Y và Tễ Tiêu bay về phía tầng hai, sau khi rời khỏi ao lửa, nhiệt độ trong tháp nhanh chóng hạ xuống, thềm đá, vách tường tản ra khí tức lạnh lẽo, xâm nhập tận xương.
“Có thể là băng thất.”
Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, đáy tháp có lão thận chiếm cứ, tầng một có ao lửa cháy hừng hực, theo lẽ thường, tầng hai hẳn nguy hiểm hơn, canh phòng hoặc cơ quan càng nghiêm mật, cho nên Bạch Hà Đại Vương không lấy được bất kỳ tin tức nào.
Thềm đá càng đi càng hẹp, cho đến khi bị một cánh cửa sắt nặng nề ngăn chặn, Tễ Tiêu thả ra thần thức dò xét: “Bên trong chỉ có một con yêu.”
Mạnh Tuyết Lý đang định phá cửa, Tễ Tiêu lấy ra chìa khóa của chó săn yêu binh, giành trước đẩy cửa vào: “Đứng sau lưng ta.”
Theo cửa sắt mở ra, hơi lạnh phả vào mặt, xen lẫn mùi máu tanh, tựa như rỉ sắt vậy. Thận thú rùng mình, sự hưng phấn ban nãy mới hạ xuống.
Sau cửa tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, Mạnh Tuyết Lý đem chân nguyên rót vào Quang Âm Bách Đại, “phụt”, mũi kiếm sáng lên, giống như một ngọn nến đỏ thiêu đốt.
Y huy kiếm, nơi ánh sáng đi qua, không có gì cả.
Bỗng nhiên, một tiếng mắng khàn khàn cực chói tai như chiêng vỡ vang lên trong bóng tối:
“Đưa con mẹ nó cơm, tay sai chết tiệt của Linh Sơn, bảo Linh Sơn đưa tiễn cha hắn đi! Sao Linh Sơn không đến, ở nhà ăn da rắn lột của mẹ hắn à? Ăn ngon không!”
Tễ Tiêu và Mạnh Tuyết Lý hai mắt nhìn nhau.
Tầng hai tháp trống rỗng, tiếng mắng va vào vách đá cứng rắn, qua lại kích động, như ma âm rót quán nhĩ thủy triều lao nhanh, từ bốn phương tám hướng ô nhiễm lỗ tai hai người.
Hai người họ đi theo giọng nói, lạnh lẽo hòa cùng mùi máu tanh nồng, tiếng chửi rủa vừa bẩn vừa độc, muôn hình muôn kiểu.
Tễ Tiêu mặt không đổi sắc, bịt tai không nghe. Mạnh Tuyết Lý hơi lúng túng, con hạc này học ở đâu ra nhiều câu mắng chửi thô tục như vậy? Ai không biết, còn tưởng rằng yêu tộc chúng ta ngôn từ thô bỉ, tư chất kham ưu.
Cho đến khi Quang Âm Bách Đại chiếu sáng một đoạn xích sắt, Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra.
Tiếng mắng ngừng lại, biến thành giọng quát hỏi: “Các ngươi không phải yêu binh, là ai?!”
Chỉ thấy một con hạc trắng cực lớn nằm trên vũng máu đã khô, hai cánh mở ra dài chừng ba trượng, chiếm cứ nửa phòng đá.
Hơn mười sợi xích sắt từ bốn bề vách đá, đỉnh phòng, mặt đất xông ra, xuyên qua cánh hạc, chân hạc, gáy hạc, vững vàng khóa kín hạc trắng. Mỗi khóa sắt đều to chừng cổ tay, phủ một tầng sương trắng.
Những khí tức âm hàn chí cực kia, là do những xiềng xích này phát tán ra ngoài.
Cổ và ngực hạc trắng coi như nguyên vẹn, hai cánh lông chim tàn tạ, da thịt xước xát bị đông cứng, vắt vẻo trên xương trắng.
