Khoảng nửa giờ sau, đồng hồ nước đã chảy hết. Một đám chấp sự bắt đầu thu bài thi.
Tễ Tiêu theo đúng sự thật viết xuống bảy chữ: “Hễ nhập định, không gặp mê chướng”. Sau đó thở dài, chờ đợi trong điện truyền gọi.
Khi đệ tử đầu tiên theo chấp sự vào điện, tiếng cười nói của tất cả trưởng lão đều ngừng lại, bầu không khí nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Mạnh Tuyết Lý cũng để điểm tâm xuống, đàng hoàng mà ngồi.
Các trưởng lão vừa truyền nhau xem bài thi, vừa quan sát ŧıểυ đệ tử vào điện, nhìn căn cốt, tu vi cảnh giới của hắn.
Một vị trưởng lão hỏi: “Theo như cách ngươi viết phá giải mê chướng, ảo ảnh là “hồng nhan”, muốn coi như “xương trắng”, ảo ảnh là “tiền tài”, thì phải coi như “rác rưởi”, có thể nói rõ ràng hơn không?”
ŧıểυ đệ tử đột nhiên trông thấy nhiều đại nhân vật như vậy, sắc mặt không khỏi trắng bệch, toát mồ hôi lạnh, dập đầu nói không nên lời: “Đệ tử, đệ tử, ta nghĩ…”
Trưởng lão đặt câu hỏi hơi cau mày, có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Đúng lúc đó, ŧıểυ đệ tử ánh mắt xoay chuyển, trông thấy Mạnh trưởng lão đang cố ra vẻ uy nghiêm, bên mép còn dính vụn điểm tâm. Chẳng hiểu tại sao, đột nhiên hết căng thẳng, mạch lạc rõ ràng, mồm miệng lanh lợi trả lời.
Trưởng lão đặt câu hỏi nhàn nhạt gật đầu: “Ta là phong chủ của Lưu Lam Phong, tu tập Kim Thạch Chi Kiếm, ngươi có bằng lòng nhận ta làm thầy?”
ŧıểυ đệ tử mừng rỡ, vội vàng tiến lên dập đầu dâng trà: “Đệ tử bằng lòng! Ra mắt sư phụ, ra mắt các vị sư huynh.”
Sau khi làm lễ, hắn cùng những đệ tử thân truyền khác, đứng sau chỗ ngồi của Lưu Lam Phong.
Các đệ tử khác theo thứ tự vào điện. Nếu không có trưởng lão đặt câu hỏi, sẽ đến phiên Chấp Sự Trưởng ra mặt: “Ngươi có muốn đến Chấp Sự Đường không?”
Những lúc như vậy, có người sớm đã chuẩn bị tâm lý, hành lễ đáp: “Nguyện làm chấp sự, ra sức vì tông môn.”
Có người rơi lệ tại chỗ, nức nở nói: “Đệ tử muốn thi lại lần nữa…”
Mạnh Tuyết Lý nhìn như nghiêm túc, nhưng thật ra đang ngẩn người thất thần. Thầm nghĩ tại sao còn chưa đến lượt Ngu Khởi Sơ?
Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên: “Có đúng như ngươi viết, không gặp mê chướng?!”
Mạnh Tuyết Lý bỗng nhiên giương mắt, chỉ thấy tất cả trưởng lão vẻ mặt khác nhau, hoặc kinh ngạc hoặc nặng nề.
Mà Tiếu Đình Vân đứng trên điện, bình thản gật đầu nói: “Quả thật như vậy, không dám lừa dối.”
“Đùng đoàng-”
Một trưởng lão đang định đặt câu hỏi, chân trời chợt vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, từ xa đến gần.
Mọi người sắc mặt thay đổi, nhìn về phía bầu trời ngoài điện, lại thấy quang đãng không mây.
Chưởng môn chân nhân đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị: “Xe kéo của Thái Hành đa͙σ Tôn tới.”
“Thái Hành” là đa͙σ hiệu của Thái Thượng trưởng lão.
Còn chưa dứt lời, ngoài điện vang lên tiếng kêu của các đệ tử.
Xe kéo nguy nga lộng lẫy trong mây, lơ lửng mà không rơi, ở quảng trường trước điện tạo thành một bóng râm.
Đột nhiên gió mạnh cuốn đất, khiến gò má các đệ tử đau nhói, không dám mở mắt. Một bóng người từ trên trời hạ xuống, rơi vào bậc thềm trước điện.
Người nọ thân hình cao gầy, lưng đeo trường kiếm, dáng dấp trung niên, bởi vì hàng năm cau mày, giữa hai lông mày có vết nhăn thật sâu.
Theo hắn đến gần, không khí trong điện yên ắng mà quỷ dị.
Người này tên là Chu Dịch, đại đệ tử của Thái Thượng trưởng lão. Thái Hành đa͙σ Tôn hàng năm bế quan sau núi, chuyện quan trọng đều do hắn truyền đạt.
Hắn không chào hỏi hàn huyên với mọi người, đi thẳng về phía Chưởng môn: “Ai là Tiếu Đình Vân?”
Chưởng môn chân nhân tựa hồ đã có dự liệu từ trước, ý bảo hắn nhìn trong điện: “Chu sự đệ tới đúng lúc, người đang đứng đây chính là Tiếu Đình Vân.”
Các trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ không ổn.
Tiên thiên kiếm linh thân thể trăm năm khó gặp, sợ rằng sẽ rơi vào tay Thái Thượng trưởng lão.
Quả nhiên, Chu Dịch cau mày quan sát thiếu niên ốm yếu.
“đa͙σ Tôn lão nhân gia ngài, để ta tới thay mặt nhận học trò”, hắn hơi ngẩng đầu, “Chúc mừng sư đệ”.
Hiện nay Thái Thượng trưởng lão là “Hàn Sơn đệ nhất kiếm”, ngài ấy nếu bằng lòng nhận học trò, Tiếu Đình Vân chính là cực kỳ may mắn, sau này coi như ngang hàng với các phong chủ, trưởng lão khác. Gặp chuyện tốt như vậy, còn không mau quỳ xuống tạ ơn?
Tiếu Đình Vân lại không như mong muốn của hắn, biểu hiện ra vẻ kích động mang ơn đội nghĩa. Chỉ hơi thi lễ, nhàn nhạt nói: “Nhận được đa͙σ Tôn yêu quý, nhưng đệ tử tâm ý đã quyết.”
nɠɵạı trừ Chưởng môn chân nhân, tất cả mọi người không ngờ sẽ có biến cố này, khó hiểu nhìn Tiếu Đình Vân.
Chu Dịch sắc mặt lạnh lùng: “Há? Ngươi muốn nhận ai làm thầy?”
Ánh mắt của Tiếu Đình Vân lướt qua hắn, nhìn về nơi nào đó trong điện: “Trường Xuân Phong, Mạnh trưởng lão.”
Nhất thời, tất cả mọi người quay sang nhìn Mạnh Tuyết Lý, Mạnh Tuyết Lý mờ mịt nhìn Tiếu Đình Vân.
Đại điện yên tĩnh.
Chu Dịch nhíu mày: “Ngươi nói gì?”
Tiếu Đình Vân bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Tất cả trưởng lão khiếp sợ trố mắt nhìn nhau. Liên quan gì tới Mạnh Tuyết Lý?
Rất nhiều người không khỏi nghĩ thầm, Mạnh Tuyết Lý rốt cuộc có vận khí gì?
Nửa đời trước dựa vào đa͙σ lữ, nửa đời sau lại dựa vào đệ tử. Con rơi của thiên đa͙σ sao?
Chẳng lẽ nuôi ba con cá chép trong động phủ, thật sự có thể chuyển vận?
Tễ Tiêu nghĩ thầm, Hàn Sơn bái sư, sẽ quỳ lạy, dâng trà cho sư phụ. Ta ngược lại không thành vấn đề, hình thức mà thôi, chỉ sợ bọn họ tổn thọ.
Thật may quỳ đa͙σ lữ không tính là quỳ, cho dù là đa͙σ lữ trên danh nghĩa.
Chu Dịch nhìn chằm chằm Tiếu Đình Vân, thể hiện uy áp, tiến lên hai bước, nhưng bị Chưởng môn chân nhân thản nhiên ngăn lại:
“Chu sư đệ không biết, hắn từng may mắn được thánh nhân tính mệnh, muốn thành đại đa͙σ, quan trọng nhất là phải “tránh tuyết”. Hàn Sơn chỉ có Trường Xuân Phong bốn mùa như xuân, mưa tuyết không đến.”
Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ đã thành thánh, lời hắn nói tự nhiên có sức nặng.
Thật ra tâm trạng của Chưởng môn chân nhân cũng rất phức tạp.
Sau hôm Tiếu Đình Vân đến Trường Xuân Phong, Tiếu Đình Vân đến gặp hắn, nói mình có thể tự học kiếm đa͙σ, muốn nhận Mạnh Tuyết Lý làm thầy, vào ở Trường Xuân Phong.
“Hay cho câu “thánh nhân tính mệnh”. Đã vậy, ta tất đúng sự thật bẩm báo đa͙σ Tôn.” Chu Dịch hừ nhẹ, ánh mắt quét qua mọi người trong điện, cuối cùng nhìn thẳng Mạnh Tuyết Lý, phất tay áo rời đi.
Tâm tư hắn thay đổi nhanh chóng, trước đó Mạnh Tuyết Lý dạy dỗ Chu Vũ trên Diễn Kiếm Bình, Chưởng môn Giới Luật đường phạt nặng ba người. Hôm nay lại để Tiếu Đình Vân nhận Mạnh Tuyết Lý làm thầy, có thể thấy năm phong chủ, đã quyết định đối địch với Thái Thượng trưởng lão, nên mới lấy Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân làm bàn đạp, khiến đa͙σ Tôn mất hết thể diện trước mặt mọi người.
Chưởng môn chân nhân cũng không biết suy nghĩ trong lòng Chu Dịch, thấy hắn bỏ đi, thở dài nhẹ nhõm, nói với Mạnh Tuyết Lý: “Nếu Tiếu Đình Vân thành tâm bái sư, ngươi hãy nhận hắn đi.”
Xe kéo to lớn biến mất ở chân trời, không khí trong điện thoáng hòa hoãn.
Chưởng môn cười nói: “Ta thấy hắn định trước có duyên với Trường Xuân Phong. Nhắc mới nhớ, Tễ Tiêu Chân Nhân trước đây, hình như cũng mang họ Tiếu.”
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, nhìn Tiếu Đình Vân đến gần, tựa như bị sét đánh trúng.
Trong đầu y thoáng qua một vệt sáng, là giá cắm nến nhanh chóng rơi xuống trong bóng tối ở Tàng Thư Lâu, chiếu sáng từng bức họa: cái đỡ trên Diễn Kiếm Bình, ở Trường Xuân Phong pha trà, bài văn ở Luận Pháp Đường….
Y biết Tiếu Đình Vân là ai.
Mạnh Tuyết Lý tự lẩm bẩm: “Ta thật khờ, thì ra là như vậy.”
Ta sớm nên nghĩ đến.
….
Tễ Tiêu Chân Nhân vốn họ Tiếu, ba năm trước Mạnh Tuyết Lý đã biết. Cái này còn dính dáng đến một chuyện.
Năm đó hai người quyết định xong ngày tháng hợp tịch, Tễ Tiêu đến Thiên Hồ Đại Cảnh, báo cho sư huynh Hồ Tứ.
“Ta sắp hợp tịch rồi.”
“Với ai?”
“Mạnh Tuyết Lý.”
Hồ Tứ cảm thấy kinh ngạc: “Y bằng lòng không?”
Hắn biết Tễ Tiêu sẽ không làm chuyện hiệp ân báo đáp, nhưng cũng không tin đối phương đột nhiên mở mang đầu óc, nảy sinh tình yêu với con đại yêu kia.
Tễ Tiêu suy nghĩ một chút: “Bằng lòng”. Ngay sau đó đơn giản kể lại tình hình ngày ấy.
Hồ Tứ chợt cảm thấy nhức đầu:
“Y trả lời “Đều được, theo ngươi”, không phải bằng lòng. Đây là chuyện lớn, ngươi như vậy không ổn.”
Tễ Tiêu cau mày: “Vậy phải làm thế nào?”
“Đại khái sáu mươi năm trước, ta cũng từng muốn hợp tịch, người đó hình như là Uyển Chỉ Tiên Tử của Hà Sơn Phái. Ta mang nàng lên đỉnh Hà Sơn, dưới ánh sao đầy trời, trăm hoa nở rộ. Ta nói với nàng, nơi này coi như nơi ta chứng đa͙σ, khi ta du lịch tình cờ đến đây, tâm cảnh sáng tỏ thông suốt, trở về động phủ, bế quan liền đột phá Đại Thừa cảnh. Chỗ này mang đến cho ta cảm giác, tựa như lần đầu tiên gặp nàng…
Mấy tháng sau ta thích người khác, nàng tới cắt đứt với ta, nói cho dù sau này không gặp nhau nữa, nhưng sao sáng trăm hoa ngày đó, cả đời nàng cũng không quên được.”
Uyển Chỉ Tiên Tử vốn là nữ tu tu tập “Vô Tình đa͙σ”, có thể thấy Hồ Tứ phụ lòng bạc tình, nhưng chẳng hề hối lỗi, quả thật không phải thứ tốt.
Hồ Tứ kiên nhẫn nói: “Chọn một nơi có ý nghĩa đặc biệt với ngươi, giọng điệu đứng đắn một chút, phải khiến người ta ghi nhớ sâu sắc. Hỏi lại y một lần “Ngươi bằng lòng hợp tịch với ta sao”, hiểu chưa?”
Tễ Tiêu suy nghĩ một chút đáp: “Dễ thôi.”
Hắn thật sự làm được.
Đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại, Mạnh Tuyết Lý vẫn không nhịn được phát run.
Ngày đó mưa như trút nước, cuồng phong gào thét, như tiếng khóc của cô hồn dã quỷ. Mưa gió đập vào mặt mà tới, mạnh đến mức Mạnh Tuyết Lý suýt chút nữa nằm bò trên đất.
Bọn họ từng bước một đi về phía trung tâm kiếm mộ, sắc trời u ám, xung quanh kiếm gãy như rừng, xương trắng chất thành núi. Nơi đây là di tích chiến trường thượng cổ.
Tễ Tiêu kéo tay y, không ngừng vì y vận chuyển chân nguyên, để y không bị lạnh cóng.
“Đây là nơi ta chứng đa͙σ thành thánh.” Tễ Tiêu quay đầu, trịnh trọng hỏi: “Ngươi bằng lòng hợp tịch với ta sao?”
Mạnh Tuyết Lý núp sau lưng hắn tránh mưa, thấy Tễ Tiêu mặt không cảm xúc, lại thêm bị không khí kinh khủng xung quanh chấn nhiếp, chỉ tay lên trời thề:
“Đều nghe theo Kiếm Tôn đại nhân phân phó! Ta trung thành với ngài, nhật nguyệt chứng giám!”
Tễ Tiêu yên lặng chốc lát: “Không cần khách khí như vậy, đổi cách gọi khác đi.” Đại Vương, đại nhân nào đó, đều là cách gọi của Yêu tộc.
“Vâng Tễ ca.” Mạnh Tuyết Lý nghe lời.
Lại một trận cuồng phong thổi tới, lời mới ra khỏi miệng, giọng nói bị gió thổi mà tiêu tán gần hết, chỉ để lại từng đợt lạnh lẽo, Mạnh Tuyết Lý gân cổ kêu: “Ca, Tễ ca, ta có thể về nhà trước sao-”
“….Tễ Tiêu là đa͙σ hiệu, ta không họ Tễ.”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, ta chỉ gọi bừa mà thôi, sao ngươi tích cực vậy, ngoài miệng hỏi: “Thất lễ, xin hỏi tên họ Kiếm Tôn là chi.”
Một người sau khi tu hành nhập đa͙σ, sẽ bỏ đi tên họ trần tục, do ân sư thụ nghiệp hoặc thân tộc trưởng bối lấy đa͙σ hiệu.
“Ta họ Tiếu.”
Mạnh Tuyết Lý: “Tiếu ca, sư tôn tốn nhiều tâm tư rồi, hai chữ “Tễ Tiêu” có ý là trời quang đi, mây bay mặt trời mọc là “Tễ”, quang đãng vạn dặm là “Tiêu”. Sư phụ ngươi khẳng định hy vọng ngươi lạc quan vui vẻ, ngài ấy có khỏe không?”
Tễ Tiêu: “Gia sư đã về cõi tiên nhiều năm.”
Mạnh Tuyết Lý: “….Xin lỗi.”
Tễ Tiêu: “Không sao”.
Mạnh Tuyết Lý đã rất cố gắng, vẫn không thể tiếp tục trò chuyện. Sau này cứ gọi đối phương “chân nhân” là được, ổn thỏa không sai.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, hai người đón gió lạnh trở về.
….
“Tuyết Lý, thế nào?” Chưởng môn thấy Mạnh Tuyết Lý ngây ngẩn sợ run, không khỏi hỏi.
Mạnh Tuyết Lý hoàn hồn, hít sâu một hơi: “Không sao.”
Y hiểu ra rồi.
Tại sao lần đầu gặp ở Tàng Thư Lâu lại thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, tại sao Tiếu Đình Vân lại muốn bái mình làm thầy.
Tễ Tiêu họ Tiếu, Tiếu Đình Vân cũng họ Tiếu – hẳn là con trai ruột lưu lạc bên ngoài của Tễ Tiêu.
Thiếu niên ánh mắt mang cười đi về phía y.
Mạnh Tuyết Lý tâm thần kịch chấn, vẫn kiên định nói: “Một ngày làm thầy, cả đời là cha. Ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”