùng hắn chịu nỗi đau đớn này.
"Ôn Ngọc."
Hắn đưa một tay chạm vào môi ta, tay kia đặt lên môi mình.
Hạ Liễm cười nhẹ, nhưng lại ra lệnh cho ta:
"Ôn Ngọc, hôn ta."
Ta nghe lời, đặt môi mình lên môi hắn.
"Không sao đâu, Ôn Ngọc."
Hắn ôm chặt ta vào lòng, để ta nghe nhịp tim yếu ớt nhưng vẫn đều đặn của hắn.
"Ta không sao."
"Nó đã c.h.ế.t rồi."
Hạ Liễm nói từ nay giữa chúng ta sẽ không còn bị hệ thống kia ràng buộc nữa, mà hệ thống đó cũng không thể cứu sống ta, chẳng chữa khỏi được bệnh của ta.
Chuỗi dữ liệu lạnh lùng ấy chỉ biết hút lấy năng lượng cho mình.
Nó đã nói dối và khiến thê tử của hắn phải chịu nhiều khổ đau.
Lúc ấy đã là cuối xuân tháng ba, hoa hải đường nở rộ khắp nơi.
Ánh mặt trời chiếu xuống, soi rọi lên cảnh vật đầy sức sống.
Chẳng bao lâu nữa sẽ đến tiết Cốc Vũ*, cũng là sinh thần của ta.
(*) Cốc Vũ (谷雨) là một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc, Cốc Vũ diễn ra vào khoảng ngày 20 hoặc 21 tháng 4 dương lịch, là thời điểm khi trời mưa nhiều, cung cấp nước cho cây cối và mùa màng phát triển, đặc biệt là cây lúa. Tên gọi "Cốc Vũ" có nghĩa là "mưa cho lúa" (谷: lúa, 雨: mưa), thể hiện sự quan trọng của mưa đối với nền nông nghiệp.
Hạ Liễm mời gánh hát nổi tiếng nhất, bao trọn tửu lâu lớn nhất, mời cả thành đến chúc mừng sinh nhật ta.
Chỉ cần trong ngày sinh thần, ai nói với ta câu "chúc mạnh khỏe, sống lâu" đều sẽ được thưởng hồng bao.
"Trước mặt Thần Mùa Xuân, ta cầu mong Ôn Ngọc sinh thần vui vẻ, mạnh khỏe sống lâu."
Đây là lần đầu tiên ta có một sinh thần lớn lao như vậy.
Cả kinh thành, Hạ Liễm dường như đã dùng hết mọi mối quan hệ của mình để tạo nên một lễ vật sinh thần đẹp đẽ như thế này cho ta.
Chỉ cầu mong ta bình an,
Chỉ mong ta vui vẻ.
Ta luôn nghĩ, lời chúc tốt nhất trên đời này chỉ có bốn chữ ấy.
Đêm đến, pháo hoa bừng sáng trên bầu trời, rực rỡ trong đôi mắt của Hạ Liễm.
Hắn nửa ôm nửa đỡ ta bước lên đài cao.
Cưỡi ngựa khắp Trường An, hoa hải đường nở rộ.
Đó là một ngày Cốc Vũ thật đẹp.
Ta qua đời vào đầu thu.
Không phải là một thời điểm tốt, mùa thu đầy trái chín, chưa đến lúc gió lạnh thổi về.
Ôn Dao từ thao trường hào hứng chạy về, nói rằng ở trà lâu có một ông lão kể chuyện đã sáng tác ra một câu chuyện rất hay, được rất nhiều người yêu thích, nàng nhất định phải đưa ta đến xem.
Hạ Liễm với vẻ mặt bình thản, hắn đang thay triều phục, đứng trước gương mặc lên bộ lễ phục cưới của chúng ta.
Ôn Dao ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên ngươi lại diện đồ như một chú công đang khoe đuôi thế này?"
Hạ Liễm lạnh lùng nhìn nàng.
Ta cũng thay bộ lễ phục cưới.
Không biết Hạ Liễm nghe từ đâu mà nói rằng, trước khi c.h.ế.t, hai người yêu nhau cùng nhau bái đường, kiếp sau vẫn có thể làm phu thê.
Giờ đây, hắn đã có thể vẽ lông mày rất đẹp, nhưng ta đã không còn hứng thú để ngắm nữa.
Ta chỉ có thể nằm trong vòng tay Hạ Liễm, để hắn hoàn thành nghi lễ.
Đèn long phụng cháy sáng, Ôn Dao ngồi dưới đài hết lần này đến lần khác.
Đợi trà được hâm nóng ba lần rồi lại nguội, đợi đến khi mặt trời khuất bóng, Hạ Liễm vẫn chưa rời khỏi bồ đoàn.
Cuối cùng, Ôn Dao không thể chịu nổi nữa, nàng bước nhanh về phía trước, định nói rằng đã đến lúc tỷ tỷ cần nghỉ ngơi.
Nhưng Ôn Dao không thốt nên lời, vì nàng thật sự không biết phải nói gì, nói với ai.
Tỷ tỷ của nàng nằm bình thản trong lòng Hạ Liễm, đôi mắt khép lại, hơi thở đã không còn.
Hạ Liễm vẫn giữ nguyên dáng vẻ, cúi đầu ôm nàng với tình yêu vô hạn.
Hắn cũng đã không còn hơi thở.
Trong đầu Ôn Dao trống rỗng, nàng thật sự không biết phải làm gì.
Nàng chỉ từng nghe về những chuyện tình bi thương, c.h.ế.t vì tình trong những câu chuyện kể ở trà lâu.
"Ôn Dao."
"Ta muốn Ôn Ngọc sống."
Nàng nhớ lại ngày Thất Tịch năm ấy, Hạ Liễm vốn không thân quen gì đã mời nàng ra ngoài đi dạo.
Nói rằng cần xác nhận một chuyện.
Khi đó, Ôn Dao không hiểu tại sao chuyện này lại liên quan đến nàng, nhưng nhìn vào ánh mắt của Hạ Liễm, nàng không thể thốt ra lời từ chối.
Vậy nên Ôn Dao đã cùng hắn đi qua mọi con phố trong thành, cuối cùng dừng lại trước Hộ Thành Hà.
Nơi đó, không biết đã có bao nhiêu đôi nam nữ thả đèn hoa đăng, gửi gắm tình cảm của mình.
Ôn Dao tiện tay bắt lấy một chiếc đèn, thấy trên đó viết:
"Kim ngọc lương duyên, giai ngẫu sớm thành."
Nàng định quay lại nói với Hạ Liễm một câu, nhưng liền thấy hắn thả đi tất cả những chiếc đèn hoa đăng trong tay.
Trên đó chỉ có một câu:
"Thê tử yêu quý của ta là viên ngọc duy nhất trong đời này."