Ba người hô lên một tiếng rồi dùng tốc độ nhanh hơn nữa lao về phía con đường mòn.
…..
Huyền Thiên cưỡi trên Hắc Lân mã, không nhanh không chậm, đối với lời nhắc nhở của Phong Bất Chí, Huyền Thiên cũng chẳng để ở trong lòng, Qủy Ảnh kiếm khách bất quá cũng chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh nhị trọng mà thôi, ngay cả đạo tặc danh tiếng lẫy lừng như Phích Lịch đao khách, là cao thủ hàng đầu trong võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng mà cũng bị Huyền Thiên giết chết thì một tên Qủy Ảnh kiếm khách đã có là gì?
Cho nên, khi thấy đường tắt thì Huyền Thiên vẫn cứ đi thôi.
Đi vào trong con đường mòn nhỏ, đại khái đi thêm hơn một trăm dặm, con đường mòn từ thôn trang dần dần tiến nhập vào vùng núi hoang tàn vắng vẻ.
- Khặc khặc khặc khặc- - !
Đột nhiên, một tiếng cười chói tai vang lên từ một lùm cây, vài con chim nhỏ cũng bị tiếng cười kia làm cho kinh động mà vỗ cánh bay đi.
Rừng cây cách con đường mòn mà Huyền Thiên đang đi tầm khoảng ba trăm mét, không tính là gần, nhưng đối với võ giả Tiên Thiên cảnh thì cũng không coi là xa.
Quay đầu nhìn sang phía rừng cây kia, tiếng cười đã ngưng bặt, trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh.
Qua một lúc lâu cũng chẳng có chút biến hóa nào.
Huyền Thiên vẻ mặt hờ hững, thả lỏng dây cương trong tay, hai chân ép lại, Hắc Lân mã tiếp tục chạy về phía trước, không phải vội vã chạy trốn, Huyền Thiên đã khống chế độ mạnh yếu của dây cương, để cho Hắc Lân mã tự nhiên chạy một cách chậm rãi.
Thấy Huyền Thiên cũng chẳng chút chấn kinh, giục ngựa chạy như điên mà cư nhiên còn khí định thần nhàn, không có chút sợ hãi nào, người ở trong rừng cây cũng thoáng kêu khẽ một tiếng kinh ngạc, sau đó lại là một tràng tiếng cười khặc khặc khặc quái dị truyền tới.
- Gỉa thần giả quỷ!
Huyền Thiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc qua phía rừng cây kia, khống chế tốt tốc độ của Hắc Lân mã, không hề đứt trọng, không có nửa phần kinh hoảng, Hắc Lân mã nghe được tiếng cười kia, trong ánh mắt dường như cũng có chút kinh sợ, nhưng dưới sự khống chế của Huyền Thiên cũng không có phát cuồng mà vẫn chậm rãi di chuyển như cũ.
- Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu!
Một thanh âm vang lên, một người toàn thân được bao phủ trong một bộ y phục đen kín mít, đi ra khỏi rừng cây.
Người này nguyên bản là muốn chơi trò mèo vờn chuột, nhưng Huyền Thiên không phải là chuột, nên căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Sự trấn định của Huyền Thiên khiến cho tên này có cảm giác bản thân mình giống như một tên hề cứ đứng đó mà tự biên tự diễn, Huyền Thiên thì lại chẳng nhúc nhích tí nào.
Đã không chơi được thì tên này đành phải hiện thân mà thôi.
Hắn vừa duỗi chân ra, thân thể liền lướt tới khoảng hai ba chục mét, cả người nhẹ nhàng nhàn nhã như thể đang đi dạo chơi, nhẹ nhàng như không, chỉ là tốc độ thì cực nhanh, so với tốc độ của Hắc Lân mã khi dốc toàn lực chạy như điên thì cũng phải nhanh hơn rất nhiều.
Đây vẫn chỉ mới là tùy ý bước ra tí thôi, nếu như hắn xuất toàn lực di chuyển thì không biết tốc độ nhanh nhất sẽ đạt tới mức độ nào nữa.
- Khinh công đúng là cao minh thật đấy, tạo nghệ khinh công của đối phương cũng không thấp hơn mình, ít nhất cũng đã tu luyện khinh công huyền giai hạ phẩm tới cảnh giới đại thành, thậm chí là mức đại viên mãn luôn rồi.
Trong mắt Huyền Thiên lộ ra chút kinh ngạc.
Hắc y nhân che kín mặt, nhìn không ra tướng mạo, thế nhưng, nhìn khí tức tiên thiên tỏa ra từ trên người hắn thì hẳn là có tu vi Tiên Thiên cảnh nhị trọng.
