Trong xe kéo, Mạnh Tuyết Lý còn chưa mở miệng nói chuyện, Xích Sơ đánh xe nhướng mày, giành trước quát lớn:
“Láo xược, Đại Vương nhà ta mà ngươi cũng không nhận ra? Bảo đội trưởng của các ngươi ra nói chuyện.”
Hồ ly tím trước khi vào Trấn Yêu Tháp, cũng là yêu tướng tiếng tăm lừng lẫy. Yêu binh đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, tâm thần kịch chấn, nhất thời bị khí thế của hắn chấn chiếp, thầm nghĩ ngay cả tên đánh xe cũng uy vũ như vậy, đại yêu ngồi trong xe, phải lợi hại đến thế nào.
Yêu binh vội vàng cáo lỗi, vẫn bưng mâm: “ŧıểυ yêu chính là đội trưởng, xin đại yêu thứ tội, thứ có ŧıểυ yêu có mắt không tròng…”
Thận thú nấp trong tay áo của Mạnh Tuyết Lý, phun ra yêu khí nồng nhất, ép cho lũ yêu binh ngực khó chịu, hai chân không nhịn được run lên.
Trên xe, tấm màn giao sa bỗng nhiên vén lên một góc, người hầu mặc bạch y hắc bào lộ ra phân nửa khuôn mặt phù dung, khí thế lại càng hơn thiếu niên đánh xe, lạnh lùng nói:
“Côn Sơn Đại Vương nhà ta, chính là khách quý Linh Sơn Đại Vương tự mình mời. Muốn vào Bích Tiêu Cung, uống quỳnh ngọc dịch, cùng Linh Sơn Đại Vương ngôn hoan, bị ngươi cản đường làm trễ nải, ngươi gánh được không?”
Đội trưởng yêu binh thất kinh. “Bích Tiêu Cung” là chính điện Linh Sơn Đại Vương hội kiến tân khách quan trọng, quỳnh ngọc dịch là rượu ngon tốt nhất trong cung, không phải thứ mà yêu vật có thể tùy tiện nói ra, hắn từng nghe Hổ tướng nhắc tới một lần, mới biết được.
Lúc người hầu vén màn, hắn đánh bạo giương mắt liếc nhìn, lại rất mau cúi đầu xuống.
Một vị đại yêu mặc quần áo đen dựa vào sạp mềm, như chúng tinh củng nguyệt, người hầu bạch bào hắc y bưng rượu hầu hạ, hai thiếu niên yếu đuối nằm dưới gối đấm chân, bên cạnh còn có một thanh niên quần áo trắng đang ngồi.
Lúc yêu binh liếc nhìn, đại yêu kia đang thờ ơ giương mắt, quan sát ba chữ to “Phong Nguyệt Thành” mạ vàng trên cửa thành, giống như đang thưởng thức vận bút của những nét chữ này, chẳng thèm để ý đến xung quanh.
Người hầu của mình giương cung bạt kiếm với thủ vệ của thành, khẩn trương đối lập kịch liệt, rơi vào trong mắt y, chỉ là tiếng côn trùng chim chóc kêu, ríu rít góp vui, không đáng giá để ý.
Đội trưởng yêu binh mơ hồ sợ hãi. Những ngày gần đây hắn tiếp đãi yêu ở nơi khác vào thành, từng thấy không biết bao nhiêu đại yêu bá đa͙σ ngang ngược, có một số tính cách nóng nảy, mất kiên nhẫn, có một số ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thé. Nếu chẳng phải quanh năm suốt tháng sống trong nhung lụa, được chúng ŧıểυ yêu tôn phụng, kính sợ, chắc chắn không thể có khí phái toàn thân, không giận tự uy.
