Theo Huyền Thiên tiến vào Thú Hoang sơn mạch, ở ngay chỗ lúc đầu Huyền Thiên đi vào Thú Hoang sơn mạch, đồng dạng cũng có mấy người đi theo tới.
Trong đó có một vị lão giả, chính là người chủ trì trận luận võ của đệ tử hậu bối Ngô Văn Tường.
Ngô Văn Tường có tu vi tiên thiên cảnh nhị trọng, tốc độ cũng nhanh nhất, dọc theo dấu vết của Huyền Thiên lưu lại mà đi, rất nhanh liền bỏ mấy tên khác lại phía sau, đuổi theo vào sâu bên trong Thú Hoang sơn mạch.
Yêu thú bên trong Thú Hoang sơn mạch so với Âm Phong sơn mạch thì nhiều hơn một chút, cho dù là đang giữa ban ngày, trên đường Huyền Thiên đi qua cũng gặp được vài con yêu thú.
Thế nhưng, yêu thú nhị cấp bình thường đều từ trên người Huyền Thiên cảm nhận được một cỗ khí tức uy hiếp, cho nên cứ đứng từ xa mà nhìn, không dám tiến lên, đại đa số đều quay đầu đi mất, có vài con lớn gan thì cũng chỉ đi vòng qua mà thôi.
Tốc độ di chuyển của Huyền Thiên cũng cực nhanh, nên không bao lâu sau đã tiến vào khoảng hơn ba bốn mươi dặm trong Thú Hoang sơn mạch, phía trước lại xuất hiện một con yêu thú nhị cấp bá chủ là Ám Nguyệt Sơn Miêu chặn đường.
Yêu thú nhị cấp bá chủ, tương đương với võ giả võ đạo cảnh thập trọng, ở phạm vi trăm dặm vòng ngoài của Thú Hoang sơn mạch là nơi không có yêu thú cấp ba xuất hiện, cho nên chúng là loại có năng lực xưng vương ở đây.
Hơn nữa, có chút yêu thú nhị cấp phách chủ có năng lực đặc thù cũng chẳng yếu hơn so với yêu thú cấp ba cấp thấp, giống như võ giả của nhân loại vậy, cũng có thiên tài có thể vượt cấp để khiêu chiến.
Đặc điểm của Ám Nguyệt Sơn Miêu chính là tốc độ cực nhanh của nó, so với tộc độ của một ít yêu thú cấp ba thì cũng phải nhanh hơn không ít.
Bằng vào tốc độ cực nhanh của mình, Ám Nguyệt Sơn Miêu dù gặp phải yêu thú cấp ba bình thường cũng có thể chiếm được ưu thế lớn, thậm chí, móng vuốt sắc bén của nó còn có thể lấy được mạng của một ít yêu thú cấp ba bình thường.
Thực lực cường đại khiến cho Ám Nguyệt Sơn Miêu có tự tin cực lớn, nhìn thấy võ giả nhân loại, tự nhiên cũng không né tránh như mấy con yêu thú cấp hai khác mà ngược lại, ánh mắt lộ ra hung quang, chặn lại phía trước.
Nhìn thấy Huyền Thiên, giống như nhìn thấy một con mồi ngon, khóe miệng tươm nướt bọt, hệt như thấy được một món mỹ vị vậy.
Yêu thú đối với võ giả mà nói thì cả người đều là bảo khố, võ giả đối với yêu thú mà nói thì cảm giác cũng giống hệt như vậy, hơn nữa, yêu thú muốn lấy được chỗ tốt từ võ giả thì lại càng đơn giản và trực tiếp hơn nữa, chỉ cần nuốt chửng võ giả vừa mới chết thì sẽ lấy được một phần lực lượng của võ giả.
Giống như ăn một viên linh đan tuyệt thế giúp tăng tu vi lên vậy.
Hô!
Ám Nguyệt Sơn Miêu vừa tung người một cái, thân thể hoasd thành một đạo hư ảnh màu đen giữa hư không, đánh tới chỗ Huyền Thiên
Tuyệt Ảnh kiếm pháp - - Trảm Đầu thức!
Huyền Thiên thi triển một đại sát chiêu.
Kiếm quang lóe lên, quang hoa rực rỡ!
Đầu của Ám Nguyệt Sơn Miêu trong nháy mắt liền bắn ra xa.
Máu tươi phun ra ồ ạt ở chỗ cổ, thi thể của Ám Nguyệt Sơn Miêu rầm một cái ngã xuống đất, vẫn còn chưa chết hẳn mà tiếp tục giãy giụa, co quắp một hồi.
Trong hai mắt của Ám Nguyệt Sơn Miêu lộ ra vẻ kinh hãi và hoảng sợ.
Tốc độ của nó đã rất nhanh rồi, thế nhưng, so với kiếm quang của võ giả nhân loại kia, lại khiến nó có một loại cảm giác hệt như thời gian đột nhiên chậm lại, ngay cả tốc độ của nó cũng chậm lại.