Thê thảm như vậy còn có sức quát mắng, quả thực ngoài dự liệu của Mạnh Tuyết Lý.
Tễ Tiêu cau mày, quan sát khóa sắt. Mạnh Tuyết Lý truyền âm hỏi: “Không ổn?”
Tễ Tiêu nói: “Xuyên Cốt Tiên, pháp khí nhân gian.”
“Ngươi có thể chém đứt không?”
Tễ Tiêu gật đầu.
Nếu có cách phá giải, Mạnh Tuyết Lý liền không để trong lòng: “Có thể dưới trướng Linh Sơn có thương lộ thông với nhân gian, giống Hanh Thông Tụ Nguyên vậy.”
Y quan tâm đến con hạc yêu trước mắt này hơn.
Hạc yêu thấy bọn họ đến gần, hai mắt đục ngục tia máu bỗng nhiên phụt ra ánh sáng, tựa như muốn nhìn thấu lai lịch hai người.
Mạnh Tuyết Lý nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Hạc yêu khàn khàn cười nhạt: “Muốn sống thì thế nào, muốn chết thì thế nào?”
“Nếu ngươi muốn chết, ta cho ngươi thống khoái, đỡ cho ngươi bị hành hạ nữa. Nếu ngươi muốn sống, chúng ta chém đứt Xuyên Cốt tỏa, để ngươi được tự do.”
Hạc yêu không tin, giễu cợt nói: “Hừ, nói nghe đơn giản! Khóa này là pháp khí lợi hại của Nhân tộc, có phù văn Trấn Yêu gia trì, chỉ cần ngươi vận yêu lực, sẽ bị phù trận trên khóa cắn trả…”
“Keng” một tiếng giòn dã, hạc trắng thấy gáy chợt lạnh, kiếm phong lướt qua gò má, khóa sắt uốn lượn quanh cổ theo tiếng đứt đoạn.
Vẻ mặt của hạc trắng nháy mắt đọng lại.
Tễ Tiêu bình tĩnh thu kiếm, Mạnh Tuyết Lý lấy từ trong ngực ra một tấm giấy mỏng, để đối phương nương ánh sáng nhạt thấy được rõ ràng.
“Tuyết Sơn ấn giám!” Hạc yêu kinh nghi bất định, vẻ mặt trở nên phức tạp, “Các ngươi là, thuộc hạ của Tuyết Sơn Đại Vương?”
Mạnh Tuyết Lý: “Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Y chủ động giúp Bạch Hà Đại Vương cứu yêu, điều kiện bên ngoài là một gian cửa hàng ở Bạch Hà Thành. Thật ra thì có vài vấn đề y không rõ, chỉ đành lên Trấn Yêu Tháp, tìm hai vị cũ tướng của Linh Sơn để biết câu trả lời.
Y không biết mình muốn nghe câu trả lời như thế nào.
Có lẽ câu trả lời không quan trọng, chân tướng không quan trọng, bởi vì y đã chuyển sang làm người, còn nhân họa đắc phúc kết duyên với Tễ Tiêu. Nhưng hỏi ra những vấn đề này rất quan trọng, đối mặt với thất bại trong quá khứ rất quan trọng.
Đây là dũng khí đa͙σ lữ cho y.
Hạc trắng lại hiểu lầm: “Đã muộn rồi.”
Bất kỳ đại yêu nào gặp “bộ hạ cũ của Tuyết Sơn”, cũng sẽ cho rằng bọn họ muốn chiêu binh mãi mã, lật đổ tân vương, vì cựu vương trả thù tuyết hận. Nhưng cựu vương đã mất, tân vương như mặt trời ban trưa, chuyện này chú định không thành.
Hạc trắng nói: “Ta sẽ không chiến đàu vì bất kỳ yêu vương nào nữa. Các ngươi đi đi.”