Hắn dao động. Đại yêu bực này, mình khiến hắn y không vui, tất không có quả ngon mà ăn? Trước đây hắn từng cản một yêu không đưa thiệp mời từ nơi khác đến, ai ngờ lại là bạn của yêu tướng trong cung, hắn còn bị yêu tướng kia giễu cợt ” Làm thủ vệ cửa thành, ngay cả ta cũng không nể mặt?”, khiến hắn sợ hãi phải dùng lễ trọng đi bồi tội.
Cửa thành bên trong Phong Nguyệt Thành cao đến mười trượng, dưới trời chiều hùng vĩ nguy nga. Động tĩnh ở đây khiến bầy yêu trong ngoài thành nhìn chăm chú, tụ tập ngoài đường phố, thấp giọng nghị luận:
“Đây là vị Đại Vương nào vậy?”
“Hình như là Côn Sơn Đại Vương, ra tay rất rộng rãi. Ngươi nhìn những ŧıểυ yêu ngoài thành kia, bọn họ được rất nhiều tiền thưởng!”
“Thật sao? Vậy mau để cho Đại Vương vào đi!”
Trước khi vào thành, nhóm người Mạnh Tuyết Lý đã thương lượng xong, càng quanh minh chính đại, càng thanh thế bức người, càng không khiến yêu nghi ngờ.
Hồ ly, khổng tước đều là yêu tộc giỏi thuật biến hóa, huyết mạch thiên mạch của hồ ly so với khổng tước thắng một nước, không chỉ thay đổi hình dáng bản thân, còn có thể sữa chữa khuôn mặt người khác.
Bích Du, Nguyễn Khôi nhát gan thích run rẩy, không thể giả dạng thành người hầu ngang ngược, Mạnh Tuyết Lý để bọn họ giả thành “tùy tùng bị đại yêu bắt tới”.
Tễ Tiêu cả người là chính khí chư tà bất xâm, căn bản không giống yêu, Mạnh Tuyết Lý để hắn giả thành “thị sủng bị đại yêu bắt được”.
Chủ ý là Tễ Tiêu đưa ra, Mạnh Tuyết Lý phụ trách hoàn thiện chi tiết.
“Yêu tộc đặt tên rất đơn giản, thường lấy địa danh làm danh hiệu của mình, địa danh ở Yêu giới cũng có nhiều nơi giống nhau. Không giống tu sĩ nhân tộc có các loại đa͙σ hiệu, yêu giới đều là Đại Vương của núi, của sông, của rừng nào đó. Địa vực Yêu giới bát ngát, năm đó ta du lịch tứ phương, từng gặp đại yêu tự xưng là “Côn Sơn Đại Vương”, có hơn mười vị. Trong Phong Nguyệt Thành này, gần đây hội tụ các yêu vương thiên nam địa bắc, ai cũng không thể đắc tội, trông cửa lại là ŧıểυ yêu, làm sao mà phân biệt, nhớ hết được? Cứ nói mình là “Côn Sơn Đại Vương”, chắc chắn không dám hỏi “Ngài là vị Côn Sơn Đại Vương nào, tới từ phía đông hay phía tây?”, đó là đang vũ nhục danh hiệu của Đại Vương không có tiếng tăm.”
Xích Sơ thấy đội trưởng yêu binh ngơ ngẩn, trong lòng nổi trống, trên mặt không hiện: “Còn không tránh đường?” Hắn không nói “Cho đi”, mà nói tránh đường, cực kỳ kiêu ngạo.
Đội trưởng yêu binh ra hiệu, các thủ vệ vội vàng tránh ra nhường đường cho xe. Bọn họ dưới áp lực vô hình, toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh.
“Mời đại yêu vào thành-”
Xe kéo ầm ầm đi qua.
Động tiên mở rộng, cảnh tượng trong thành đập vào mắt. Đường chính rộng rãi, được lát bằng đá trắng tơ vàng mài bóng loáng, sáu thước vuông vắn, mây tía phía tây bao phủ con đường, hào quang phản chiếu, vô cùng chói mắt, như nạm vàng bạc khắp nơi.
