Hồ ly tím, hạc trắng mới vừa bay lên trời, lại vội vã rơi xuống, lên lên xuống xuống như vậy, tựa dời sông lấp biển.
Kiếm bay sát đất, Mạnh Tuyết Lý lưu loát ngửa ra sau, bẻ hông, rút đi cây đuốc trong tay yêu binh, cười nói: “Cho mượn một chút!”
Yêu binh tìm kiếm đào phạm chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, trong tay đã trống rỗng, lập tức sợ ngây người.
Cho đến tận lúc vệt sáng lần nữa bay lên trời, mới hậu tri hậu giác cao giọng gào thét: “Tội yêu bay đi rồi!”
Thừa dịp phi kiếm hạ xuống, khoảnh khắc Mạnh Tuyết Lý mượn lửa,Thận thú tuy sợ hãi, nhưng nỗi sợ không địch lại lòng hâm mộ sự oai phong của lão thận, liền lấy hết dũng khí, non nớt hô:
“Tiền bối, ta phải đi rồi! Ngươi phải đợi ta quay trở lại!”
Lão thận nhớ tới ŧıểυ mỹ yêu rúc trong móng vuốt của mình, dáng vẻ yếu ớt đuôi nhỏ run run, càng cảm thấy bản thân mặt mũi xấu xí, nóng nảy giận dữ hét: “Mau cút! Mau cút cho ta!”
Hắn ở dưới đáy tháp lăn lộn kịch liệt, cái đầu ghim càng sâu vào lòng đất, bởi vì thân hình to lớn, như địa long xoay mình, kích động sóng lửa ngất trời ở tầng một.
Uy thế ngàn năm tràn ra, cả tòa tháp run rẩy.
Kiếm quang thượng thiên, Mạnh Tuyết Lý ném mạnh, cây đuốc xoay tròn bay vào lỗ hổng trên đỉnh tháp, đập về phía nhà lá của hồ ly tím.
Lúc Mạnh Tuyết Lý phi thân lao ra khỏi hầm trú ẩn, kình khí kích động, hơn mười vò rượu trong hầm ngay sau đó nổ tung, rượu mạnh văng khắp nơi, hắt đầy nhà.
Nhà lá thoáng mát khô ráo, có rượu mạnh, gió lớn tương trợ, thế lửa lập tức lan tràn.
Yêu binh vốn đổ rạp ở tầng ba, thấy tội yêu bay ra khỏi tháp, vội vàng hạ tháp đuổi theo, ai ngờ bọn họ dám trở lại, còn đốt lửa. Quả thực ra ngoài dự liệu, khó lòng phòng bị.
“Hay lắm!” Hắn vỗ tay cười nói: “Linh Sơn muốn dùng tháp này, trấn áp lòng phản nghịch của thiên hạ yêu dân. Chúng ta càng phải đốt tháp, để chúng yêu không sợ nữa!”
Từ trên thân kiếm nhìn xuống, chỉ thấy núi rừng rung chuyển, mặt đất chấn động, bầy thú chạy như điên, từ xa đến gần.
Yêu binh loài chim đã cùng Ưng tướng đuổi theo, bên trong tháp chỉ còn sót lại yêu binh thú vật, theo kế hoạch của nhóm Mạnh Tuyết Lý, ngự kiếm phi hành, thủ vệ Trấn Yêu Tháp tất đuổi không kịp. Nhưng Hắc Sơn Đại Vương tới cứu viện quá nhanh, ra ngoài dự đoán.
Hồ ly tím cũng thấy rõ tình hình, vội la lên: “nɠɵạı trừ Hắc Sơn, còn một đội yêu khác đáng tới, không phải Bạch Bối, là Hoàng Hổ!”
Thì ra, Hổ tướng, Gấu đen, từ hai phương hướng khác nhau tiến quân, cách Trấn Yêu Tháp đều là mười dặm, tốc độ hành quân cũng tương tự, vừa hay lúc này hai đội yêu binh đường hẹp gặp gỡ, chạm mặt dưới Trấn Yêu Tháp, trố mắt nhìn nhau, đen xì xì nhìn không thấy bờ.