“Không cần ngươi chiến đấu.” Mạnh Tuyết Lý hỏi, “Ba năm trước, Ltaij sao Linh Sơn Đại Vương lại muốn tạo phản, khi nào lên kế hoạc tạo phản, ngươi biết không?”
Hạc trắng trầm giọng nói: “Đại cuộc đã định, bây giờ nói những thứ này, còn có ý nghĩa gì? Tuyết Sơn Đại Vương nhất định thất bại, không phải mãng xà, thì cũng là yêu khác!”
Mặc dù cơ hội thoát thân ở ngay trước mắt, hạc trắng vẫn không giả bộ, chẳng hề sợ chọc giận “bộ hạ cũ của Tuyết Sơn”, bị một kiếm tước đi tính mạng.
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, Tễ Tiêu truy hỏi thay đa͙σ lữ: “Vì sao?”
“Lý tưởng “Chúng yêu ngang hàng, yêu không ăn yêu” kia của Tuyết Sơn, căn bản không thể thực hiện được ở Yêu giới. Đại yêu chế tài ŧıểυ yêu, ŧıểυ yêu hầu hạ đại yêu, mới là quy luật mãi mãi không thay đổi của Yêu giới. Ta phản đối Linh Sơn, bởi vì hắn quá tàn bạo, nhưng ta cũng không ủng hộ Tuyết Sơn.”
Hạc trắng thấy đối phương không tức giận, giọng nói hơi hòa hoãn: “Ban đầu cũng rất đơn giản, mọi người vì “yêu tộc cường đại hơn”, ý tưởng xa xôi mà tốt đẹp đó tụ tập cùng nhau, một bầu nhiệt huyết, ước mơ tương lai, bắt đầu nam chính bắc chiến tranh đấu dài đằng đẵng. Nhưng đấu đến cuối cùng, có thể ngồi vững ngai vàng Yêu Vương, chắc chắn phải là một con yêu vô cùng tàn nhẫn.”
“Sau khi Linh Sơn xưng vương, xây dựng rầm rộ hai đại công trình, một là Trấn Yêu Tháp, lạnh lẽo kinh khủng, để mỗi con yêu đều thấy, có gán dám phản kháng Linh Sơn Đại Vương, sẽ có kết cục thế nào. Hai là Phong Nguyệt Thành, ao rượu rừng thịt, dao trì ngọc điện, ngay cả ŧıểυ yêu sơ khai linh trí đều biết, vì Linh Sơn Đại Vương lập công tận trung, có thể hưởng thụ được cái gì…Thuận ta thì thịnh, nghịch ta thì vong. Linh điêu quả thật dũng mãnh thiện chiến, khoan dung và nhân từ, nhưng bàn về việc ȶᏂασ túng lòng yêu, củng cố quyền lực, y không bằng mãng xà. Cho nên y bị thất bại. Cái chết của y chính là bằng chứng.”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Ngươi nói không đúng. Nếu lấy sống chết thành bại luận anh hùng, hết thẩy những điều này còn chưa kết thúc.”
Hạc trắng sắc mặt thay đổi, trong lòng mơ hồ sinh ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường: “Chẳng lẽ Tuyết Sơn Đại Vương chưa chết?”
Lại nghe thấy tầng một truyền đến lung tung tiếng yêu, tiếng bước chân. Tễ Tiêu đánh ra một đa͙σ kiếm khí, cửa sắt khóa kín, ngăn cách thanh âm và ánh sáng bên ngoài.
Hạc Trắng: “Yêu binh tới!”
mrl: “Làm cách nào lên tầng ba?”
Hạc trắng: “Đỉnh phòng có cơ quan.”
Hai người phi thân nhảy lên, kiếm khí trùng tiêu, hơn mười căn xích sắt băng hàn đồng loạt vỡ vụn, va vào vách tường, như tiếng mưa rơi.
Hạc trắng giật mình nhìn mảnh khóa, ngây ra như phỗng.
Mạnh Tuyết Lý xách cổ hạc trắng, giống như xách một con gà: “Cùng đi!”