Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1881 - Cổ Thánh Đỉnh Thứ Tám Tới Tay. (1)

Trước Sau

break
Nhìn thấy A Dục Minh Chủ ánh mắt đảo qua, chín đại chí tôn Minh Chủ tuy rằng lòng có bất cam, thế nhưng lại không thể không thừa nhận, bọn họ hôm nay cũng không phải đối thủ của A Dục Minh Chủ, thực lực đã không ở cùng một đẳng cấp.

Tuy rằng đối với A Dục Minh Chủ nói hắn thực lực không ở dưới Địa Tàng, cũng không ủng hộ, nhưng đối với hắn trở thành tân Minh Đế, bọn họ cũng không dám phản đối, chín người nhất thời cúi đầu nói:

- Gặp qua A Dục Minh Đế!

- Ha ha....! Tốt!

Thấy chí tôn Minh Chủ năm xưa ngồi ngang hàng với mình, hôm nay tại trước mặt chính mình cúi đầu xưng thần, A Dục Minh Chủ hưng phấn không gì sánh được, tâm tình thập phần vui sướng, lớn tiếng cười nói.

Nhưng mà, chính vào lúc này, một thanh âm từ trong vô tận hư không truyền đến, khiến tiếng cười của A Dục Minh Chủ dừng lại một phen, đồng thời cũng khiến chín đại chí tôn Minh Chủ thần sắc cả kinh:

- Giao ra Âm Chi Thánh Đỉnh, tha cho ngươi không chết!

A Dục Minh Chủ chính là lúc hưng phấn đắc ý, nghe được lời ấy, nhất thời tức giận đến thất khiếu sinh khói.

Hắn vừa rồi đã bày ra một chút lực lượng vô thượng nho nhỏ của hắn, đã trấn trụ chín đại chí tôn Minh Chủ, trở thành Minh Giới tân Minh Đế, tồn tại chí cao vô thượng. Giờ này khắc này, mặc dù là Minh Đế Địa Tàng đã từng xuất thế, A Dục Minh Chủ đều có lòng tin đánh một trận.

Thế nhưng, lúc này dĩ nhiên lại có người đối với hắn nói phải giao ra Âm Chi Thánh Đỉnh, tha hắn không chết!

Then chốt không phải giao ra Âm Chi Thánh Đỉnh, đó là câu phía sau kia tha hắn không chết, điều này hoàn toàn là chạm vào nghịch lân của A Dục Minh Chủ.

- Người nào? Lăn ra đây cho bản Đế....!

A Dục Minh Chủ nhất thời trong thất khiếu toát ra hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, hét lớn một tiếng, lăn ra đây....ba chữ này ở trên hư không không ngừng vang lên, âm ba một đợt cao hơn một đợt.

A Dục Minh Cung trong không khí, ở dưới âm ba trùng kích, liên tục cuồn cuộn, tầng tầng nghiền nát.

Đột nhiên, tiền phương không gian của A Dục Minh Chủ tĩnh lại, âm ba trùng kích đáng sợ kia, không khí cuồn cuộn trong nháy mắt đình chỉ xuống. Một đạo khe rãnh lại đột nhiên sản sinh, một thanh niên anh tuấn, từ trong cái khe hư không kia đi tới.

Huyền Thiên hiện thân, trên người hắn cũng không có khí thế kinh thiên động địa gì, ngược lại nhân khí cả người bình tĩnh, dường như một người bình thường.

- Một Nhân Tộc?

Mười đại Minh Chủ con mắt đồng thời trợn trừng lên.

Quái dị! Quá quái dị!

Nếu như đi ra là một Thần Vương, tuy rằng bọn họ cũng sẽ kinh ngạc, nhưng tuyệt đối sẽ không cảm giác được không thể tưởng tượng như vậy.

Đi ra dĩ nhiên lại chỉ là một Nhân Tộc, mà không phải Thần linh, vậy thì để mười đại Minh Chủ không thể lý giải.

Phàm giới là thế giới phụ thuộc Thần giới, Ma giới là thế giới phụ thuộc Minh Giới. Phàm giới Nhân Tộc cường giả, tối đa chỉ có thể đủ đi đến Ma giới, không có khả năng đến Minh Giới, trừ phi là phi thăng thành Thần, sau đó mới có khả năng đến Minh Giới, nhưng lúc này đã là Thần linh, không hề là Nhân Tộc nữa.

Theo đạo lý, một người bình thường, tương đối với Minh Chủ, hoàn toàn là hạt bụi so với mặt trời, căn bản không thể đánh đồng.

Nhưng lúc này, thập đại Minh Chủ nhìn Huyền Thiên, trong ánh mắt khiếp sợ rất nhiều, lại là có thêm vài phần kiêng kỵ.

Chuyện xảy ra khác thường, tất có điều huyền bí. Một cường giả phàm nhân dĩ nhiên xuất hiện tại Minh Giới, đồng thời lại vẫn là xuất hiện ở trong A Dục Minh Cung, đồng thời thập đại Minh Chủ vừa vặn đều ở trong A Dục Minh Cung. Trước đó lại không có một ai nhận thấy được Huyền Thiên đến, điều này quá khác thường. Do đó, Huyền Thiên càng là bình thường, bọn họ liền càng là nhìn không thấu.