ŧıểυ tốt đi trước, đại yêu ở sau, đại yêu hai bên còn chưa hiện thân, thủ vệ của Trấn Yêu Tháp đã vọt ra trước tiên, chỉ lên phi kiếm bay trên trời hô: “Ngăn tội yêu lại!”
Nháy mắt, chó sói hổ báo, rắn trùng chuột kiến dưới đất, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn chòng chọc phi kiếm trên không.
Chúng yêu nhìn chăm chú, phi kiếm như chiếc thuyền cô độc giữa biển, lá mỏng trong gió, yếu ớt mà nhỏ bé.
Hồ ly tím, hạc trắng đáy lòng chợt lạnh, trong đầu không hẹn mà cùng nảy lên suy nghĩ: Xong rồi! Bọn họ đột phá vòng vây kiểu gì?
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, chợt nghe Mạnh Tuyết Lý hét lớn: “Viện binh tới, tốt lắm! Ra tay đi!”
Y vận chân nguyên, thanh âm vang vọng, xa xa truyền ra, bao hàm sự mừng rỡ khi hội hợp với viện binh, tỏ ra phấn khích mười phần.
Hắc Sơn Đại Vương là một con gấu đen, các yêu thầm gọi đùa hắn là “Gấu mù”. Ban đêm hắn thị lực kém, chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, nghe thấy tiếng kêu vừa rồi, thầm nghĩ đám đối diện kia nhất định là viện binh của tội yêu, lại dám ngang ngược ở địa bàn của bổn vương, bèn nổi giận gầm lên một tiếng, quyết tâm đấm ngực nói: “Giết cho ta!”
Hổ tướng nghe vậy trong lòng cả kinh, cướp ngục phản bội yêu còn có nhiều đồng bọn như vậy?
Hắn là yêu tướng tâm phúc của Linh Sơn Đại Vương, thấy đối diện đánh tới, sao cam yếu thế, lập tức hét: “Giết! Dũng giả trọng thưởng!”
Nguyệt hắc phong cao, bày yêu hỗn chiến chém giết. Cách tầng tầng lớp lớp yêu binh, càng không thấy rõ cầm đầu đối diện là yêu tướng, yêu vương gì.
Cho dù thấy, hai phe bọn họ trước nay chưa từng gặp, không quen biết, đều nghĩ rằng đối phương là viện binh của tội yêu.
Mạnh Tuyết Lý: “Đi!”
Phi kiếm trốn xa, hồ ly tím, hạc trắng mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nụ cười còn chưa phủ lên khóe miệng, phi kiếm đột nhiên cua gấp, hai yêu thiếu chút nữa bị hất văng ra.
Hai yêu chăm chú nhìn phía trước, Ưng tướng bị trúng kế điệu hổ ly sơn dẫn theo một đám yêu phi hành, tức giận bộc phát, vọt thẳng về phía bọn họ.
Cánh ưng như mây, che khuất một vùng trời. Mắt ưng sắc bén, nhìn chòng chọc vào hồ ly tím, hạc trắng.
Không hổ là thân binh huấn luyện nghiêm chỉnh của Ưng tướng, nháy mắt trên không trung tản ra, xếp thành một hàng, như dây xích vắt ngang sông, ngăn cản đường đi của phi kiếm.
Thanh Ưng hét dài đưa tin, nhưng dưới Trấn Yêu Tháp đánh nhau náo nhiệt, hổ gầm gấu rú, tiếng chém giết chấn động núi rừng, các yêu binh thân ở trong cuộc chiến, sao còn nghe được tiếng Ưng kêu, đều sớm đánh nhau đến mê muội.
Tễ Tiêu kiếm khí chém ra, điều khiển phi kiếm dưới chân phá vòng vây, Mạnh Tuyết Lý nhìn chiến trường bên dưới, quyết định thật nhanh nói: “Không thể đánh ở đây, chúng ta dẫn hắn đi!”
Y vỗ vỗ hạc trắng: “Chẳng phái ngươi thích mắng chửi sao? Mau mắng đi!”
Hạc trắng ngẩn ra, hắng giọng, hóa thành hình người-
Một mỹ thiếu niên mặc áo khoác bằng lông hạc, đầu đội ngọc quan xuất hiện, quần áo trắng phối lông hạc đóng gió tung bay, lộ vẻ thanh cao kiêu ngạo, ngập tràn tiên khí.