Trong lòng Huyền Thiên ngay lúc đó liền hiện lên tên của một người, nhìn tên kia hỏi:
- Qủy Ảnh kiếm khách?
- Khặc khặc khặc, tiểu tử biết rõ tên của ta, là một chuyện vô cùng bất hạnh đấy!
Qủy Ảnh kiếm khách vừa đi tới, vừa nói:
- Người nhìn thấy ta, thì lại lại gặp bất hạnh càng lớn!
Huyền Thiên mỉm cười, nói:
- Mấy cái này thì đã tính là gì, còn có chuyện còn bất hạnh hơn thế này gấp trăm lần nữa kia.
- A, là cái gì?
Qủy Ảnh kiếm khách đã đi tới cách Huyền Thiên chừng hơn trăm mét, hỏi ngược lại với vẻ khá hứng trí.
Huyền Thiên thản nhiên nói:
- Chính là ngươi gặp phải ta.
Thân ảnh của Qủy Ảnh kiếm khách chững lại, nhìn kỹ Huyền Thiên, hơn nửa ngày sau mới đột nhiên cười điên cuồng, tiếng cười chói tai tới cực điểm, cười xong rồi mới nói:
- Có ý tứ, tiểu tử, ngươi còn cuồng vọng hơn cả ta, thế nhưng, trong mắt của ta, ngươi bất quá chỉ là cuồng si, chết tới nơi rồi mà còn không biết.
Huyền Thiên bình tĩnh nói:
- Mấy lời như kiểu ‘chết tới nơi rồi mà còn không biết’ này phải dành cho ngươi mới đúng, bản thân ngươi đã quá mức tự tin rồi.
- Khặc khặc khặc….!
Qủy Ảnh kiếm khách cười nói:
- Không thể không thừa nhận, ngươi là người có tâm trí kiên định nhất trong số những võ giả ta đã gặp được kể từ khi tới Thần Đao vương triều này, đúng vậy, đúng như ngươi nói, tự tin, tự tin quá mức, ha ha ha ha… rất có ý tứ, chúng ta đều quá mức tự tin cho là đối phương chết tới nơi rồi, thật sự rất có ý tứ, ta rất tò mò, tự tin của ngươi là từ đâu mà tới?
Nói xong thì dừng lại một chút, Qủy Ảnh kiếm khách cũng không quan tâm Huyền Thiên có trả lời hay không, nói tiếp:
- Ba kẻ truy sát ta là đệ tử của Thiên Kiếm Tông đúng không? Là sư huynh và sư tỷ của ngươi chứ gì, ngươi cho là bọn chúng có thể cứu được ngươi sao? Lão tử đi về vô tung như Quỷ Ảnh, bất quá là không muốn chơi với bọn chúng mà thôi, nói thật cho ngươi biết, cho dù đám sư huynh sư tỷ của ngươi tới đây đi nữa, Qủy Ảnh kiếm khách ta muốn giết ngươi, thì ngươi chết chắc rồi, ai cũng đừng hòng cản được, ngươi muốn dựa vào bọn chúng cũng dựa không được đâu, huống hồ gì, bọn chúng hiện tại không có ở bên cạnh bảo vệ ngươi, ngươi có muốn dựa cũng chẳng dựa được đâu, khặc khặc khặc!
Huyền Thiên thản nhiên nói:
- Khiến ngươi thất vọng rồi, từ trước tới nay ta chỉ dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Nhìn thấy bộ dạng tự nhiên cùng thần sắc không hề biến đổi của Huyền Thiên, sắc mặt của Qủy Ảnh kiếm khách thoáng cái liền có vẻ trầm trọng, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, một hồi lâu sau lại cười khặc khặc khặc, nói:
- Ta không đoán được là ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, thế nhưng, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng, tự tin, cho dù chỉ là một loại ý niệm, nhưng cũng cần phải có thực lực làm chỗ dựa, sau khi ta từng chút từng chút một đánh nát tôn nghiêm của ngươi, để xem ngươi còn có thể bảo trì trấn định được như vậy nữa hay không!
Nói đến phía sau, thanh âm của Qủy Ảnh kiếm khách có chút phẫn nộ, hắn thích nhìn thấy kẻ khác ở trước mặt hắn cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng, chứ không phải tự tin, trấn định, xem hắn không ra gì thế này.
- Ta cũng rất hiếu kỳ!
Huyền Thiên nhìn thẳng vào hai mắt của Qủy Ảnh kiếm khách, nói:
- Ta với ngươi không thù không oán, có thể nói là chẳng liên quan gì tới nhau, ngươi vì sao lại một đường đuổi theo ta từ Dã Mã trấn tới đây, lẽ nào chính là gì muốn giết ta thôi sao?