Mọi người đồn đại rằng hắn tìm một kẻ thế thân, điều đó khiến sắc mặt Hạ Liễm không vui, chợt nhớ ra rằng hiện giờ ta ở bên hắn, trong mắt người ngoài chỉ là kẻ không danh không phận.
Vì thế, Hạ Liễm lập lại lễ cưới, muốn cưới ta một lần nữa.
Hệ thống trong đầu lập tức cảnh báo ta rằng đây là hành động lệch khỏi cốt truyện.
Ta chỉ đành vắt óc tìm cách đối phó với hắn.
"Ta mệt lắm, Hạ Liễm."
"Chàng biết thân thể ta suy yếu, ta không chịu nổi đâu."
Hạ Liễm nhìn ta chằm chằm một lúc, không nói đồng ý hay từ chối.
Hắn chỉ thở dài, "Chúng ta chỉ mời khách dự tiệc, được không?"
"Ta chỉ muốn nói cho người khác biết, nàng là thê tử của ta, không phải là kẻ không danh phận."
Vì việc ta sống lại quá đỗi kỳ quái, đây là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Nhìn vào đôi mắt ấy, ta không thể nói thêm lời từ chối nào nữa.
Hạ Liễm nói rằng ta đẹp.
Nhưng hắn còn đẹp hơn ta.
"Thôi được, vì chàng đẹp như vậy nên ta đồng ý."
Hạ Liễm mãn nguyện, tai đỏ bừng, cúi xuống hôn ta một cái.
Sau đó, hắn liền bận rộn lo liệu cho hôn lễ.
Ban đêm ta đi tìm hắn, theo hầu cận dẫn đường, cuối cùng lại đến từ đường.
Nơi đó đèn đuốc sáng trưng, Hạ Liễm quỳ giữa gian phòng.
Ôm lấy bia mộ của ta.
Ta đứng đó nhìn Hạ Liễm.
Hắn đối với ta tình thâm nghĩa trọng, không hề hối tiếc.
Ta cảm thấy không hề giống như hệ thống nói, rằng hắn sẽ yêu Ôn Dao, sau nhiều năm chẳng còn nhớ đến ta.
Ta luôn tuân theo cốt truyện hệ thống đặt ra, chưa từng có lúc nào đi lệch.
Nhưng ta chắc chắn một điều.
Hạ Liễm yêu ta nhất.
Hắn sẽ không yêu ai khác, sẽ không cưới ai khác.
Hắn sẽ không quên ta.
Dù cho ta có c.h.ế.t đi chăng nữa.
Vào ngày ta và Hạ Liễm đại hôn, Ôn Dao cũng đến.
Không rõ có phải vì hệ thống không thể ngăn được những việc Hạ Liễm làm hay không mà đã lâu lắm rồi, nó không phát ra âm thanh nào trong đầu ta nữa.
Vì lo cho sức khỏe của ta, Hạ Liễm chỉ dẫn ta xuất hiện một lát trước mặt quan khách.
Trong vòng tay Hạ Liễm, ta chạm mắt với Ôn Dao.
Nàng có đôi mày thanh tú, nâng cao ly rượu, cười nhẹ mà chúc phúc.
Trong ánh mắt ấy, không hề có chút tình cảm yêu mến.
Nàng không thích Hạ Liễm, và Hạ Liễm cũng không thích nàng.
Họ vốn không có tình yêu sét đánh sâu sắc và bền chặt như hệ thống đã từng nói với ta.
Hệ thống đã lừa dối ta.
Ta vừa nghĩ đến đó, đột nhiên cảm thấy cơn đau quen thuộc lại dâng lên từ lồng ngực.
"Hạ Liễm…"
Ta khó khăn ngẩng đầu lên, không biết sắc mặt mình đã trắng bệch đến mức nào.
Nhưng dù vậy, ta vẫn cố chấp, từng tiếng, từng tiếng gọi tên hắn:
"Hạ Liễm…"
"Hạ Liễm…"
"Hạ……"
Ta đau quá...
Ta có lẽ sắp c.h.ế.t thêm lần nữa rồi...
"Ta muốn trở thành bạch nguyệt quang trong lòng chàng…"
Chàng phải nhớ đến ta, chàng phải yêu ta.
Ta không thể thốt ra thành lời, nhưng dường như Hạ Liễm đã hiểu.
Hạ nhân đã chạy đi gọi đại phu, mùi thuốc đắng nồng nặc xộc vào mũi.
Ta nói ta muốn trở thành bạch nguyệt quang của Hạ Liễm, ta không muốn c.h.ế.t.
Hạ Liễm lại nói:
"Nàng là thê tử duy nhất của ta trong đời này."
"Sống cùng giường, c.h.ế.t cùng huyệt."
Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao giá trị hắc hóa của Hạ Liễm lại tăng cao đến vậy.
Vì ngay khi Hạ Liễm nói ra những lời ấy, âm thanh lạnh lẽo của hệ thống trong đầu ta không ngừng vang lên:
"Giá trị hắc hóa tăng mười phần trăm."
"Giá trị hắc hóa tăng mười phần trăm."
"……"
Ta đã từng nghĩ rằng nguyên nhân khiến Hạ Liễm hắc hóa là vì hắn không giống như trong sách.
Không phải là người anh hùng phong độ, dịu dàng và lương thiện.
Nhưng giờ đây ta mới nhận ra, Hạ Liễm hắc hóa là vì ta.
Là vì ta không còn ở đây.
Là vì hắn đã mất ta.
Trong bảy năm ta không còn bên hắn, tính tình của Hạ Liễm thay đổi hoàn toàn, người đời đồn đại rằng hắn chỉ là "bề ngoài rực rỡ, bên trong mục nát."
Nhưng Hạ Liễm, ngươi không phải là kẻ bên trong mục nát.
Chàng là viên ngọc quý nhất trong cuộc đời của ta.
Ta vẫn được người cứu sống, vừa mở mắt liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Hạ Liễm.
Hắn không nỡ chớp mắt lấy một lần, cho đến khi ta khẽ cong khóe môi cười.
Lúc ấy, hắn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cẩn thận đỡ ta uống nước.
Sau đó, Hạ Liễm ôm chặt lấy ta, rất chặt.
"Ôn Ngọc."
“Phải làm sao thì nàng mới không còn bệnh nữa đây?"
"Hệ thống của nàng có thể cứu nàng không?"
"Nó cần ta làm gì sao?"
Hạ Liễm cần làm gì sao?
Hệ thống hớn hở, lượn lờ trong đầu ta, nói: "Cần Hạ Liễm và Ôn Dao cùng nhau thả đèn trời vào ngày Thất Tịch."
Vốn dĩ đó là việc nam chính và nữ chính cần làm.
Nhưng ta không thốt ra được lời nào.
Ta vốn là kẻ ích kỷ, lạnh lùng, chỉ vì muốn có một thân thể khỏe mạnh, có gia đình yêu thương ta nên mới đồng ý với nhiệm vụ này.
Nhưng giờ ta lại không nỡ đẩy Hạ Liễm ra xa.
"Ôn Ngọc."
Hạ Liễm nhìn thấu sự giằng xé trong mắt ta, thấp giọng dỗ dành: "Bảo hệ thống của nàng tự nói với ta đi."