Mà kiếm của đối phương, tuyệt đối không hề chậm chút nào.
Huyền Thiên bây giờ đối với kiếm ý đã đạt tới biên giới ý cảnh rồi, có thể khiến cho đối thủ sinh ra một chút cảm giác sai lầm, cách kiếm ý chỉ còn kém một bước nhỏ mà thôi.
Huyền Thiên bổ một kiếm trên đỉnh đầu của con Ám Nguyệt Sơn Miêu, sau đó lấy yêu hạch của nó, phần còn lại thì không cần thiết phải lấy, rồi hắn tiếp tục đi về phía Bắc.
Trên đường đi, yêu thú nhị cấp bình thường nhìn thấy Huyền Thiên thì đều né tránh, mà một ít yêu thú bá chủ nhị cấp cường đại, thì dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Huyền Thiên, thậm chí còn chủ động phát công kích.
Nhưng mà, cho dù bất cứ yêu thú nào ở phía trước ngăn cản cuộc hành trình của Huyền Thiên, thì đều không đỡ được nỗi một kiếm của hắn, trực tiếp dùng chiêu ‘Trảm đầu thức!’, vậy cũng đủ khiến chúng nó mất đầu.
Chém giết yêu thú, Huyền Thiên liền lấy yêu hạch của chúng nó ra, sau đó tiếp tục đi đến chỗ đánh dấu tàng bảo đồ.
Nhưng mà, cho dù yêu thú bá chủ nhị cấp bị Huyền Thiên dùng một kích giết chết, chỉ lấy yêu hạch rồi tiếp tục lên đường, nhưng như vậy làm cho tốc độ của Huyền Thiên chậm lại hơn trước.
Ngô Văn Tường ở phía sau, vẫn một mạch truy đuổi mãnh liệt, hắn là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng, trên người tỏa ra khí tức của cao thủ tiên thiên, tất cả yêu thú nhị cấp, ánh mắt mà nhìn thấy hắn liền mang theo vẻ hoảng sợ xoay người bỏ chạy, không có một con yêu thú nào dám ngăn cản sự truy đuổi của hắn.
Cho nên, khoảng cách giữa Ngô Văn Tường cùng Huyền Thiên càng lúc càng rút ngắn thêm một ít!
Vèo - - !
Kiếm quang chớp động, một cái đầu của con lợn rừng cực lớn bắn ra ngoài, một cái thi thể lợn rừng khổng lồ không đầu nặng bốn năm trăm cân ngã xuống ở trong vũng máu.
Lại một con yêu thú bá chủ nhị cấp chết ở dưới kiếm của Huyền Thiên.
Hàn Tuyết Kiếm nhảy lên, phá vỡ đầu của lợn rừng thành một cái hố thật to, yêu hạch bay ra, bị Huyền Thiên thu vào trong túi.
Làm xong hết thảy mọi việc, Huyền Thiên xoay người một cái, tầm mắt nhìn thấy ở bên ngoài rừng cách đó vài trăm mét, một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi, đang chạy vội về phía Huyền Thiên.
Đúng là Ngô Văn Tường, trông thấy Huyền Thiên đang nhìn về phía hắn, Ngô Văn Tường hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử thúi, đứng lại cho lão phu!
Huyền Thiên lẳng lặng đứng yên nhìn vào Ngô Văn Tường, khóe miệng cong lên nở nụ cười.
Phía sau lưng Ngô Văn Tường không có người nào khác.
Một cao thủ tiên thiên cảnh nhị trọng, tu vi của Huyền Thiên vừa đột phá lên võ đạo cảnh mười trọng vừa đúng lúc dùng hắn để kiểm tra thực lực của mình một chút!
Tu vi Ngô Văn Tường có thể đạt tới tiên thiên cảnh nhị trọng, rõ ràng tu luyện Huyền giai hạ phẩm công pháp cực phẩm.
Nhất bộ Huyền giai hạ phẩm công pháp, có thể tạo thành một cái cửu phẩm gia tộc, có thể làm cho người có thiên phú tu luyện đạt tới cảnh giới tiên thiên cảnh tam trọng.
Ngô Văn Tương năm nay đã năm mươi tuổi, sống cũng hơn nửa đời người rồi, tỷ lệ tu vi lần tiếp theo tăng lên hình như là không có, rõ ràng thiên phú cũng không được cao.
Tuy rằng thiên phú không cao, nhưng Ngô Văn Tường cũng là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng, hơn nữa tu luyện Huyền giai hạ phẩm công pháp gia truyền, cùng với một bộ gia truyền là Huyền giai hạ phẩm võ kỹ, cùng với một bộ gia truyền nữa là Huyền giai hạ phẩm thân pháp.
Bất luận là võ kỹ, hay là thân pháp, Ngô Văn Tường cũng đã luyện đến cảnh giới tiểu thành, thực lực so với ba vị thanh thiếu niên tiên thiên cảnh một trọng là Ngưu Chí Cường, Trương Trạch Đào, Trình Kính Phong thì đúng là mạnh hơn không ít.