Nguyên nhân chính là nhìn không thấu, do đó có chút kiêng kỵ.

- Là ngươi...!

Đột nhiên, trên chỗ ngồi chính giữa A Dục Minh Chủ ánh mắt sáng ngời, chỉ vào Huyền Thiên quát dẹp đường:

- Ngươi là Kiếm Giới võ giả Huyền Thiên, ngươi giết nhi tử của bản Đế, còn dám tới A Dục Minh Cung, thực sự là to gan lớn mật, tự tìm tử lộ!

Trong thập đại Minh Chủ, A Dục Minh Chủ đối với Huyền Thiên kiêng kỵ ít nhất, lửa giận thịnh nhất, hắn đã nắm giữ bộ phận Thiên Địa quy tắc, nắm giữ lực lượng vô thượng vĩ ngạn.

Đối với thực lực của chính mình, A Dục Minh Chủ thập phần tự tin, tuy rằng Huyền Thiên tới thật kỳ quái, nhưng không đủ để hắn kiêng kỵ bao nhiêu.

Hiện tại, hắn đúng là tự nhận thực lực bản thân không ở dưới Thần Hoàng Minh Đế. Vô luận Thần, Minh nhị giới, hắn cũng không sợ bất kỳ kẻ nào. Càng đừng nói chỉ là Huyền Thiên từ phàm giới mà đến.

Minh Tử Bà La Sa chết ở trên tay của Huyền Thiên, A Dục Minh Chủ đều biết rõ ràng, tận mắt nhìn thấy. Minh Chủ và Thần Vương trở lên có thể cảm thụ được điều nhi tử, nhi nữ của mình nhìn thấy, nghe được tất cả.

Huyền Thiên nhìn A Dục Minh Chủ, đạm nhiên nói:

- Nguyên lai Bà La Sa là nhi tử của ngươi. Hắn mưu đoạt Thánh Đỉnh trên người ta, đồng thời liên tiếp xâm phạm Kiếm Giới, chết chưa hết tội, nhưng thật ra ngươi, có thể không cần chết, đem Âm Chi Thánh Đỉnh giao ra đây là được. Ta đã thu thập được bảy cỗ Thánh Đỉnh, Cửu Đỉnh tề tụ đại thế không thể ngăn cản, ngươi nếu dám phản kháng, ta không ngại lấy tính mệnh của ngươi, cường đoạt Thánh Đỉnh.

Mắt thấy Huyền Thiên cùng A Dục Minh Chủ chống lại, chín đại chí tôn Minh Chủ khác nhất thời hướng hai bên thối lui ra.

Huyền Thiên tới thật quái dị, chín đại chí tôn Minh Chủ trong lòng đều có chút kiêng kỵ, A Dục Minh Chủ dùng lực lượng áp chế bọn họ, để cho bọn họ thừa nhận hắn là tân Minh Đế. Chín đại chí tôn Minh Chủ khẩu phục tâm không phục.

Lúc này bọn họ đương nhiên sẽ không ra tay giúp đỡ, để A Dục Minh Chủ một mình đối phó với Huyền Thiên lai lịch cổ quái này.

- Ha ha....! Ha ha ha ha....!

A Dục Minh Chủ giận dữ cười ngược lại, quát dẹp đường:

- Lấy tính mệnh của ta, cường đoạt Thánh Đỉnh? Hôm nay cho dù là Thiên Hình, Địa Tàng tại trước mặt bản Đế, đều không dám nói ra như vậy, Huyền Thiên, ngươi đồ vật không biết trời cao đất rộng này. Một phàm phu tục tử cũng dám cùng bản Đế gọi nhịp? Mặc kệ ngươi đoạt Thánh Đỉnh của bản Đế hay không? Ngày hôm nay nếu đã đến bản Đế sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bảy cổ Thánh Đỉnh đặt ở trên người phàm phu tục tử như ngươi, thực sự là bạo điễn thiên vật. Chỉ có bản Đế mới có tư cách thu thập Cửu Đỉnh, ngươi.....chết đi cho bản Đế đi sao!

Tiếng nói vừa dứt, A Dục Minh Chủ trong nháy mắt động thủ, chỉ thấy hắn vươn một ngón tay, mạnh mẽ hướng phía Huyền Thiên đâm đến.

Trong sát na, một đạo hắc sắc chỉ cương hoành quán hư không, dài không biết bao nhiêu phần. Thời gian nửa cái chớp mắt cũng không đến, chỉ cương đen kịt kia liền đâm tới trước mặt Huyền Thiên.

Chỉ cương đen kịt này vừa ra, cả A Dục Minh Cung nhiệt độ nhất thời kịch liệt giảm xuống. Toàn bộ đóng băng, xa xa chín đại chí tôn Minh Chủ, chỉ cảm thấy được hư không đều đã bị đóng băng, để cho bọn họ có một loại cảm giác khó có thể nhúc nhích. Đối với thực lực của A Dục Minh Chủ lại có nhận thức mới.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc