Tinh không của Kiếm Giới mênh mông vô cùng, Tần Chinh Hoa, Triệu Không, Tề Thắng đã nhiều năm qua nghe được tinh không gần Thiên Ngưu Tinh này nhiều lần, nhưng chỉ nghe thanh danh mà thôi.
Danh khí của một người muốn truyền khắp cả tinh không rất khó khăn, cho dù là Huyền Thiên ở Kiếm Châu gây ra động tĩnh lớn như vậy, trong tinh không cũng có không thiếu Đế giả nghe nói qua dấu vêt của hắn, nhưng nếu như cả tinh không biêt tên của hắn vậy khẳng định là không có khả năng.
- Tiểu nhân cũng không biết, nhưng mà nghe những Đế giả kia nói hắn có danh là thiên cơ thần toán.
...
Tinh không Kiếm Giới, Thiên Ngưu Tinh.
Tần Chinh Hoa, Triệu Không, Tề Thắng ba người vẻn vẹn dùng thời gian nửa ngày là vượt qua quảng đường Đế giả tứ tinh phải đi vài ngày, đi vào Thiên Ngưu Tinh, tìm kiếm vị ‘ thiên cơ thần toán’ kia.
Thiên Ngưu Tinh với tư cách một tinh cầu tính mạng đặc biệt to lớn, Tần thị hoàng tộc tự nhiên có cứ điểm, thủ lĩnh cứ điểm là một Đế giả thất tinh.
Triệu thị, Tề thị cũng có cứ điểm ở chỗ này.
Chuẩn Đế trên Đông Lai Tinh nói qua tin tức thiên cơ thần toán là chuyện của nửa năm trước, Tần Chinh Hoa ba người tới Thiên Ngưu Tinh nghe ngóng một chút, khá tốt vị‘ thiên cơ thần toán ’ kia vẫn còn.
‘ Thiên cơ thần toán ’ là người ưa thích ở trong rừng sâu núi thẩm, không thích ở tại trần thế phồn hoa.
Trong một sơn mạch cỡ lớn của Thiên Ngưu Tinh có một sơn cách cảnh sắc tú lệ, tại đây sương mù mịt mờ, cỏ xanh khắp nơi, hoa hồng cây mậu.
Linh khí nồng độ so với những nơi khác của Thiên Ngưu Tinh còn mạnh hơn rất nhiều, đương nhiên mặc dù như thế đối với Đế giả tu luyện chút linh khí này không có tác dụng quá lớn.
Cường giả trên Thiên Ngưu Tinh gọi nơi này là ‘ Thiên Cơ cốc ’, chính là khu vực danh chấn Thiên Ngưu Tinh, thiên cơ thần toán có danh tiếng truyền ra khắp vài chục tinh cầu tính mạng ở lại nơi này.
Sâu trong sơn cốc có một gian nhà nhỏ, trước phòng có cỏ xanh, có một thanh niên chừng ba mươi tuổi đang ngồi ở phía trước.
Người trẻ tuổi hơi khép hờ đôi mắt, khí tức toàn thân xuất trần thoát tục, giống như dung hợp hoàn mỹ với sơn cốc này.
Dung hợp với thiên địa tự nhiên, đây là trạng thái ngộ đạo cực cao, có thể lĩnh ngộ thiên địa ảo diệu, vũ trụ tạo hóa, đúng là thiên cơ thần toán chi thuật.
Không bao lâu người trẻ tuổi kia chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Vào thời khắc này mấy đạo thân ảnh phá không bay tới, đi vào trong sơn cốc, người cầm đầu tu vi Đế giả bát tinh, chính là Tần Chinh Hoa, sau lưng của hắn có năm người, đều là Đế giả thất tinh.
Theo thứ tự là Triệu Không, Tề Thắng, cùng với Tần thị, Triệu thị, Tề thị thủ lĩnh cứ điểm của Tam đại hoàng tộc tại Thiên Ngưu Tinh.
Sáu người tiến vào trong cốc, ánh mắt liền tập trung lên người trẻ tuổi này.
Trong ánh mắt Tần Chinh Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc, ‘ thiên cơ thần toán’ này nhìn qua còn rất trẻ tuổi, hắn còn tưởng rằng là lão đầu, hơn nữa ‘ thiên cơ thần toán ’ tu vị cũng cực kỳ không kém, là Đế Giả ngũ tinh.
Hơn nữa Tần Chinh Hoa cảm thụ được chuyện này, khí tức của ‘ thiên cơ thần toán’ so với Đế Giả ngũ tinh còn mạnh hơn nhiều, thực lực chân chánh tuyệt đối cao hơn tu vi.
- Ngươi chính là ‘ thiên cơ thần toán ’? Quả nhiên khí độ bất phàm, lão phu tới đây tìm ngươi có chuyện muốn nhờ.
Tần Chinh Hoa ôm quyền chắp tay hành lễ với nam tử này, tuy ngữ khí có chút đông cứng, vốn tu vi và địa vị của hắn không cần làm thế, xem như cho ‘ thiên cơ thần toán ’ thể diện thật lớn.
‘ Thiên cơ thần toán ’ mỉm cười, nói:
- Hôm nay ấn đường của ta khẽ động, biết có khách quý từ phương xa tới, mà ‘ thiên cơ thần toán ’ các vị gọi là thế nhân vô tri gọi thế, tại hạ trên thực tế cảm thấy thiên cơ huyền diệu, cao thâm mạt trắc, tại hạ chỉ hơi thông da lông mà thôi, chuyện này kém xa danh xưng ‘ thiên cơ thần toán ’, tại hạ ‘ Thiên Ky Côn ’, các vị cứ gọi tên của tôi.
- Thiên Ky Côn? Xem ra ngươi quả nhiên là cao nhân của Thiên Cơ nhất mạch.
Trong ánh mắt Tần Chinh Hoa hiện ra một tia vui mừng.
Trong mắt Thiên Ky Côn hơi quái lạ, nói:
- Thì ra các hạ biêt Thiên cơ nhất mạch? Không biết lần này đến đây cần làm chuyện gì?
- Nhiều năm trước từng có một lần nhìn thấy cao nhân Thiên Cơ nhất mạch, thật sự là kinh tài tuyệt diễm, tính toán không bỏ sót, có tiên sinh tương trợ ta vô cùng vinh hạnh.
Tần Chinh Hoa vui vẻ, ngồi xếp bằng trước mặt Thiên Ky Côn, nói:
- Tiên sinh, chúng ta đang tìm kiếm một người tên là ‘ Huyền Thiên ’, ngươi có thể tính toán ra hành tung của hắn hay không.
Khóe miệng của Thiên Ky Côn lập tức lộ ra nét tươi cười, thầm nghĩ:
- Huyền Thiên hôm nay số mệnh gia thân, người mang mấy tôn thánh đỉnh, ngay cả ta có chí bảo ‘ thiên cơ kính ’ cũng không thể tiến hành suy tính hắn được, muốn tìm được hắn rất khó, nhưng mà các ngươi tới ngược lại là cho ta một cơ hội tìm được hắn, nêu vận may của hắn tăng cao thì các ngươi dám đuổi giết hắn thì chắc chắn phải chết trong tay hắn, vậy xem như chỉ điểm các ngươi đi tới địa điểm tử kỳ, có lẽ có thể tìm được Huyền Thiên.
- Tôn tính đại danh của các hạ?
Thiên Ky Côn hỏi.
- Tần Chinh Hoa!
Thiên Ky Côn nghe vậy gật gật đầu, trong miệng nói lẩm bẩm, tay kết thiên cơ ấn ký, Âm Dương nhị khí quay chung quanh thủ ấn của hắn.
- Ngũ hành trúc thiên địa, âm dương hóa kiền khôn, phong lôi diễn nhật nguyệt, hỗn độn tinh không thành...
Thiên Ky Côn hét lớn một tiếng, hai tay mở ra, trong chốc lát, không khí phía trước bị xé nứt hóa thành một mảnh tinh không.
Trong đó một ngôi sao lúc mờ lúc tỏ, trong đó có một chữ ‘ chết ’ hiện ra trên ngôi sao này, khí tức tịch mịch khủng bố hiện ra ngoài.
Thiên Ky Côn lập tức thu hồi thủ ấn lại, chữ ‘ chết ’ và khí tức tịch mịch khác đã biến mất, phiến tinh không lại hiện ra ngoài.
- Nơi này là chỗ giải quyết ân oán của các ngươi và Huyền Thiên, thời gian là nửa năm sau.
Thiên Ky Côn chỉ vào ngôi sao kia.
Bọn người Tần Chinh Hoa nhin chằm chằm vào ngôi sao kia, mà thiên địa sau lưng ngôi sau này xuất hiện biến hóa, Đế giả pháp tướng hiện ra, cảm ứng vị trí ngôi sao đó.
Hiển nhiên một chữ ‘ chết ’ kia bọn người Tần Chinh Hoa nhìn vào trong mắt, có ý nghĩa Huyền Thiên bị mất mạng.
Ngôi sao đó là nơi đẫm máu của Huyền Thiên.
Duy nhất làm bọn hắn đáng tiếc là cách ngày hôm nay còn cần thời gian nửa năm, đối với bọn họ hận không thể giết Huyền Thiên ngay lập tức thì thời gian này là quá dàio.
Nếu bọn họ biết rõ thời gian nửa năm này là thời gian còn sống của bọn họ, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, chắc hẳn tuyệt đối không cho rằng thời gian nửa năm là quá dài.
...
Tần Chinh Hoa lúc này đang tìm kiếm nơi hạ lạc của Huyền Thiên, mà Huyền Thiên là người trong cuộc lúc này xuyên nhanh qua không gian hắc ám lạnh như băng.