ŧıểυ yêu đông đảo trong nội thành chia ra đứng hai bên đường, miệng nói ra toàn lời cát tường, “Đại yêu uy vũ”,…..chờ đợi thưởng tiền.
Xích Sơ, Phi Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong màn giao sa, hai bán yêu cơ hồ tê liệt ngã xuống đất, suýt chút nữa không duy trì được hình người. Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu hai mắt nhìn nhau, ăn ý không lên tiếng.
Gió nhẹ thổi lên một góc màn che.
“Khoan đã!” Một đội yêu binh mặc giáp đi ngang qua, Hổ tướng cầm đầu quay người dừng lại, sải bước đi tới trước xe kéo, mạnh mẽ đầy sinh lực.
Hắn trước thi lễ, giọng nói hết sức cứng rắn: “Thời kỳ đặc thù, vâng lệnh Linh Sơn Đại Vương, kiểm tra yêu khách vào thành, xin đại yêu đừng nên làm khó, trình thiệp mời ra đây.”
Đội trưởng thủ vệ cửa thành cúi đầu khom lưng sáp lại gần Hổ tướng, dùng yêu lực truyền âm nói, “Tướng quân lưu ý, yeey này lai lịch không nhỏ, y có yêu khí lợi hại, cực kỳ phô trương, có mạo mỹ nhu thuận bán yêu, có người hầu kiêu căng ngang ngược….Y còn có thể cưỡng ép tu sĩ nhân tộc!”
Cạnh đường chính nội thành, thanh âm của bầy yêu dần dần thấp xuống. Yên lặng nhanh chóng lan tràn, cho đến khi toàn trường yên tĩnh, mấy nghìn cặp mắt đều đổ dồn vào Hổ tướng và xe kéo.
Ai cũng biết, Hổ tướng gần đây tính tình không tốt, bởi vì hắn tự mình xuất binh, bị Linh Sơn Đại Vương mắng.
Yêu tin tức linh thông, còn biết Linh Sơn Đại Vương có lệnh: Nếu trước lúc Vạn Yêu Đại Hội diễn ra, Hổ tướng vẫn không bắt được tội yêu, hắn chính là tội yêu. Cho nên bây giờ hắn, nhìn ai cũng thấy giống tội yêu.
Xích Sơ, Phi Vũ bề ngoài thờ ơ, trong lòng lại thầm kêu xui xẻo, đây chẳng phải là Hổ tướng bị bọn họ lừa bên dưới Trấn Yêu Tháp sao?
Tễ Tiêu liếc nhìn Mạnh Tuyết Lý, khe khẽ gật đầu.
Trong ngoài thành, một tầng lại một tầng yêu vật, vượt quá ngàn.
Ngắn ngủi một cái chớp mắt, Tễ Tiêu đã suy diễn vô số kết quả trong đầu, quyết định lựa chọn mở một con đường máu.
Mạnh Tuyết Lý biết ý, ra quyết định.
Y hừ nhẹ, ngoắc tay với Hổ tướng: “Tới đây, ngươi tiến lên trước, bổn vương để ngươi thấy rõ ràng.”
Hổ tướng giận y thái độ như gọi chó trêu mèo, lại sợ y có lai lịch lớn, hoặc thật sự là đại yêu Linh Sơn Đại Vương mời tới, không dám phát tác.
Mạnh Tuyết Lý dò tay vào trong tay áo, tựa như muốn lấy gì đó, năm ngón tay lại nắm lấy một thứ lạnh lẽo, là chuôi kiếm giấu trong ống tay áo.
Kiếm ở trong vỏ, hết sức căng thẳng.
Yêu tướng từng bước đến gần, áo giáp toàn thân theo tiếng bước chân mà vang đội, sau đó yêu khí bốc lên. Hắn nhìn chòng chọc xe kéo, tựa như phải nhìn xuyên qua màn che.