Hắn dùng yêu lực ngưng tụ giọng nói, xuyên thẳng vào tai Ưng tướng: “Mẹ ngươi cái con ưng trụi lông! Nhìn đám lông thưa thớt của ngươi mà xem, ưng rụng mỏ, vừa già vừa xấu bẩn mắt ta!”
Hồ ly tím cũng lắc mình một cái, biến thành mỹ thiếu niên mặc áo khoác đỏ thắm cổ tròn, đầu đội tử kim quan, eo mang thắt lưng tím, chân đạp giày thêu mây tím, cao quý đoan trang.
Hắn trợ trận vì hạc trắng, tức miệng mắng to: “Mẹ ngươi mới vừa sinh ra ngươi, sao không ném luôn trứng xuống đất, để ông đây nấu cánh trứng ăn! Mẹ ngươi tốn công ấp ra ngươi, ngươi không hiếu kính ông đây, nàng đi ấp trứng gà còn hơn!”
Mạnh Tuyết Lý vốn nghĩ, bình thường hạc là ” Hạc lệ vân đoan” (hạc hót trong mây), đây lại là “hạc mạ đám mây” (hạc mắng trong mây), nghe thấy hồ lý tím mở miệng, mới biết hạc trắng mắng chửi thô tục là học từ ai.
Ưng tướng giạn dữ đỏ bừng mắt, máu nóng nổi lên, không để ý chỉ huy yêu binh đuổi bắt thế nào, chỉ lo vỗ cánh bay đi: “Miệng lưỡi sắc bén, xem ta nhổ sạch răng ngươi! Hôm nay không giết các ngươi, thề không làm yêu!”
Tốc độ của hắn nhanh, như mũi tên rời cung, những yêu binh khác xa xa theo không kịp.
Thủ vệ Trấn Yêu Tháp trợn mắt há mồm, mắt thấy tội yêu cùng Thanh Ưng hóa thành hai vệt sáng trắng, thoáng cái biến mất không thấy, muốn đuổi theo nhưng không biết đi đâu mà đuổi.
Lại nhìn bên ngoài tháp, hai đám yêu binh đánh nhau túi bụi, rốt cuộc bên nào là đồng bọn tội yêu, bên nào là viện binh?
Trấn Yêu Tháp còn đang cháy, nền móng bất ổn, tầng một biển lửa sôi trào, tầng ba thế lửa từ nhà lá lan tràn, cắn nuốt cả rừng trúc.
Từ xa nhìn lại, tháp cao giống như một ngọn đuốc giơ lên giữa trời.
Thủ vệ yêu nói: “Chi bằng, để bọn họ đánh nhau trước, chúng ta đi cứu hỏa, cứu hỏa chắc chắn không sai.”
Tiếng mắng chửi quả thực khiến yêu tức giận bất bình. Thanh Ưng hai mắt phun lửa, cũng chỉ đành há miệng, mắng chửi nhau với hạc trắng, hồ ly tím còn chưa đủ, nào còn có thời gian kêu lên báo tin, gọi những yêu khác tới.
Hạc trắng mắng đến sôi nổi, trong bụng lại thê thảm, bớt thì giờ thấp giọng nói với Mạnh Tuyết Lý:
“Ngươi bảo ta mắng, ta liền mắng, nhưng mà đây chẳng phải là muốn chết sao!”
“Tiếc rằng hai cánh ta bị thương, không đấu lại hắn, chẳng lẽ trời muốn vong ta?!”
Hồ ly tím cũng nói: “Ta không thể chết được, ta còn muốn tìm Linh Sơn Đại Vương trả thù!” Tuy hắn không có nɠɵạı thương, nhưng yêu lực trong cơ thể bị xiềng xích giam cầm đã lâu, lưu chuyển còn chưa nhanh, trong lòng biết chắc chắn không đấu lại được Thanh Ưng đang ở trạng thái cường thịnh, sát khí ngất trời.
Mạnh Tuyết Lý như không nghe được lời bọn họ nói, cười đáp: “Còn sớm!”